Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 793: Giải Bùa

Chương 793: Giải Bùa Chương 793: Giải Bùa

“Haha, thế giới điên khùng này, người chết còn sống lại được, không ngủ thì đã là gì, dù sao nếu sau này đầu tử còn dùng thủ đoạn gì nữa, thì lúc đấy lại tính.”

“Tốt nhất hắn đứng ép ta, thực sự dồn ép ta, ta trực tiếp báo cáo lên Giám Thiên Ti!”

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Linh Miểu, bên má trái xinh đẹp đó mọc lên mấy cọng lông trắng.

Lý Hỏa Vượng sững người, lập tức rút ra con dao găm từ vạt áo đâm mạnh lên đùi mình. Khi hắn cảm thấy không hề đau đớn, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên âm lạnh, quan sát Bạch Linh Miểu trước mặt.

“Đầu tử lão đại, quá tam ba bận, ngươi làm thế này có phải hơi quá đáng không?”

Khuôn mặt Bạch Linh Miểu được lật lên từ chỗ lông trắng, một cái đầu xúc xắc không ngừng biến đổi xuất hiện trước mặt hắn.

“Hồng Trung à, chuyện này vốn rất phiền phức, nhưng đều là đồng môn, ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi đừng quên, ngươi nợ ta một ân tình, ngươi phải trả đấy.”

“Được…”

Lý Hỏa Vượng lòng đầy tuyệt vọng và suy sụp gật đầu đồng ý, tuy hắn không biết tại sao mình lại suy sụp và tuyệt vọng như vậy.

“Tại sao ngươi muốn ta giúp?”

“Vì...ngươi là đầu tử...kể cả ngươi nói thật với ta, sau này ta chắc chắn sẽ không tin…”

Khi thấy mình đưa tay ra ấn dấu vân tay lên khế ước trên tay xúc xắc, Lý Hỏa Vượng bỗng tỉnh dậy, dường như hắn nghĩ đến điều gì, trước đây đã từng xảy ra những chuyện này, đây là những ký ức bị bóp méo trước đây.

Mỗi khi Lý Hỏa Vượng cố gắng nhớ lại nó, dường như cơ thể mình chống lại theo bản năng. Đừng làm vậy!

“Không...không...không không không! Đừng đi theo con đường của đầu tử! Hắn đang lừa ngươi! Giả đấy!”

Cả cảnh tượng trước mặt bị xé toạc như tờ giấy, một bàn tay khô gày thò ra, tóm chặt Lý Hỏa Vượng, cố hét sức kéo hắn lên từ bên vách đá.

“Lý huynh! Giúp ta! Giúp ta giải thoát! Ta thực sự...sắp bị kìm chết rồi!”

Vẫn là giọng của Gia Cát Uyên, trong mắt hắn tràn đầy khát vọng và khẩn cầu.

“Ta cũng không muốn quấy rầy ngươi trong mộng, nhưng bây giờ chỉ có ngươi mới giúp được ta! Giúp ta giải thoát! Giúp ta giải bùa!”

“Giả đấy! Tất cả là giả!”

Lý Hỏa Vượng điên cuồng xua lắc cánh tay, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi sự kiểm soát của Gia Cát Uyên, rơi xuống vực sâu, mà phía dưới vực sâu không phải là thứ gì khác, mà là biển lớn cuồn cuộn âm đương đan xen.

Đó là Đấu Mỗ quản lý thật giả, khi nó sử dụng con mắt thần thiên cướp được từ trong tay Giám Thiên Ti, nhìn sang Lý Hỏa Vượng:

“Uống!”

Cơ thể như được tắm rửa, Lý Hỏa Vượng ngồi bật dậy, tỉnh lại, lập tức lấy ra con dao găm, đâm mạnh xuống cánh tay trái của mình. Cơn đau thấu xương nổi lên khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy an toàn hơn, bây giờ cũng chỉ có đau đớn mới có thể xua đi cảm giác lúc thật lúc ảo này.

