Người này không ai khác chính là Tiêu Dao. Lúc nãy sau một hồi đắn đo lựa chọn, hắn vẫn là quyết định ra tay cứu giúp mà không bỏ đi.
Vào thời khắc thiếu niên kia gặp nguy hiểm, Tiêu Dao nhanh như chớp đã dùng Ngự Vật Thuật, khống chế con dao nhỏ lao nhanh tới yêu lang với tốc độ khủng bố.
Tiếp sau đó vì để chuyển sự chú ý, hắn liền bước ra hùng hổ lớn tiếng:"Hừ đám sói kia, các người chỉ giỏi lấy đông hiếp yếu. Có ngoan thì đánh với ta một trận"
Vừa dứt lời, trên hai tay hắn liền tụ lại hỏa cầu, liên tiếp bắn đến đám yêu lang đang đứng chụm lại.
Ầm ầm ầm...
Mấy tiếng động lớn liên tiếp phát ra. Hỏa cầu vừa đánh xuống vô số yêu lang bị thiêu cháy, những vết lõm dưới đất cũng đồng thời xuất hiện.
Đàn Yêu Lang lúc này chỉ còn chưa tới mười con, sau khi thấy hành động này của Tiêu Dao.
Bọn chúng mặc dù không biết nói chuyện, nhưng ánh mát sắc bén cùng với tiếng Gào rú gầm lên liên tục, cũng đủ cho thấy sự tức giận của bầy yêu lang.
Tiếp theo đám yêu lang hoàn toàn bị chọc giận, tất cả bọn chúng đều hướng Tiêu Dao lao đến tấn công điên cuồng.
Vừa thấy cảnh này hắn có chút hồi hộp lo lắng, nhưng nhanh chống bình tĩnh lại nghĩ cách đối phó. Tiêu Dao đầu tiên dùng Lưu Thiên Bộ, thân ảnh trong chớp mắt liền không thấy đâu nữa.
Nhìn lại, thì hắn đã đứng phía bên phải cách đó năm mươi bước chân. Sau đó, một tay tụ hỏa cầu, tay kia cầm trường kiếm sắc bén được lấy ra trong nhẫn trữ vật.
Tiếp theo hắn lại triển khai bộ pháp, trong tức khắc liền tới trước mặt một con yêu lang. Sau đó dứt khoát quơ xuống, đường kiếm chém nhanh qua thủ cấp. Chưa dừng lại, hắn còn bồi thêm một đạo hỏa cầu bắn tới con đang đứng gần đó.
Đột nhiên trong lúc vô tình để lộ sơ hở, một con yêu lang thừa cơ xông lên tung ra một vuốt vào người Tiêu Dao.
May mà Tiêu Dao có luyện qua Bất Hoại Chân Công, nên đòn vừa rồi cũng chỉ là làm hắn bị thương ngoài da với rách cái áo.
"Mẹ người! Áo ta chỉ còn mấy cái. Chết đi" Tiêu Dao sắc mặt liền đại biến tức giận, một kiếm đâm mạnh vào con vừa mới tấn công mình.
Từ đằng sau, một con yêu lang khác trong miệng ngưng tụ một cầu năng lượng. Sau đó phóng ra, nhanh chống bắn tới Tiêu Dao.
Không kịp tránh khỏi cả thân thể hắn liền bay về phía trước, đập mạnh xuống đất. Tiêu Dao nhanh chống đứng dậy lại, bắn ra một đạo hỏa cầu tới con vừa tấn công mình.
Hiện tại chỉ còn bốn con yêu lang đang đứng, hắn lúc này cũng thở hổn hển vì gần kiệt sức.
Tiêu Dao dồn hết sức triển khai Ngự Vật Thuật, khống chế thanh dao lúc nãy bay ngược lại dễ dàng tiêu diệt hai con. Đồng thời lúc này, không chần chừ cầm thanh trường kiếm dồn lực phóng đến một con.
Tiếp theo, liền triển khai đạo hỏa cầu thiêu cháy con cuối cùng.
Liên tiếp sau đó là mấy tiếng động:" ầm" "ét ét" vang lên.
Hắn cuối cùng đã xử lý xong!!
Lúc này cả người Tiêu Dao vô lực ngã xuống, may mà hắn kịp thời ý thức chống đỡ.
