Chương 1011: Bát Khổ
Chương 1011: Bát Khổ
Mấy ngày sau, cảnh nội Đại Trạch Quốc mưa gió mịt mù.
Mưa như trút nước, hạt mưa lớn chừng hạt đậu gấp rút gõ trên mái hiên đạo quán, phát ra thanh âm "Lốp bốp" thanh thúy, phảng phất bầu trời như muốn kể lể vô tận ưu thương.
Lúc này ở đường chân trời, ba đạo độn quang xuyên phá mây đen, giống như lưu tinh xẹt qua chân trời, cuối cùng vững vàng rơi ở trước đại môn loang lỗ của đạo quán.
"Tào sư huynh, nơi đây hoang vu, chúng ta hay là đi thẳng đến Hà Xuyên Thành, sao dừng lại chỗ này?" Một vị nữ tu mặt như hoa đào nhíu mày nhìn bốn phía, không hiểu hỏi.
"Sư muội, người mà chúng ta cứu từng nói, tình huống Hà Xuyên Thành hiện tại không rõ, sợ là có ma vật hoành hành. Đạo quán này mặc dù rách nát, nhưng ở ngoài thành, không có người ở, vừa vặn làm nơi chúng ta tạm lánh." Nam tử áo đen cầm đầu nói khẽ.
Bên cạnh gã, một nam tu gật đầu nhẹ, biểu thị đồng ý.
Thế là ba người đi vào bên trong, bước chân trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Chỉ thấy trong đại sảnh, một bức tượng thần bị bụi bặm và mạng nhện bao trùm, hình thái trang nghiêm mà thần bí.
Đó là một pho tượng nữ quan, mặt mày nghiêm túc, thần sắc đoan trang, làm cho người thấy kính sợ.
Pho tượng này tựa hồ từng bị đao kiếm chém vào, trên thân hiện đầy vết kiếm đao, tựa như trải qua một trận chiến kịch liệt, có nhiều nơi bị tàn phá.
Lúc này, một vị thanh y nam tử đang đứng trước pho tượng, ngửa đầu nhìn chăm chú phía trên, phảng phất đang tìm kiếm cái gì.
Bóng lưng của hắn lộ ra cô độc tiêu điều, phảng phất không hợp với toàn bộ thế giới.
Tào sư huynh lộ vẻ cảnh giác, nhìn nam tử trước mắt.
Trước khi gã hạ xuống, đã dùng thần thức dò xét qua đạo quán, xác nhận không có một ai, nên mới yên tâm đáp xuống, không ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện nam tử xa lạ này.
Mặc dù trên thân nam tử không có nửa điểm pháp lực, nhưng Tào sư huynh cũng không dám chủ quan.
Tu hành nhiều năm, gã biết rõ thế gian này cao nhân dị sĩ rất nhiều, những cao thủ có thể thu liễm khí tức, như là phàm nhân.
"Chúng ta là đệ tử Thượng Long Quốc Tây Cốc Tông, chẳng biết tiền bối ở đây thanh tu, có gì mạo phạm, xin tiền bối rộng lòng tha thứ." Tào sư huynh chắp tay thi lễ, ngữ khí cung kính.
Thanh y nam tử nghe vậy, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh đảo qua ba người Tào sư huynh.
"Tây Cốc Tông? Cái tên này ta chưa từng nghe qua. Lão tổ trong tông các ngươi có tu vi gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Tào sư huynh run lên, vội vàng đáp: "Bẩm tiền bối, tổ sư là Kỳ Dương chân nhân, là đại năng Phản Hư kỳ, uy chấn một phương."
Thượng Long Quốc giáp giới Đại Trạch Quốc, Tây Cốc Tông tại Thượng Long Quốc cũng là đại phái, thanh danh không nhỏ, chỉ là thanh y nam tử trước mắt tựa hồ không biết gì cả, điều này khiến Tào sư huynh không khỏi kinh ngạc.
Trong lòng gã thầm nghĩ, nam tử mặc áo xanh này mặc dù nhìn như phổ thông, nhưng có thể thản nhiên đối mặt những tu sĩ bọn gã như vậy, chỉ sợ cũng là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ.
"Đại năng Phản Hư à? Cũng được, các ngươi mới vừa rồi ở ngoài cửa đề cập đến chuyện Hà Xuyên Thành biến thành Ma Quật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thanh y nam tử nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi.
Tào sư huynh nghe vậy, trong lòng càng kinh ngạc.
Nam tử mặc áo xanh này thậm chí ngay cả chuyện Hà Xuyên Thành cũng không biết, xem ra hắn không phải là người Đại Trạch Quốc.
Trong khi cân nhắc, gã hít sâu một hơi, kể lại chuyển mới phát sinh ở Đại Trạch Quốc: "Tiền bối có chỗ không biết, chúng ta vốn cũng không biết chuyện ở Hà Xuyên Thành. Nhưng trước đó không lâu xuống núi lịch lãm, chúng ta trong lúc vô tình từ một chỗ động phủ tà tu cứu ra mấy người. Một người trong đó chính là người Đại Trạch Quốc, hắn nói cho chúng ta biết, Đại Trạch Quốc gần đây xuất hiện một giáo phái tên là "Vũ Huyền Giáo", thế lực khuếch trương rất nhanh. Ngắn ngủi mấy tháng, gần như đạt đến tình trạng người người người đều thờ cúng."
