Chương 1024: Vấn Thiên bí cảnh mở ra
Chương 1024: Vấn Thiên bí cảnh mở ra
Trong mắt Viên Minh lập loè kim quang, tỉ mỉ quan sát.
Chỉ thấy bên trong hai cánh Lôi Vũ mơ hồ hiện ra một hình đồ án cánh chim bằng tia sét, có lực lượng đại đạo quanh quẩn, hiển nhiên chính là hai đạo ấn lôi điện.
"Nhìn chấn động đại đạo này tựa hồ là loại đạo ấn tốc độ, không biết hiệu quả cụ thể thế nào." Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, đang muốn gọi Lôi Vũ xuống hỏi.
Đúng lúc này Lôi Vũ đột nhiên vỗ cánh giữa không trung, như một tia chớp xẹt qua phía chân trời, thân hình khổng lồ chợt biến mất giữa hư không, không còn cảm ứng được một tia khí tức nữa.
Viên Minh sững sờ, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Từ sau khi hắn đột phá cảnh giới Mệnh Vu, thần thức bao phủ đã nằm trong phạm vi gần vạn dặm, chẳng lẽ chỉ trong tích tắc mà Lôi Vũ có thể độn ra khỏi vạn dặm?
Ngay lúc Viên Minh còn đang trầm tư thì đột nhiên có một đạo điện quang lóe lên. Lôi Vũ lại đột ngột xuất hiện, lại không thể ổn định thân hình mà hung hăng đâm thẳng vào một ngọn núi.
Tiếng Ầm ầm nổ mạnh truyền đến, ngọn núi lập tức sụp xuống, đá vụn bay tán loạn, Lôi Vũ cũng bị chôn trong đống đá vụn.
Cũng may nó đã đột phá cấp sáu, thân thể được lôi điện rèn luyện nên cực kỳ bền bỉ rắn rỏi, tuy rằng đụng vào có hơi chật vật nhưng lại không chịu thương tổn nặng nề gì.
Viên Minh thấy thế bèn phất tay áo vung lên, một cỗ ánh sáng màu vàng tràn ngập ra. Đất đã vụn sụp xuống đều bay lơ lửng lên, lộ ra Lôi Vũ bị vùi trong đó.
Lôi Vũ giãy giụa vỗ cánh bay lên, hóa thành nhân hình, đứng bên cạnh Viên Minh, lúng túng giải thích: "Thử nghiệm thần thông mới nên không thể dừng thân mình kịp được."
"Là đạo ấn lôi điện bên trong cánh của ngươi?" Viên Minh nhìn hai tay Lôi Vũ, chỉ thấy có đạo ấn lôi điện như ẩn như hiện, tản ra khí tức thần bí.
Lôi Vũ gật đầu, sau khi hóa thành thân người, đạo ấn lôi điện vậy mà lại xuất hiện ở bên trong cánh tay y.
Y hưng phấn giải thích: "Đây là đạo ấn điện quang, sau khi kích phát ta có thể đi vào trạng thái điện quang, có thể dùng phi độn lôi độn trong thời gian dài."
"Duy trì trạng thái lôi độn trong thời gian dài?" Viên Minh nhíu mày lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tông Hồng cùng Kim Cương bên cạnh cũng lộ ra kinh hãi, bọn họ biết ảo diệu của độn thuật.
Độn thuật thông thương là dùng bí pháp hóa thân thể thành trạng thái linh lực, do đó nhanh chóng độn đi. Mà Lôi Độn Thuật càng đặc biệt, lực lượng lôi điện vô cùng cuồng bạo, tu sĩ bình thường chỉ có thể hóa thành lôi điện trong thời gian ngắn, lâu nhất cũng chỉ trong vài hơi thở mà thôi.
Thế nhưng Lôi Vũ có thể bảo trì trạng thái lôi độn ở thời gian dài, như vậy tốc độ của y đã đạt đến một trình độ khủng bố, chỉ sợ tu sĩ Đại Thừa cũng không sánh kịp.
"Bây giờ ngươi tiến vào trạng thái điện quang, đi xa nhất là bao xa?" Viên Minh tò mò hỏi.
"Mới chỉ có thể độn đi xa bảy tám trăm vạn dặm, nhưng lôi điện trong cơ thể đã hao hết, cần thời gian dài mới có thể khôi phục được." Lôi Vũ tính tính một chút rồi đáp.
