Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 791: Nhị Thần

Chương 791: Nhị Thần Chương 791: Nhị Thần

“Lý sư huynh? Lý sư huynh?”

Bạch Linh Miểu nhẹ giọng gọi, còn Lý Hỏa Vượng trước mặt nàng cầm chiếc đũa, ngẩn người nhìn bát mỳ nguội một hồi lâu.

“Lý sư huynh, ngươi làm sao thế?”

Cho đến khi Bạch Linh Miểu dùng tay chạm lên mu bàn tay của hắn, Lý Hỏa Vượng mới bỗng tỉnh lại.

“Không có gì, ta đang nghĩ đến giấc mộng tối qua.”

Lý Hỏa Vượng cầm bát và đũa đưa qua.

“Là giấc mộng không hay đó à? Không sao đâu, mẹ ta đã nói, giấc mộng thường ngược lại.”

Bạch Linh Miểu cầm bát đũa đi về phía bờ sông.

“Ngược lại ư?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Gia Cát Uyên phía xa trầm mặc không nói. Cho đến khi Bạch Linh Miểu cầm bát đũa đã rửa xong quay lại, Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu:

“Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng thôi, có thể là ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mơ đến.”

Đang định đi tiếp, nhưng Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên phát hiện thiếu một người:

“Miểu Miểu, Lý Tuế đâu?”

“Đang nghịch nước ở chỗ cách mấy chục trượng phía trước.”

Lý Hỏa Vượng bất lực lắc đầu.

“Chẳng khác gì trẻ con mấy tuổi.”

Hắn cất bước đi tìm kiếm dọc bờ sông. Khi hắn nhìn thấy áo tơi to rộng của Lý Tuế, nhưng không thấy hắn đang nghịch nước. Lúc này Lý Tuế nằm bò bên bờ sông như con chó, canh mấy con cá chép đang nhảy:

“Bắt được cá rồi, tại sao không ăn mà chỉ ngắm?”

Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn hỏi.

“Ta đã ăn phần của ta rồi, đây là phần của nhị nương, ta đang đợi nàng.”

Lời của Lý Tuế khiến Lý Hỏa Vượng chậm rãi thu lại cánh tay đưa ra định xoa đầu Lý Tuế. Lý Hỏa Vượng nhìn Lý Tuế với vẻ mặt phức tạp, nàng vẫn chưa ý thức được Nhị Thần đã biến mất ư? Bỗng nhiên có tiếng động trong bụi cây bên trái, Lý Tuế bỗng chống lên cơ thể gày gò, nhưng khi một con thỏ hoang màu tro nhảy ra từ bên trong, hắn hụt hẫng cúi đầu, gối lên hai tay vắt chéo:

“Lý Tuế, đừng đợi nữa, nhị nương đi rồi, không quay về nữa đâu.”

Lần đầu tiên Lý Tuế không tin lời Lý Hỏa Vượng.

“Chắc chắn nhị nương sẽ về, nàng đã nói vậy với ta.”

“Lý Tuế!”

Tiếng quát của Lý Hỏa Vượng khiến khuôn mặt Lý Tuế tỏ vẻ ấm ức.

“Tại sao không cho ta đợi nhị nương? Rõ ràng Nhị Thần đã nói sẽ quay về.”

Lý Hỏa Vượng thở dài một tiếng, đưa tay ôm nàng bò trên đất vào lòng, nhẹ nhàng vuốt xúc tu nhúc nhích trên lưng.

“Tất cả đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước...”

Đúng lúc hắn nói vậy, Lý Hỏa Vượng cảm thấy sau lưng mình vang lên tiếng nhai quen thuộc.

“Nhị nương!”

Lý Tuế giằng ra khỏi lòng Lý Hỏa Vượng, hưng phấn xông về phía trước:

“Ta biết chắc chắn ngươi có thể về mà!”