Bản thân sau đó ngồi xếp bằng lại, trong người lấy ra đan dược trị thương uống vào, bắt đầu khôi phục sức lực.
Lúc sau Tiêu Dao liền đứng dậy, đi tới người thiếu niên đang trọng thường ngồi dựa vào tảng đá, bên cạnh còn có một con hổ bị thương nặng...
Tiêu Dao nhìn tên bị thương cả người trước mặt, thản nhiên hỏi: "Này người chết rồi hả?"
Thiếu niên kia yêu ớt trả lời: "Vẫn chưa, chỉ là gần tới mà thôi"
"Này uống đi, đây là đan dược trị thương. Đúng rồi nhớ trả thù lao người hứa cho ta" Tiêu Dao từ trong tay xuất hiện một viên đan dược nhỏ đưa cho thiếu niên. Sau đó, lại mở miệng đòi trả công.
"Cảm ơn. Tất nhiên rồi, ta không bao giờ nuốt lời" Thiếu niên kia vui vẻ nhận lấy viên đan, sau đó nói tiếp.
Thời gian lâu sau tên thiếu niên kia sau khi khôi phục, liền cảm tạ lần nữa.
Sau đó, hai người nói chuyện phiếm một chút.
Nói ra mới biết, tên thiếu niên kia gọi là Vân Thiên. Hắn là một đệ tử ngoại môn của một tông phái tu tiên, đang xuất sơn làm nhiệm vụ.
Đi qua đây thì thấy đám yêu lang tấn công một con hổ mẹ, đang cố bảo vệ con mình. Thấy chướng mắt, hắn liền xong lên ra tay nghĩa hiệp...
Sau khi định nói tiếp, thì bị Tiêu Dao lập tức cắt ngang:
"Thôi đừng nói nữa, người có thứ gì mau đưa đây cho ta"
Vân Thiên nghe vậy thì từ trong tay xuất hiện ra, một quyển mật tịch kèm với đó là túi linh thạch: "À đây chính là thứ ta hứa cho huynh"
Vân Thiên vui vẻ, hiển nhiên lại đưa đồ bản thân đang sở hữu: "Đây là Độn Thuật bí pháp ta vô tình có được. Ta đã học thuộc, nên cũng không cần đến nữa cho huynh. Còn đây là thêm chút linh thạch ta có được, giao cho huynh hết"
Vừa nhìn qua hắn liền không khách khí, nhanh chóng thu quyển sách kia và túi linh thạch vào tay.
Mặc dù những thứ này hắn không thiếu, nhưng ai lại đi chê tiền nhiều hơn chút chứ!!!
Tiêu Dao nhanh chóng chấp tay cười nói. Sau đó, dứt khoát quay lưng rời đi: "Bây giờ cứu cũng đã cứu, đồ cũng đã nhận. Hai ta nên cáo biệt tại đây"
Hắn hiển nhiên chính là không muốn dính liếu đến phiền phức. Bản thân chỉ muốn an ổn khổ tu, sống cho thật tốt cuộc đời này.
"À phải rồi, người cũng nên rời đi đi. Nhiều xác yêu lang như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến không ít yêu thú khác" Tiêu Dao chợt dừng chân lại, nói cho Vân Thiên.
Sau đó liền tiện tay đem mấy cái xác còn nguyên vẹn thu vào, tiếp theo thì nhanh chóng phóng đi.
Tại khu vực trống trải, phía bên cạnh là một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Một thiếu niên, đang nướng thịt lang yêu trên lửa. Mùi hương bốc ra lan tỏa khắp mọi nơi.
"Đây hình như tay nghề mình bắt đầu lên rồi, thơm quá" Tiêu Dao trên tay lúc này cầm một cái đùi, sau đó vui vẻ thưởng thức.
Kiếp trước hắn chính là người vô cùng yêu thương động vật, nào ngờ sống lại. Bản thân cũng thay đổi, khi đói thấy thứ gì ăn được, liền nướng lên ăn.
Sau khi đã ăn uống no nê, Tiêu Dao ngồi lại lấy ra quyển Độn thuật bí pháp.
Sau đó từ từ nghiên cứu học tập, thứ này đối với hắn rất có ích. Vào tình huống nguy cấp, thi triển thuật này bỏ chạy có khi lại giữ được mạng sống.
Thời gian thoi đưa, mặt trăng cùng mặt trời thay nhau luân chuyển đã qua hai ngày.
