Bên trong một khu rừng lớn, trồng nhiều cây các loại được trãi dài hơn trăm dặm, sát bên là các dãy núi lớn...
Tại trong khu rừng, đứng trên một bãi đất trống rộng rãi nhiều cỏ là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Một lúc sau đó, thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, từ từ đứng dậy. Lúc này ánh mắt hắn ngưng trọng, trên bàn tay đột nhiên hiện ra một quả cầu lửa nhỏ.
"Phá" Theo ý niệm, quả cầu lửa trên tay thiếu niên bắn nhanh xuống đất.
"Ầm" Một tiếng động lớn phát ra. Dưới mặt đất chỗ vừa bị hỏa cầu bắn tới. Lúc này xuất hiện một vết lõm, xung quanh còn có chút dấu vết cháy đen.
"Ha ha ha! Hỏa Cầu thuật ngày càng thành thạo rồi, mình đúng là lợi hại. Quả nhiên không uổng công nghiên cứu luyện tập mấy ngày qua" Thiếu niên sau khi thấy thành quả hết sức vui sướng.
Hắn gọi là Tiêu Dao, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú với làn da trắng, đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ thông minh lanh lợi.
Tiêu Dao có một bí mật mà không ai biết, đó chính là: hắn vốn không phải là người của thế giới này. Mà là một người Việt Nam sống ở nơi gọi là Trái Đất.
Tại đó không có cái loại hấp thụ linh khí trở nên cường đại, hay kẻ mạnh thống trị. Mà là một cái nền văn minh khoa hoa kỹ thuật, xã hội bình đẳng, kẻ yếu chỉ cần có súng dù cho tên đó mạnh tới đâu cũng vậy.
Mà hắn vốn là một con người bình thường, sống cuộc đời hết sức vô vị. Lương tháng làm việc cũng chỉ đủ sống không hơn không kém, trong một lần không may hắn bị một chiếc xe mất thắng đụng, làm cuộc đời hắn kết thúc từ đó.
Mở mắt lần nữa, hắn biết bản thân đã xuyên không vào một thằng nhóc tám tuổi.
Mà theo sao đó, hắn cũng đồng thời kế thừa ký ức của nguyên chủ thì biết được.
Bản thân vậy mà lại xuyên đến thế giới tiên ma yêu thần cùng tồn tại!!! Một thế giới tu tiên thường thấy trong các tiểu thuyết huyền huyễn.
Hơn nữa nguyên chủ xuyên vào vốn là một thiếu gia của một gia tộc tu tiên lớn, cha mẹ hắn chính là trưởng lão trong tộc.
Nhưng bị thế lực ma đạo đột kích, gia tộc vì vậy bị tan rã. Mỗi người chia ra trốn khỏi sự truy sát.
Mà nguyên chủ cùng bố mẹ may mắn thoát thân, tới một nơi ma đạo khó đến được để sinh sống. Có điều vì bị thương quá nặng nên hai người họ cũng sau đó nhanh chóng ra đi.
Đứa trẻ nguyên chủ vì quá đau lòng nên cũng tự vẫn, hi vọng được gặp lại cha mẹ. Kết quả sau đó là hắn xuyên không tới đây.
May mắn là bố mẹ nguyên chủ có mang theo lượng tài nguyên khổng lồ đủ để hắn tu luyện thời gian dài.
Dựa vào tài nguyên đó, hắn tìm một khu rừng khổ công tu luyện nay chớp mắt đã qua bảy năm.
"Hay lắm thiếu chút nữa là đạt tụ khí tầng mười ba rồi" Tiêu Dao đang ngồi dưới đất nghỉ mệt, trên mặt lộ ra tia vui vẻ.
Theo ký ức hắn biết được thế giới này phân chia cảnh giới làm: Tụ khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Xuất Khiếu...
Tại Tụ Khí Cảnh gồm có mười sáu tầng. Khi đạt đến cảnh giới này có thể tụ lại chân khí giữ trong cơ thể không bị thất thoát ra ngoài.
Tiếp theo đó là trúc cơ cảnh phân làm bốn giai đoạn nhỏ: Sơ, Trung, Hậu, Viên Mãn....
Tiếp theo lại nói đến thiên phú, được phân chia làm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm.
Mỗi cấp lại phân ra làm ba gia nhỏ hơn lần lượt là, Hạ, Trung Thượng.
May mắn là nguyên chủ Tiêu Dao có Tư chấp là Địa giai hạ phẩm. Nên việc khổ tu cũng không quá khó.
Đột nhiên lúc này trong bụng Tiêu Dao phát ra mấy tiếng ực ực...
Hắn vội xoa xoa cái bụng, sau đó đứng dậy đi đến khu vực sông suối gần đó.
