Xe ngựa không còn đi loanh quanh không điểm đến trên đường nữa, mà đi về phía Thanh Sơn phía xa. Đợi khi đến bên núi, Lý Hỏa Vượng tìm một vách đá chắc chắn, bắt đầu cầm Tích Cốt Kiếm hành động.
Nham thạch cứng rắn của Đại Lương được đưa đến phía Đại Tề một cách nghiêm chỉnh, chỉ một lúc sau, một cái hang ngăn nắp sạch sẽ xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi xe ngựa chặn lỗ hổng như một cánh cửa lớn, trong động lập tức yên tĩnh. Lửa được nổi lên, ngọn lửa màu đỏ cam chiếu lên vách đá, khiến cả không gian trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi nướng bánh thơm ngon làm bữa tối xong, lại đến thời gian tu luyện của Lý Hỏa Vượng. Hắn không sợ đầu tử dám giở trò nhân lúc mình tu luyện, tâm tố trong tu chân, kể cả là bản thân hắn cũng không dám lại gần.
Lý Hỏa Vượng trực tiếp chặn ở lối vào hang động làm cửa thần, ngồi khoanh chân nhắm chặt mắt, hắn hít sâu một hơi, sử dụng cái gọi là “thần quang” đến trong đôi mắt mình lay động tiên thiên nhất khí trong cơ thể, dịch chuyển về hướng vòng tròn hứ hai trong bảy vòng tròn.
Lý Hỏa Vượng dần tiến vào thế giới của riêng mình, hắn quên trời đang mưa, quên đầu tử, quên đi mọi thứ, trong thần trí chỉ có hai thứ chậm rãi lại gần. Một hàng là tiên thiên nhất khí không thể lên tiếng nói bị bao bọc, một thứ khác là phúc luân trống rỗng của mình.
Lý Hỏa Vượng quên đi tất cả mà tu luyện, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tiên thiên nhất khí dường như bị cái gì hấp dẫn, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.
Sau khi tiên thiên nhất khí va mạnh vào phúc luân, lại nhanh chóng lướt qua từ bên trên, cuối cùng chầm chậm di chuyển quanh phúc luân với tốc độ không nhanh không chậm.
Ánh sáng màu vàng nhạt dần dần tràn vào trong phúc luân từ tiên thiên nhất khí, sáu cánh hoa sen màu sắc giống nhau bắt đầu vây quanh phúc luân lúc ẩn lúc hiện.
---
“Thành công rồi!”
Khi Lý Hỏa Vượng hưng phấn mở mắt, hắn đang lơ lửng trên không trung bỗng rơi xuống mặt đất hoàn toàn thay đổi. Nhìn mặt đất càng lúc càng gần, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt:
“Nhiều nước như vậy, cũng may ta biết bơi!”
Phụp một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình đập lên mặt nước, giọt nước bắn cao tung tóe, thậm chí hắn còn uống một chút nước. Trong làn nước mát, Lý Hỏa Vượng giang hai tay chuẩn bị bơi. Khi Lý Hỏa Vượng mở mắt, hắn phát hiện mình đã bơi lên bờ.
Hắn quay đầu lại, nhìn nham thạch rắn chắc nổi lên gợn sóng phía sau, không khỏi hưng phấn nắm chặt nắm đấm:
“Năng lực tu chân của mình càng lúc càng mạnh, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, thế giới ở bên đó...Không! Thế giới bên đó là thật!”
“Thế giới bên đó là thật! Bây giờ mình tu chân thực ra là để khiến Gia Cát Uyên sống lại!”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vương phấn khởi nhìn sang Gia Cát Uyên phía xa:
“Gia Cát huynh, ngươi qua đây!”
Khi thấy Gia Cát Uyên lại đứng trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, run run đưa tay qua vỗ lên vai của hắn:
“Gia Cát Uyên vẫn còn sống! Tất cả những việc xảy ra ở Thượng Kinh trước đây đều là giả! Đều là ảo giác!”
Nhưng lần này Lý Hỏa Vượng không trực tiếp xuyên qua cơ thể của hắn như bình thường, mà thực sự có thể chạm đến! Hơn nữa cảm giác còn chân thực như vậy, dường như giống như người thật vậy.
Nhưng tình hình này chỉ kéo dài mấy hơi thở, sau mấy hơi thở, Lý Hỏa Vượng đau khổ buông tay ra.
“Đan Dương Tử dùng tiên thiên nhất khí trong cơ thể ta, dễ dàng có thể thành bán tiên, sao tự ta sử dụng, lại phiền phức như vậy.”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu đau như búa bổ ấn nhẹ vào huyệt thái dương của mình.
“Lý huynh, đây là điều đương nhiên, tiên thiên nhất khí mà ngươi vô tình mượn dùng trước đây giống như đang phóng hỏa, ai cũng biết phóng hỏa, nhưng lửa cháy lớn thì ngươi không kiểm soát được, hơn nữa, lửa càng lớn càng dễ làm tổn thương người tổn thương mình.”
“Tuy hiện giờ ngươi chỉ có lửa nhỏ, nhưng nó thực sự thuộc về ngươi, đốt lửa nấu cơm, tất cả đều do người quyết định.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng cũng bình tâm hơn bất nhiều, mình không cần vội, tiên nhiên nhất khí vẫn còn ở trong cơ thể mình.
Vừa nãy tuy cơ thể của Gia Cát Uyên chỉ duy trì thời gian ngắn, nhưng hắn thực sự đã có da thịt, đợi khi mình hoàn toàn nắm giữ được luồng sức mạnh trong cơ thể, thì có thể giống như Đan Dương Tử ban thành tiên, khiến Gia Cát Uyên sống lại.
“Không...không ổn rồi, Gia Cát huynh, ta phải nghỉ ngơi một lúc, nếu không tiên thiên nhất khí này sẽ không ổn định.”
Lý Hỏa Vượng loạng choạng đi về phía hang động, không kịp nói nửa lời với Bạch Linh Miểu trực tiếp ngả lưng ngủ luôn.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng tỉnh dậy, tiếng chim lanh lảnh bên ngoài cho thấy trời đã ngừng mưa, ánh mặt trời chiếu vào trong hang động từ khe hở cho thấy thời tiết hôm nay rất đẹp.
“Lý sư huynh, hình như lần này ngươi ngủ rất ngon, không mơ ác mộng, có phải không sao rồi không?”
Bạch Linh Miểu vui vẻ múc nửa bát cháo rau rừng từ trong nồi sắt treo trên đống lửa, bưng đến cho hắn.
“Mới được một ngày, cũng chưa chứng minh được gì, cứ đợi xem sao.”
Lý Hỏa Vượng bê bát cháo húp miếng lớn. Lúc này hắn cảm thấy rất đói. Ăn hết bát cháo, nhân lúc Bạch Minh Miểu múc cháo, Lý Hỏa Vượng nói tiếp:
“Đợi xem tiếp sau thế nào, lỡ như sau đây đầu tử còn báo mộng, thì ta phải nghĩ cách, hoàn toàn không ngủ.”
“Không ngủ cũng được à?”
Bạch Linh Miểu bưng bát cháo đến.