Khi Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu, lập tức chấn hãi phát hiện, Nhị Thần kèm khăn trùm đầu đỏ không ngừng cầm cá chép giãy lên, nhét vào trong khăn trùm đầu.

“Sao...sao có thể! Không thể nào!”

Lý Hỏa Vượng lao đến, đưa tay vén khăn trùm đầu của Nhị Thần.

“A!”

Lý Hỏa Vượng lập tức bị dáng vẻ bên trong dọa sợ, toàn thân toát mồ hôi ngồi trên xe ngựa, thở hổn hển. Bạch Linh Miểu lấy ra khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lâu mồ hôi lấm tấm trên trán Lý Hỏa Vượng.

“Lý Hỏa Vượng, hình như mấy ngày nay ngươi đều nằm mơ ác mộng.”

Lý Hỏa Vượng không trả lời ngay, đầu tiên là hắn nhìn nàng một cách xa lạ, sau đó lại nhìn xung quanh lạ lẫm. Lập tức hắn lấy ra con dao găm, cắm mạnh vào cánh tay trái của mình. Nỗi đau xuyên tim khiến Lý Hỏa Vượng run run thở nhẹ nhõm, vừa nãy là mơ, bây giờ không phải là thật.

“A! Lý sư huynh, ngươi làm gì vậy!”

Bạch Linh Miểu vội vàng quỳ xuống, luống cuống tìm kim chỉ khâu vết thương lại.

“Không sao, ta rất ổn. Bây giờ ta cần...tỉnh táo lại!”

Lý Hỏa Vượng nói xong chậm rãi vặn cánh tay cầm chuôi đao sang bên trái.

“Lý sư huynh, hay là hàng ngày ngươi đừng tu luyện ban đêm nữa, dù sao cũng không vội vào lúc này.”

“Không được! Ta chỉ có hai năm, phải tranh thủ từng giây từng phút! Hơn nữa ta cảm thấy việc này không liên quan đến tu chân! Ta luôn cảm thấy giấc mộng này có điều khác thường!”

Lý Hỏa Vượng nói đến đây, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Chẳng lẽ là đầu tử? Ta không gặp người ngoài, là thấy hiện thực không có kẽ hở, cho nên hắn dứt khoát vào giấc mộng lừa ta?”

Có lẽ đây chỉ là suy đoán, nhưng Lý Hỏa Vượng không thể không đề phòng, đối diện với xúc xắc, cảnh giác cũng không hề quá.

“Miểu Miểu, Lý Tuế, mấy ngày nay các ngươi có nằm mơ không?”

Lý Hỏa Vượng hỏi hai người đi cùng mình.

“Lý sư huynh, ta không mơ.”

“Cha, nằm mơ là thế nào?”

Lời này khiến Lý Hỏa Vượng khẽ thở nhẹ nhõm, ít nhất chuyện này chỉ xảy ra với hắn, không ảnh hưởng đến họ.

Lý Hỏa Vượng kéo mở rèm, hét lớn với rừng cây tràn ngập màn sương mỏng trong mưa bên ngoài:

“Đầu Tử! Đừng giỡn nữa! Ta không giúp được việc này! Ngươi tìm người khác đi!”

Tiếng hét xuyên qua rừng cây, nhưng ngoài chim bay kinh sợ, thì không có động tĩnh khác.

Lý Hỏa Vượng lạnh lùng kéo rèm lại, nói với Bạch Linh Miểu đang lau máu cho mình:

“Chúng ta không đi nữa, tìm nơi ở ổn định trước. Đợi một năm nữa chúng ta quay về, chơi với hắn!”

“Vậy...lão đại Hồng Trung, liệu có khả năng này không, lão đại đầu tử không theo đến, tất cả đều là ngươi nghĩ ra thì sao?”

Tọa Vong Đạo không có mặt không có mắt bỗng lên tiếng nói.

“Đều là Tọa Vong Đạo, ngươi gạt ai chứ! Đã thành ảo giác rồi, ngươi còn muốn cùng đầu tử lừa ta?”

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0