"Xem ra có Hồn tu muốn lấy Đại Trạch Quốc làm bước đệm, quảng nạp tín đồ, lớn mạnh thế lực. Chỉ là Hà Xuyên Thành này biến thành Ma Quật, thì liên quan gì?" Thanh y nam tử nhíu mày lộ ra mấy phần hiếu kì, hỏi Tào sư huynh.
"Hồn tu, tuy không cấm kỵ, nhưng thế lực mới nổi quật khởi, làm lòng người sinh lo. Theo người Đại Trạch Quốc kia thuật lại, Vũ Huyền Giáo lấy người làm vật tế, lựa chọn sử dụng một thành làm nơi tế tự. Mà Hà Xuyên Thành, chính là mục tiêu kế tiếp của bọn hắn. Ba người chúng ta, chính vì ngăn trở trận nhân tế này, mới không xa ngàn dặm tới đây." Tào sư huynh trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói.
"Ngoài lời người kia nói ra, các ngươi còn có chứng cứ gì khác không?" Thanh y nam tử gật gật đầu, lại hỏi.
"Không có, cho nên chúng ta muốn dùng cứ điểm này, âm thầm tìm hiểu tin tức trước đã, xác nhận thật giả, rồi tính toán sau." Tào sư huynh đáp.
"Ồ? Đạo hữu cảm thấy thế nào, chuyện này là thật hay giả?" Thanh y nam tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau bọn họ.
Đám người Tào sư huynh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong màn mưa, một vị lão giả trường sam bồng bềnh chậm rãi đi tới, chính là sư phụ của bọn gã, Nguyên Anh hậu kỳ Hứa Hữu Tam.
"Sư phó, sao ngài lại ở đây?" Tào sư huynh kinh ngạc hỏi.
"Lúc bọn hắn nghe được việc này, ta cũng âm thầm theo ở phía sau, người kia nói cũng không giả, chỉ là Đại Trạch Quốc từ trước đến nay phong kín, có rất ít tin tức truyền đến Thượng Long Quốc, Vũ Huyền Giáo có tồn tại hay không, ta cũng không rõ." Hứa Hữu Tam khẽ lắc đầu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tào sư huynh luôn cảm giác thái độ sư phó mình tựa hồ khá cung kính.
"Ngươi nhận ra ta?" Thanh y nam tử cũng đã nhận ra điểm này, lúc này hỏi.
"Ánh mắt vãn bối vụng về, mặc dù không biết chân dung tiền bối, nhưng vãn bối chính là thân truyền đệ tử của Kỳ Dương chân nhân, tu Thiên Dương Thần Mục, có thể nhìn ra ba động linh lực. Tiền bối có pháp lực thâm bất khả trắc, tu vi tất nhiên trên bọn ta." Hứa Hữu Tam cung kính đáp.
Thanh y nam tử nghe vậy, khẽ vuốt cằm, lập tức hỏi: "Ngươi có biết trong Thượng Long Quốc và Đại Trạch Quốc, có tu sĩ Pháp Tướng nào không?
"Bẩm tiền bối, Thượng Long Quốc có hai vị đại năng Pháp Tướng là Thanh Ngọc môn Ngưng Ngọc chân nhân và Tê Phượng Cốc Chức Viêm tiên tử. Còn Đại Trạch Quốc thì chỉ có một vị Thượng Vân Tông Bát Khổ lão nhân." Hứa Hữu Tam không dám thất lễ, vội vàng trả lời.
"Để sư phó ngươi nghĩ cách liên hệ hai vị tu sĩ Pháp Tướng kia, tới đây gặp ta." Thanh y nam tử nghe xong, lạnh nhạt nói.
"Tiền bối, sư phó vãn bối chỉ là Phản Hư cảnh, làm sao có thể mời được hai vị đại năng Pháp Tướng kia?" Hứa Hữu Tam nghe vậy lộ vẻ khó xử.
Thanh y nam tử mỉm cười, tiện tay ném ra một lệnh bài đen nhánh, trên lệnh bài khắc hai chữ "Vạn Tiên".
Hắn nhàn nhạt nói: "Cầm lệnh này bài, bọn hắn sẽ tự đến đây. Nói cho bọn hắn, ta họ Viên."
Hứa Hữu Tam tiếp nhận lệnh bài, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, âm thanh run rẩy hỏi thăm: "Vạn Tiên Lệnh, họ Viên. . . Ngài, ngài không phải là vị kia. . ."
Tại Xuất Vân Giới ngày nay, có thể đồng thời có được Vạn Tiên Lệnh và họ Viên, lại có thể để cho tu sĩ Pháp Tướng kính sợ ba phần, chỉ có vị nhân vật truyền kỳ kia.
Thanh y nam tử, cũng chính là Viên Minh, mỉm cười gật đầu, khẳng định điều Hứa Hữu Tam suy đoán.