Một lúc sau đã tới nơi, Tiêu Dao lúc này phóng ra tinh thần lực cảm nhận vật sống trong bán kinh năm mét.
Khi thấy được con mồi, hắn nhanh chống phóng ra Ngự Thủy Thuật.Từ bên dưới dòng nước hóa thành những mũi khoan sắc nhọn, sau đó thì chờ còn cá đi ngang qua, mũi khoan sẽ lập tức phóng nhanh lên.
Làm con cá cùng mũi khoan xuyên thân đồng thời bay lên mặt đất.
"Đây rồi, cuối cùng cũng có đồ ăn. Lâu quá chưa ăn cá nướng" Tiêu Dao vừa nhìn thấy mấy con cá lớn như vậy, trong đầu không khỏi liên tưởng đến những món lúc trước bản thân từng ăn. Miệng hắn lúc này nước miếng chảy không ngừng.
Hắn nhanh chống đem cá trở về ngôi nhà gỗ nhỏ gần đó. Tiếp theo, bản thân sử dụng hỏa khí thuật.
Một đầu ngón tay Tiêu Dao hiện lên một tia lửa nhỏ. Sau đó, nhanh chóng bắn vào đóng củi phía dưới.
Tiêu Dao chầm chậm cầm dao nhỏ chế biến một chút, tiếp đó lại đưa lên nướng.
Lúc sau, hắn liền bắt đầu thưởng thức cá nướng.
"Mặc dù không có ngon lắm. Nhưng cũng đủ để no bụng rồi" Tiêu Dao lúc cắn vài miếng, bắt đầu bình phẩm, đầu lắc qua lắc lại.
"No quá, bây giờ lại phải đi ngủ thôi" Tiêu Dao sao khi ăn xong, thì vươn tay một cái sau đó đi vào nhà, bước đến cái giường nhỏ.
Hắn chậm rãi nằm xuống, đột nhiên có mấy tiếng "két két" vang lên. Hiển nhiên là cái giường đã quá cũ nên mới tạo ra tiếng động như vậy.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, mấy canh giờ sau. Lúc này, Tiêu Dao đã có mặt ngoài sân tiến hành việc tu luyện.
Theo đó công pháp chính hiện giờ hắn đang tu hành gọi Âm Dương Lưu Chuyển Công.
Đây chính là độc môn công pháp truyền thừa, vô cùng quan trọng của gia tộc hắn. Chỉ có những con cháu trưởng lão, có thiên phú cực cao mới được tu luyện.
Ngoài ra hắn còn học thêm một bộ Luyện Thể chi pháp gọi là: Bất Hoại Chân Công, vô cùng bá đạo.
Nghe nói trưởng tộc đời thứ mười hai, đã luyện công pháp này đến đại thành. Chỉ cần một quyền tùy ý liền có thể phá xuyên ngọn núi, một chân dậm xuống liền long trời lỡ đất, nhục thân thì lại càng cường mạnh bất bại khó bị đao kiếm xâm nhập....
Có điều bây giờ hai công pháp này, Tiêu Dao cũng chỉ luyện thành tầng thứ nhất. Nhưng hắn tin một ngày không xa, bản thân chắc chắc có thể đại thành, trở thành một vị cường giả đại lão.
"Số lượng linh thạch, tài nguyên vẫn còn nhiều như vậy. Cũng đủ để mình trở thành Kết Đan cao thủ rồi" Tiêu Dao truyền thần thức xâm nhập vào nhẫn trữ vật, nhìn qua một lượt không khỏi cảm thán.
Hắn hiện giờ đã là Tụ Khí tầng mười hai đỉnh phong, thiếu chút nữa là phá cảnh.
Nếu dùng đan dược trong nhẫn bây giờ, Tiêu Dao nắm chắc có thể ngay lập tức đột phá thành công.
Có điều theo như kinh nghiệm mười năm đọc tiểu thuyết huyền huyễn tiên hiệp, thì dựa vào sức lực tự thân phá cảnh bản thân chắc chắc sẽ được nhiều lợi ích hơn.
Cộng với bản thân lúc này không có cái gì gọi gấp gáp về thời gian, nên cũng không vội vã.
Tiêu Dao tại một gốc cây, cả người lúc này chán nản không biết làm gì, thì đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý kiến:
"Bây giờ thì làm gì nhỉ? A đúng rồi, đánh yêu thú nâng cao thực chiến, sẵn tiện còn kiếm đồ ăn!!"
Yêu thú tại thế giới này phân thành rất nhiều loài, mỗi loại đều được chia làm cửu cấp: Trong đó nhỏ nhất là cấp một, lớn nhất là cấp chín.