Khi Lý Hỏa Vượng hoàn hồn nhìn quanh, mới phát hiện mình nằm trong hang động, bên cạnh hỗn loạn, Bạch Linh Miểu và Lý Tuế ở một bên kinh ngạc nhìn mình, Tích Cốt Kiếm đã được lấy ra khỏi thắt lưng vải, nằm trước mặt mình:

“Lý sư huynh, người đó lại báo mộng cho ngươi à? Là người đó kiểm soát cơ thể của ngươi trong mộng làm những chuyện kỳ lạ đó ư?”

Trong mắt Bạch Linh Miểu đầy vẻ lo lắng:

“Chuyện kỳ lạ? Chuyện kỳ lạ gì? Vừa nãy ta đã làm gì?”

Lý Hỏa Vượng vội vàng hỏi.

“Lý huynh, vừa nãy ngươi giãy dụa dưới đất, hơn nữa còn rút thanh kiếm đó ra, cởi dải vải, như muốn giải bùa chú màu tím trên cái đầu nhỏ đó.”

Gia Cát Uyên bên cạnh lên tiếng. Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn sang Tích Cốt Kiếm dưới đất, và cái đầu bị thu nhỏ của Gia Cát Uyên trên kiếm, còn có bùa chú màu tím trên trán hắn.

“Bùa? Vừa nãy Gia Cát Uyên bảo ta giải...bùa?”

Lý Hỏa Vượng bỗng ngẩng đầu nhìn sang Gia Cát Uyên bên cạnh, hắn lập tức thấy rùng mình lạnh thấu xương.

“Chẳng lẽ…”

Khi Lý Hỏa Vượng run run đưa tay ra tháo bùa, cái đầu bị thu nhỏ của Gia Cát Uyên lắc lư giãy dụa to lên vô cùng nhanh, cùng lúc đó, máu thịt cũng bắt đầu mọc trên thân tích cốt kiếm.

Khiếm khuyết và dị dạng như trái cây treo trên xương sống, từng bùa đào xen lẫn trong đó.

“A...Cuối cùng...Lý huynh, cảm ơn huynh.”

Lúc Lý Hỏa Vượng nghẹ thấy lời này, cơ thể ảo giác của Gia Cát Uyên bên cạnh hắn vụt lóe, gần như biến mất.

---

“Không...không thể nào!”

Lý Hỏa Vượng nhìn Gia Cát Uyên trước mắt, vô cùng chấn hãi lùi lại nửa bước. Lúc này Tích Cốt Kiếm đã hoàn toàn to lên, ngũ quan dị dạng máu thịt lẫn lộn đan xen lẫn nhau từ chỗ xương sống, mọc ra như thực vật.

Nó không hoàn toàn sinh trưởng thành người, mà chỉ sinh trưởng ra các loại ngũ quan lẫn lộn máu thịt sai vị trí xong rồi đột ngột dừng lại, không có da thịt cũng không có dáng người.

Tuy thành hình thù kỳ dị đáng sợ, nhưng Lý Hỏa Vượng vô cùng chắc chắn nó vẫn sống! Gia Cát Uyên vẫn sống!

“Làm sao ngươi có thể còn sống, rõ ràng ngươi đã chết! Ta đã tận tay bóp chết ngươi! Ta cũng đã thu hồn phách của người vào trong ảo giác!”

Gia Cát Uyên mọc ra một nửa từ trong Tích Cốt Kiếm, tay trái hoàn toàn chỉ còn lại xương trắng chui ra từ trong máu thịt, dùng ngón tay xương trắng vuốt mái tóc dính máu bên chỗ thái dương:

“Lý huynh, ngươi nói cái gì vậy? Ta là Tâm Bàn, kể cả tâm bàn chết, ba hồn bảy phách thất tình lục dục cũng thuộc trên tam thân, làm sao ngươi có thể mang đi”.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0