Tiên Đạo Vô Minh

Chương 17 - Muốn Gia Nhập Tiên Môn!

Sau khi đã giải quyết xong địch nhân, Tiêu Dao quơ tay một cái thu lại hết túi trữ vật trong người mấy thi thể. Tiếp theo liền không chút do dự phóng ra một đạo hảo cầu thiêu cháy mọi thứ, chỉ để lại một nhúm dấu vết cháy đen.

Tiếp theo đó hắn lại quay qua, nhìn những đệ tử Thanh Minh Tông kia.

Thấy Tiêu Dao đảo mắt hướng về phía mình, đám người bạch y run lên một cái. Lúc nãy họ thấy được sự tàn bạo của cao thủ Trúc Cơ, trong lòng bấy giờ đã vô cùng sợ hãi, chỉ cầu mong là đối phương niệm tính ra tay giúp đỡ mà tha cho một mạng....

"Khụ khụ, đừng sợ ta sẽ không làm gì các người đâu, chỉ là muốn hỏi các người một vài câu mà thôi. Nếu hài lòng ta tất sẽ thưởng cho..., thế nào?" Tiêu Dao nhìn ra được sự sợ hãi của đối phương liền ho mấy tiếng, sau đó nhỏ giọng nói.

Nghe được đối phương sẽ không làm gì, hơn nữa trả lời mấy câu con được thưởng. Làm cho đám đệ tử Thanh Minh Tông nữa tin nữa ngờ, sự sợ hãi chỉ là giảm bớt một chút.

Tiếp theo đám người hướng mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền đẩy bạch y thiếu nữ lúc nãy ra tay giúp đỡ đi lên nói: "Tiền...tiền bối cứ hỏi, nếu biết vãn bối sẽ trả lời, không dám giả dối". Dù đã nghe đối phương tha mạng, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng ấp a ấp úng nói.

Tiêu Dao cũng không chần chừ nữa, liền nhỏ giọng hỏi: "Được rồi câu đầu tiên: Làm thế nào để có thể qua được một trong hai nước Nam Quốc hoặc Việt Quốc"

Bạch y thiếu nữ vừa nghe liền lập tức suy nghĩ, một lúc sau đó nàng lại quay người chắp tay thành thật trả lời:" Bẩm tiền bối! Có ba cách để qua đó, một là ngài có tu vi Xuất Khiếu Cảnh thì có thể trực tiếp bay thẳng qua...

Cách hai là ngài phải có vật phẩm đặc biệt, ví dụ như lệnh bài đặc cách miễn nhiễm với trận pháp....

Cách thứ ba là dễ dàng nhất, chính là gia nhập tiên môn. Mỗi một tiên môn đều có truyền tống trận của riêng mình,..."

Sau khi đã nói xong nàng liền nhìn Tiêu Dao một cái, xem xét phản ứng của hắn.

Tiêu Dao vừa nghe xong chỉ gật gật đầu, sau đó thực hiện đúng như lời nói, tiện tay phóng ra một túi linh thạch đưa cho thiếu nữ: "Tốt, thưởng cho người mười miếng linh thạch. Câu tiếp theo ngoài gia nhập tiên môn ra còn có cách nào khác không để tìm thấy truyền tống trận không?"

Thiếu nữ bach y cũng không do dự liền hai tay nhận lấy, trên sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng. Trong lòng nàng lúc này, cũng ít lo lắng sợ lại mấy phần...

Mà bên cạnh đó đám đồng môn kia thấy vậy thì rất ganh tỵ, hận tại sao bản thân lại bỏ cơ duyên tốt a!

Nhận xong đồ nàng liền tiếp tục trả lời:"Bẩm tiền ngoài truyền tống trận của tiên môn, thì quả thật vãn bối không biết nơi nào nữa..."

Nghe lời này Tiêu Dao có chút thất vọng, sau đó thì trầm ngâm suy nghĩ một lát.

Đám đệ tử nhìn thấy biểu tình lại có chút lo sợ, dù là có đồ tốt nhưng nếu đối phương không vui, bản thân vẫn có thể bị đem ra chút giận!!!

Thiếu nữ cũng đồng thời lộ ra lại một tia lo lắng chờ đợi...