Nơi hắn sống vốn không có yêu thú mạnh mẽ gì, chỉ có những con dã thú yếu ớt.
Nếu muốn thấy được yêu thú thì phải đi sâu vào bên trong nữa. Tại đó sẽ gặp những yêu vật, động vật dựa vào cắn nuốt linh khí, ăn thịt uống máu đạt được sức mạnh khó lường, những loài đó cũng vô cùng tàn bạo dữ tợn.
Nghe nói có một vài loài còn có khả năng sinh ra linh trí thông minh hơn hoặc bằng nhân loại...
Tiêu Dao mặc dù nói là vậy, nhưng hắn vẫn không phải ngốc chưa muốn chết sớm. Bản thân chỉ đi sâu vào trong phạm vi, trăm mét thôi.
Gần đến một hang động nhỏ, Tiêu Dao đột nhiên chợt khựng lại. Càng đi đến gần thì hắn lại nghe được, âm thanh gào rú giống như chó sói, càng to.
Cũng may là Tiêu Dao trước khi đi, đã có chuẩn bị một chút che dấu đi khí tức lẫn sự hiện diện nên rất khó bị phát hiện.
Hắn chậm rãi từng bước tiến đến gần hang động. Càng đến sát Tiêu Dao lại càng nghe rõ tiếng động phát ra.
Lúc bước vào thì thấy, vậy mà lại là cái xác của Yêu Lang cấp một!!!
Yêu Lang mặc dù rất dễ đối phó, nhưng chúng lại có một đặc điểm vô cùng đáng sợ. Đó chính là bọn chúng thường đi theo bầy đàn, ít nhất hơn năm con.
Theo sau đó, sâu bên trong hang động liên tiếp phát ra những tiếng rất động lớn, tựa hồ là đang đánh nhau rất kịch liệt bên trong đó.
Tiêu Dao nghe vậy nghĩ rằng có thể ngư ông đắc lợi, nên chờ thêm một khoảng thời gian thì mới dám xông vào.
Một khắc sau, tiếng động trong hang không còn to như trước nữa. Hắn mới dám chầm chầm tiến vào sâu hơn.
Trước mắt lúc này là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, có hơn chục con yêu lang. Trong đó mười mấy con đã bị diệt nằm dưới đất, số còn lại thì đang vây giết một thiếu niên, mà sao lưng thiếu niên chính là một con hổ lớn cả người bị thương. Nhìn rõ thêm một chút hình như trong tay con hổ có thêm mấy con hổ nhỏ.
Dựa vào những hình ảnh trên, hắn cũng hiểu rõ được một chút tình hình bên trong.
Tiêu Dao không vội đi vào tiếp, chỉ từ từ bên ngoài ló cái đầu nhỏ quan sát.
"Hừ đám yêu lang chết tiệt, nhiều như vậy ta sẽ bỏ mạng tại đây ư!!?" Thiếu niên bên trong, dùng thành kiếm chống đỡ, cả cơ thể lúc này bị dính máu khắp người.
Không phân biệt được đâu là máu bản thân đâu là máu của Yêu Lang.
Tiêu Dao bên ngoài quan sát, không may lại bước nhẹ một cái lại dẫm lên cành cây nhỏ, phát ra âm thanh.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, thiếu niên như nhìn thấy ánh sáng của hi vọng. Hắn điên cuồng hét ra:
"Vị Đạo Hữu bên ngoài tại hạ vô tình gặp nạn, cầu mong đạo hữu ra tay giúp đỡ. Ta sẽ biếu quà cảm tạ"
Mắt thấy sắp toang, hắn liền ngậm chặt miệng không dám phát ra lời nói nào.
Theo đó thanh âm không có đáp lại, tưởng chừng kẻ bên ngoài đã bỏ đi hắn bắt đầu thất vọng, sắc mặt chầm xuống.
Một con yêu lang lúc này đột nhiên xông tới, trên người ào ào sát khí!
Thiếu niên lúc này đã kiệt sức, miễn cưỡng cũng chỉ có thể chống đỡ, không còn sức để tấn công.
Vào thời khắc này, hắn cũng đã hiểu bản thân sẽ chết nên cũng nhắm mắt buôn tay, chờ bị làm thực.
Đột nhiên từ bên ngoài, một cái lưỡi dao sắc bén đang quay tròn lao nhanh tới.
xẹt!
Một tiếng, đầu của con yêu lang đang xông về phía thiếu niên lúc nãy, đã rơi xuống đất.
Từ đằng sau, hướng cửa động, một nam nhân mặc thanh y trang phục bước ra. Vẻ mặt khó chịu:
"Hừ coi như người gặp được người tốt như ta. Nếu không người đã chết rồi"