"Có lẽ không phải là Tọa Vong Đạo. Nếu là Điều Tử, Bính Tử, Vạn Tử bình thường, có lẽ ta đã dò ra được manh mối rồi."
Sau nửa canh giờ, Lý Tuế vui vẻ trở lại.
"Cha, họ nói họ không phải là người xấu, bảo ta đừng gϊếŧ họ."
"Hơn nữa họ còn nói họ cũng là bị pháp giáo bắt ép, pháp giáo khiến họ không còn nhà cửa, vả lại họ cũng không tin vào Vu Nhi Thần, nên mới ra ngoài để cướp tiền mua thức ăn."
Lý Hỏa Vượng đưa chiếc áo tơi và chiếc nón rộng vành trong tay sang.
"Bị pháp giáo ép buộc? Bây giờ pháp giáo đã gây ra động tĩnh ầm ĩ như vậy rồi sao? Thậm chí còn có dân lưu lạc."
Liếc nhìn Lý Tuế trước mặt, Lý Hỏa Vượng như mang theo ý dạy bảo, nói.
"Những lời như vậy, sau này ngươi không được hoàn toàn tin là thật, có thể chuyện họ bị pháp giáo ép uổng đến mức trốn chạy là không sai, nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của họ, bọn chúng không phải chỉ muốn cướp tiền thôi đâu."
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng giải thích thật rõ ràng cho Lý Tuế biết thế nào là lòng người hiểm ác, tránh phải sau này nó lại bị người khác lừa gạt.
Đến khi Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế trở lại xe ngựa, họ thấy Bạch Linh Miểu đang ngồi đó lặng lẽ ôm một cuốn sách.
"Nàng không định hỏi, đằng kia đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bên cạnh nàng, nói.
"Không cần, ở đây ta cũng đã nghe hết mọi chuyện rồi."
Nghe thấy Bạch Linh Miểu nói vậy, Lý Hỏa Vượng gật đầu, hiện tại khả năng nhận biết của Bạch Linh Miểu đã mạnh hơn hắn mấy phần rồi, đúng là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới.
"Tiếp tục đi thôi, chỉ là chút chuyện nhỏ, không phải là Tọa Vong Đạo, nếu Đầu Tử thật sự muốn ra tay, hắn sẽ không dùng những tác phẩm nhỏ bé như vậy."
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước dọc theo đường đi, trời dần dần tối sầm lại.
Đống lửa nổi lên, hắn qua loa ăn một ít thức ăn mềm và lương khô, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm có, Lý Hỏa Vượng bắt đầu tu luyện tu chân công pháp. Lúc hắn tu luyện xong thì trời cũng đã gần sáng.
Lý Hỏa Vượng gối đầu vào chân của Bạch Linh Miểu, từ từ nhắm mắt lại, chỉ trong những đêm yên tĩnh hắn mới có thể miễn cưỡng tu luyện, còn ban ngày, khi đi dường, hắn thường nằm trên xe ngựa để ngủ bù.
Cũng không phải là không thể tu luyện trên xe ngựa, chỉ là nếu hắn thực sự tu luyện trên xe ngựa, tiên thiên nhất khí không thể kiểm soát rốt cuộc sẽ vặn vẹo xe ngựa và cả Lý Tuế và Bạch Linh Miểu thành hình dạng quái quỷ gì, hắn thực sự không dám chắc.
Khi xe ngựa bắt đầu xóc nảy nhè nhẹ, Lý Hỏa Vượng cũng dần dần rơi vào cõi mộng.
Trong trạng thái mê man, Lý Hỏa Vượng dường như đã trở lại trường tiểu học của mình, hắn đang tham gia một kỳ thi, nhưng đầu óc hắn lại hoàn toàn trống rỗng, hắn không thể nhớ nổi bất cứ điều gì.
"Hỏa Vượng...Hỏa Vượng!"
Hắn thấy Dương Na ở bên cạnh nháy mắt với mình, đưa một vài bài thi đã làm xong qua cho hắn.
Lý Hỏa Vượng đan hai tay vào nhau, lặng lẽ cúi đầu cảm tạ nàng, cầm bút lên chuẩn bị chép.
Đầu bút chạm vào tờ giấy trắng, trên mặt giấy bắt đầu có những gợn sóng lăn tăn, tiếp theo là hình ảnh phản chiếu của chính Lý Hỏa Vượng trong gợn sóng đó.
Ban đầu nó chỉ là hình ảnh trắng đen mờ ảo, sau dần trở nên rõ ràng và có màu sắc.
Tiếng mưa ào ào vang lên, cơn mưa như trút nước đập vỡ hình ảnh phản chiếu thành từng mảnh, Lý Hỏa Vượng cả người ướt sũng, vội vàng nằm trên mặt đất, dùng thân mình chặn lại vũng nước nhỏ có hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Khi những gợn sóng trên mặt nước dần biến mất, Lý Hỏa Vượng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình và mỉm cười mãn nguyện.
"Lý Hỏa Vượng."
Nghe thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu đang gọi tên mình, Lý Hỏa Vượng gật đầu, lên tiếng trả lời.
"Này, ta ở đây."
"Lý Hỏa Vượng."
"Này, ta ở đây."
"Lý Hỏa Vượng."
"Này, ta ở đây."
Lý Hỏa Vượng càng nói càng gấp, cả thế giới bỗng trở nên nôn nóng trong nháy mắt, một loạt những cái bóng hấp tấp di chuyển nhanh như bay.
Động tác của họ vô cùng nhanh chóng và tiếp tục tiến lại gần mình hơn, nhưng lại không bao giờ có thể đến được. Còn hắn như thể sẽ phải cảm nhận cảm xúc lẫn lộn giữa sợ hãi và mất kiên nhẫn này mãi mãi.
"Đừng nói nữa! Ta ở đây!"
Lý Hỏa Vượng trở nên điên cuồng, hai tay siết chặt nắm đấm và nện thật mạnh vào hình phản chiếu.
Cùng với âm thanh của thủy tinh vỡ, sự phản chiếu nối liền với mặt đất cũng vỡ tan toàn bộ, Lý Hỏa Vượng rơi mạnh xuống dưới cùng với các mảnh vỡ.
Cảm giác trụy xuống mãnh liệt khiến Lý Hỏa Vượng theo bản năng cuộn mình lại như một đứa trẻ, lặng lẽ chờ đợi giây phút rơi xuống.
Đột nhiên, một bàn tay to từ trên cao vươn ra, bất ngờ túm lấy Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, mọi thứ trong nháy mắt như đảo ngược thứ tự trên dưới, lúc này, hắn mới phát hiện mình đang nằm trên vách đá, đang nắm thật chặt tay một người, đó là tay của Gia Cát Uyên.
"Lý huynh! giúp ta!"
Gia Cát Uyên vẻ mặt vô cùng đau khổ hét lớn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Đừng buông tay! Tuyệt đối không được buông tay! Ta sẽ kéo ngươi lên ngay!"
Hai tay Lý Hỏa Vượng nắm lấy thật chặt, dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là thân thể Gia Cát Uyên càng ngày càng nặng.
Cuối cùng, dưới sức mạnh kinh khủng, Gia Cát Uyên rốt cục vẫn rơi xuống vực sâu vô tận.
"Lý huynh! Giúp ta! Ta đau quá!"
"Hự."
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đột ngột ngồi dậy, vẫn sợ hãi không thôi, cố gắng hít lấy hít để từng ngụm khí.
Một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng lộp độp ngoài cửa kính xe, hóa ra là mưa.