Bên ngoài sân lớn, một thiếu niên không ngừng làm hành động gì đó, chỉ thấy trong chớp mắt hắn đã xuất hiện tại nơi khác cách đó trăm mét.
"Hay lắm cuối cùng cũng luyện được thổ độn trong Ngũ Hành Độn Pháp" Hắn hiển nhiên không ai khác là Tiêu Dao, đang vui vẻ cầm quyển bí tịch tự nói.
Ngũ Hành Độn Pháp, theo hắn tìm hiểu mấy ngày quá. Đây chính là một võ kỹ Hoàng Cấp hệ tốc độ.
Dựa theo ký ức thì võ kỹ hay gọi là công pháp đặc biệt, dùng để tấn công, phòng về, chạy trốn....
Mỗi loại võ kỹ phân chia cấp bậc lần lượt từ cao đến thấp là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm. Mà mỗi cấp phân ra thêm ba giai nhỏ: Hạ, Trung, Thượng phẩm cấp.
Mà quyển Ngũ Hành Độn Pháp này, chính là Hoàng cấp trung phẩm. Quả thực đối với Tiêu Dao, bản thân hắn đang có rất nhiều công pháp mạnh hơn do cha mẹ để lại.
Nhưng khổ nỗi, hiện tại lúc này hắn không thể học được vì có cấm chế ngăn chặn. Giống như là có rất nhiều tiền lại không thể chi tiêu, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Tiêu Dao sau một lúc tập luyện, thì bắt đầu nghỉ mệt. Hắn dự định đến khu vực sông suối gần xả hơi.
Một lúc sau, hắn đã đến gần một con suối lớn, xung quanh còn có xương mù mịt mờ bao quanh. Không sợ bị người khác nhìn thấy.
Tiêu dao vội cởi bỏ quần áo xuống. Sau đó lấy đà chạy đến, hai tay ôm gối nhảy mạnh xuống nước.
"Ầm" âm thanh lớn vang lên, sau đó là mặt nước văng ngược lên trời.
Ngay khi hắn định thả lỏng cơ thể, từ từ ngâm mình dưới suối để thư giãn xương cốt.
"Aaaaaaa" Từ phía sau, một tiếng hét mềm màng, giọng điệu vô cùng ngượng ngùng phát ra.
Tiêu Dao vội nhìn ra đằng sau, thì thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, dáng người thon thả uyển chuyển vô cùng hoàn mỹ, đang trần chuồng trước mặt.
Ngay khi nàng thấy tên nam nhân xa lạ trước mặt, nhìn thân thể của mình đến mắt không thèm chớp.
"Chát". Một âm thanh xé tan sự yên lặng của núi rừng vang lên. Thậm chí lũ chim còn giật mình mà vỗ cánh bay lên xào xạc. Chứng tỏ uy lực của cái tát không hề nhỏ.
Tiêu Dao có chút thất thần tại chỗ, nhưng sau đó liền định thần, xua tay liên tục định giải thích:" Cô nương...cô nương đừng kích động chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm. Ban đầu ta tưởng ko có ai ở đây nên ta mới..."
Vị cô nương kia mặt đỏ như đào, đào trắng như lê, lê căng như mọng. Hai tay ôm ngực ngồi nhanh xuống nước, đôi mắt ngấn lệ oan ức, liên tục mắng: " Tên Vô sĩ, đê tiện, hạ lưu, ngươi cút đi cho ta..."
Lúc này, Tiêu Dao cũng biết mình đã sai, lùi chân lại vài bước định là sẽ tẩu thật nhanh tránh xa phiền phức. Chợt...
"Aaaa...".
Hắn dẫm phải một tản đá bám đầy rong rêu, trượt chân ngã nhào về phía trước. Ngay tại vị trí mà cô nương kia đang loay hoay lo âu.
"A tên biến thái...ta ta ta sẽ chém ngươi thành từng mảnh" Thiếu nữ chợt lóe, ngấn lệ trên mi rơi xuống. Nàng nhanh chống đẩy tên nam nhân trước mặt ra.
"Cô cô nương chỉ sai sót... nghe ta giải th..." Tiêu Dao lúc này vội bất dậy, liên tục giải thích.
Nhưng chưa dứt lời, trong tay nàng đã xuất hiện ra thành trường kiếm, sau đó điên cuồng chém loạn về phía hắn.