"Phải làm sao đây ta. Nếu gia nhập chắc chắn là sẽ không thể tự do thích đi đâu thì đi nữa, hơn hết còn phải cống hiến vì người khác a! Nhưng cũng sẽ được các tiền bối có kinh nghiệm chỉ dạy...." Nghĩ tới đây hắn có chút không vui. Nhưng sau đó lại căn nhắc một chút lợi và hại, cùng với bản thân cũng hết cách.

Nếu bây giờ tiếp tục xong ở đây, biết đâu một lúc nào đó chiến tranh chính ma nổ ra, chẳng phải nơi đây chính là chiến trường sao!!! Bản thân không phải bị liên lụy sao!!!

Vắt óc suy nghĩ một lúc, Tiêu Dao nhìn lại thì thấy trong đám đệ tử có mấy người vậy mà lùi ra sau vài bước, hắn vội ho mấy cái "Được rồi trả lời câu cuối cùng: Tông môn nào là có điều kiện tốt, ít bị quản lý bó buộc nhất?"

Trong lòng hắn nhìn lại hành đồng lúc nãy liền tự hỏi:"Ta đáng sợ thế sao!!?"

Lời vừa ra thiếu nữ chợt lộ ra nụ cười, nàng vội cuối đầu nhẹ nhàng nói:" Bẩm tiền bối, nếu muốn ngài có thể ra nhập Thanh Minh Tông...."

Trong lòng nàng lúc này rất vui, nếu mời được một trúc cơ về làm trưởng lão cho tông môn. Vậy chẳng phải bản thân nàng sẽ được trọng thưởng sau?

Dứt lời hắn cũng không có ra biểu hiện gì lần nữa suy nghĩ: "Ầy hết cách rồi, tông môn này cũng có vài người quen, mong là yên ổn chút...." tự nhủ một hồi, Tiêu Dao quay qua nghiêm giọng:

"Được rồi! Phải làm sao để gia nhập Thanh Minh Tông đây?"

Nghe lời này đám đệ tử có chút bất ngờ, không nghĩ rằng tên trước mặt lại muốn gia nhập Thanh Minh Tông.

Nữ tử bạch y lúc này vui như nhặt được vàng trong lòng thầm nói:" hay lắm lần này về, không biết sư phụ thưởng gì đây"

Ngay sau đó hắn phóng ra một viên đan dược đưa cho nữ tử, thản nhiên nói: " Đây là Dung Nhan Đan"

Dung Nhan Đan!

Nghe tên đã biết, người uống vào có thể dữ gìn nhan sắc không thay đổi trong hai mươi năm. Là thứ mà các tu sĩ nữ yêu thích...

Đan dược này trong nhẫn, Tiêu Dao không hiểu tại sao lại nhiều đến hơn chục viên. Thiết nghĩ người mẹ nguyên chủ chắc là một đại mỹ nữ a!

Nàng vừa cầm lấy đan dược lại lần nữa vui mừng, cảm xúc lúc này vô cùng hỗn loạn không biết như thế nào....

Đám nữ nhân đồng môn cùng gào thét phải ganh tị. Một người trong đó liền đi lên nói: "Hàn sư tỷ không biết, có thể bán lại cho sư muội không"

"Thật xin lỗi cái này, ta dùng cho chính bản thân thật không có bán" Hàn Như Mộng sau khi nghe lời này có chút ghét bỏ mà nói, lúc nãy đám người đồng môn lại bắt nàng đứng ra nói chuyện, lỡ có gì không may thì như thế nào....

Hàn Như Mộng sau đó vậy mà trực tiếp nuốt xuống, sau đó ngồi lại hấp thụ...

...

Thời gian trôi qua, đám đệ tử Thanh Minh Tông cùng với Tiêu Dao đang trên ngự khí phi hành hướng tiên môn bay nhanh đi.

Sau cuộc nói chuyện hắn đồng thời biết được, đám đệ tử này đang trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Trong đó Tiêu Dao cũng đại khái biết được tên của mọi người.

Bay đến một khu rừng nọ Tiêu cùng với đám đệ tử Thanh Minh hạ xuống dừng chân lại nghĩ ngơi. Sắc trời lúc này cũng đã chợt tối, cùng với việc bọn họ đã cạn kiệt chân khí, nên không còn cách khác phải dừng lại...

Sau khi xuống mặt đất, Tiêu Dao cùng mọi người tìm một nơi trú ẩn tạm để nghĩ ngơi, như vậy sẽ an toàn hơn chút.