Hứa Hữu Tam kích động đến gần như không thể kiềm chế, vội vàng cúi đầu thật sâu về phía Viên Minh, sau đó quay người rời đi, đi chấp hành mệnh lệnh của Viên Minh.
Mà Viên Minh thì nhìn về phía ba tên đồ đệ lưu lại, ôn hòa nói: "Ba người các ngươi đã có duyên với ta, nếu tu hành có gì nghi hoặc, không ngại cứ hỏi, ta sẽ chỉ điểm một hai."
. . .
Một nơi khác, chỗ sâu Thượng Vân Tông, dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, mây mù lượn lờ.
Trong rừng trúc hoàn toàn yên tĩnh, mơ hồ nhìn thấy một tòa độn mg phủ cổ phác. Trong động phủ, một vị lão giả râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn trên bảo toạ hoa sen, nhắm mắt tu luyện.
Trên mặt lão dày đặc nếp nhăn, trong mắt mang theo nhàn nhạt ưu sầu và đau khổ, phảng phất than khóc vì thương sinh không may mà đau khổ.
Trên người lão bị từng vòng bụi gai quấn chặt, gai nhọn đâm thật sâu vào làn da, nhưng miệng vết thương không có máu tươi chảy ra, ngược lại lưu chuyển lên nhàn nhạt linh quang màu trắng, khiến khuôn mặt lão tăng thêm một vệt siêu phàm thoát tục.
Đột nhiên, mặt mũi lão vặn vẹo, nửa bên phải khuôn mặt cấp tốc biến hóa, cuối cùng hóa thành dung mạo nữ tử.
Cặp mắt của ả lóe ra quang mang điên cuồng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Còn chưa đủ! Bát Khổ, lá gan của ngươi quá nhỏ! Chỉ dựa vào Đại Trạch Quốc thu thập nguyện lực, làm sao có thể giúp ngươi ta tu thành Mệnh Vu cảnh!" Trong âm thanh nữ tử tràn đầy điên cuồng và vội vàng.
Bát Khổ lão nhân từ từ mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn nữ tử một chút, nói: "Kiên nhẫn chút đi, Thượng Long Quốc có Ngưng Ngọc chân nhân và Chức Viêm tiên tử là hai đại năng Pháp Tướng tọa trấn, chúng ta nếu tùy tiện làm việc, sẽ chỉ khiến bọn hắn cảnh giác. Nếu chọc giận bọn hắn, ngay cả Đại Trạch Quốc chúng ta cũng không gánh nổi."
Nữ tử nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.
Ả biết rõ bản thân ngày nay chỉ có thể nội trú trong cơ thể Bát Khổ lão nhân, nhất định phải dựa vào lực lượng của lão mới có thể thực hiện mục tiêu của mình.
"Vậy nghĩ biện pháp tìm cơ hội ra tay, âm thầm chém giết bọn hắn! Tinh hoa huyết nhục tu sĩ Pháp tướng nhất định có thể để Huyết Gai Mẫn Sinh Công của ngươi đột nhiên tăng mạnh!" Nữ tử lại mê hoặc nói.
"Ta đã nói, đừng nóng vội. Ngươi không có nhục thân, ngày nay chỉ có thể nội trú trong cơ thể ta, nhất định phải lấy ý niệm của ta làm chủ. Nếu không, ta không ngại triệt để xoá bỏ tàn hồn của ngươi." Bát Khổ lão nhân nhướng mày, nhưng thanh âm bình tĩnh như trước.
"Ngươi nếu không sợ Nguyên anh bị hao tổn, tu vi rơi xuống thì có thể thử một lần!" Nữ tử nghe vậy, cười ha hả, trong thanh âm tràn đầy khiêu khích và khinh thường.
Bát Khổ lão nhân phiền muộn, nhưng cũng không thể tránh được.
Trăm năm trước trong một trận ngoài ý muốn, để lão và bà điên Tam Giới Giáo này quấn lấy nhau.
Mặc dù tu vi của lão thâm hậu, nhưng cũng không thể triệt để thoát khỏi con mụ điên này dây dưa.
Lão hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình, sau đó truyền âm ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một vị nữ tu dáng người xinh đẹp bước nhanh tới, cung kính hành lễ với Bát Khổ lão nhân.
Nữ tu tên là Quý Khảm Thanh, là quan môn đệ tử của lão.
Nàng nhìn thấy bộ dạng bán nam bán nữ của Bát Khổ lão nhân, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cúi đầu hỏi thăm: "Sư tôn, ngài tìm ta?"
"Khảm Thanh, ngươi mau đi lấy khí huyết và nguyện lực mà lần trước huyết tế Lạc Uyển Thành đạt được." Bát Khổ lão nhân gật đầu nhẹ, phân phó.
Quý Khảm Thanh hạ thấp người thi lễ, không hỏi nhiều, quay người rời đi.
Nhưng trong nháy mắt nàng vừa mới xoay người, ngoài động phủ đột nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ như sấm sét: "Bát Khổ! Cút ra đây!"