Nữa tiếng sau hắn đồng thời phát hiện được một cái hang động không nhỏ, dựa vào thần thức cảm nhận được. Bên trong là một con yêu xà to hơn tám mét đang ngủ...

Cảm nhận kỹ hơn một chút Tiêu Dao hơi nhíu mày lại: "Con này vậy mà lại là yếu thú cấp ba! Như thế không phải tương đương với tu vi của mình hay sao"

Nghe được lời của Tiêu Dao đám người bạch y kia, đều đồng thời rùng mình trợn mắt một cái.

" Hàn tiền bối hay là thôi bỏ đi chúng ta lại tìm nơi khác!..." Một thanh niên tuấn tú bước lên, nhỏ giọng nhút nhát nói. Người này thì theo Tiêu Dao được biết gọi là Ngô Tự.

Hàn Như Mộng nghe lời nói này của sư đệ, liền không đồng ý: "Sao phải sợ chúng ta có Hàn tiền bối ở đây, hợp sức với mọi người còn thua sao?"

"Không phải là đệ sợ, chỉ là hiện giờ chúng ta chân khí cạn kiệt, tiền bối cũng tiêu hao không ít. Sau có thể tùy tiện ra tay chứ!!!" Ngô Tự tiếp theo liền nghiêm túc phần tích một chút.

Tiêu Dao sau đó sắc mặt đột nhiên bình tĩnh, nhìn đám người phía sau nói: "Được rồi chỉ là ở lại qua một đêm, đừng có tiêu hao phí sức lực. Các người đồng thời ngồi lại khôi phục đi"

Tiếp theo hắn đồng thời lấy ra bốn cái cờ nhỏ, đồng thời tay bấm thủ quyết miệng niệm pháp. Bốn cái tiểu kỳ theo khống thần niệm bay ra bốn phía, gắm mạnh xuống đất, sau đó lá chắn năng lượng dần hiện ra kết thành trận pháp.

Đây là một cái tiểu trận pháp, Tiêu Dao từng nghiên cứu học được một chút. Bây giờ lại đến lúc dùng thử, không ngờ lại thành công a.

Kết xong trận pháp, Tiêu Dao lần nữa quay đến đám đệ tử Thanh Minh kia, lạnh giọng nói: "Ở yên đây, đừng gây rắc rối cho ta. Nếu đói kêu ta đưa Ích Cốc đan"

Tiếp theo hắn liền phi thẳng ra trận pháp chạy đi đâu đó. Đám người Thanh Minh cũng nghe lời, không dám rời đi chỉ ngồi lại nói chuyện hoặc là khôi phục tu luyện...

Một lúc lâu sau vừa trở về, trên tay hắn cầm một con yêu thú chết. Tiếp theo Tiêu Dao không khách khí bắt đầu chế biến sau đó nướng lên, hương thơm theo đó lan ra làm cho đám đệ tử thèm đến chảy nước miếng.

Nhìn thấy Tiêu Dao một tay cầm cái đùi chứa đầy thịt thơm, tay kia lại cầm một miếng dầy. Đám đệ tử không khỏi mà ganh tỵ trong lòng thầm mắng: " Đúng là keo kiệt, cho chúng ta ăn đan dược. Còn bản thân lại tận hưởng thịt ngon ngon..."

Một tên thiếu niên khác tên Đặng Thanh lên tiếng:"Tiền bối ngài có thể chia cho ta một miệng được không, tất nhiên ta sẽ trao đổi bằng đồ ngài muốn..."

Tiêu Dao vừa nghe liền cười lạnh một tiếng:" Mười miếng linh thạch, không trả giá!"

Nghe tới đây hắn có chút kinh ngạc không nghĩ tới tên trước mặt ăn chặn như vậy, giá của một miếng thịt yêu thú cùng lắm chỉ là chưa tới năm miếng. Không ngờ tên này lại gọi gấp mấy lần....

Đặng Thanh sau đó lùi lại, nuốt lại nước miếng ngồi xuống tu luyện, quên đi cơn đói...

Đám đệ tử kia cũng không nói gì nữa chủ im im tu luyện. Chờ đến khi Tiêu Dao ăn no, hắn liền đưa tới những phần còn lại:"Hai viên không thì thôi"

Có vài người cũng không nhịn được mà đưa ra linh thạch, đổi với Tiêu Dao.

"khà khà..."

Trời sáng đám người Tiêu Dao tiếp tục lên đường.

Bình Luận (0)
Comment