"Thần thông không tệ. Hôm nay thực lực ngươi còn thấp, khó có thể triển khai toàn bộ uy lực của đạo ấn điện quang này, nếu có thể tiến giai cấp bảy thì coi như toàn bộ Xuất Vân giới cũng chỉ ở dưới chân ngươi." Viên Minh gật đầu khen ngợi, nói tiếp.
Lôi Vũ nghe nói vậy, trong lòng kích động không thôi, như thể nó đang chứng kiến hình ảnh mình vỗ cánh lên, thoáng cái đã xuất hiện ở các nơi Xuất Vân giới. Nhưng mà y cũng hiểu rõ bản thân đột phá đến cấp sáu đã phải nhờ rất nhiều trợ lực, cảnh giới cấp bảy với y mà nói vẫn là xa không thể chạm.
"Ta sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ đề cao thực lực." Lôi Vũ phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi nói.
Viên Minh gật đầu cổ vũ, sau đó hỏi kỹ càng tình hình thần thông khác của Lôi Vũ.
Sau khi đột phá cấp sáu, huyết mạch Lôi Bằng của Lôi Vũ đã thức tỉnh thêm một bậc, trình độ điều khiển lôi điện tiến nhanh, thần thông công kích Hủy Diệt lôi cũng tăng gấp đôi uy lực.
Viên Minh cảm thấy thỏa mãn không thôi, mấy năm này Lôi Vũ một mực tụt lại phía sau, hôm nay cuối cùng cũng bắt kịp rồi.
Thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi, bàn tay khẽ cuốn qua, một miếng ngọc phù hình bán nguyệt lóe ra linh quang hiện ra trong lòng bàn tay của hắn.
"Thời hạn trăm năm đã đến, Vấn Thiên bí cảnh sắp mở ra, nhanh chóng đến Trường Thanh đảo tập hợp." Trong ngọc phù truyền ra tiếng trầm ổn mà xa xưa của Mộc đạo nhân, dường như vượt qua giới hạn thời không mà đến.
"Tiền bối, ta sẽ lập tức khởi hành tới Trường Thanh đảo, chẳng qua ta có thể mang theo đồng bạn tới chứ?" Viên Minh vội vàng trả lời.
Giọng nói của Mộc đạo nhân lần nữa vang lên: "Có thể, nhưng danh ngạch bí cảnh có hạn, ngươi chỉ được mang nhiều nhất bốn tùy tùng theo, không thể nhiều hơn. Hơn nữa ngươi không được giấu thêm người trong linh bảo không gian, kể cả Thâu Thiên đỉnh. Lúc bí cảnh mở ra, ta cùng Băng Lan đạo hữu sẽ kiểm tra từng người một, đừng ôm lòng cầu may."
"Vãn bối hiểu rồi, sẽ hết mức tuân thủ." Viên Minh cung kính đáp, nhưng trong lòng thở phào một hơi. Sau khi kết thúc truyền tin, trên mặt Viên Minh hiện lên một tia vui mừng khó có thể che giấu được.
Hắn vung tay lên, chỉ thấy một tòa cung điện nguy nga bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, chính là Tu La cung.
"Chư vị, đều vào đây đi. Chúng ta đi tới Bạch Đế thành trước rồi lựa chọn nhân thủ." Viên Minh cao giọng nói.
Đám người Kim Cương nhao nhao tung người nhảy vào Tu La cung. Viên Minh bấm pháp quyết, linh quang trên Tu La cung lập loè, tích tắc sau đã biến mất, xuất hiện lại đã ở cách xa hơn ngàn dặm.
Hơn hai năm qua, Viên Minh đã thăm dò bốn phía, tìm kiếm động phủ tiền nhân, diệt trừ rất nhiều tà phái, càng phá hủy thêm mấy cứ điểm ẩn nấp của Tam Giới giáo.
Hắn gian khổ lắm mới gom góp đầy đủ vật tư để có thể triệt để tế luyện Tu La cung một phen. Hôm nay Tu La cung đã có chừng tám phần uy năng so với Tam Giới tiên chu, càng có năng lực dịch chuyển không gian thần kỳ.
Mỗi một lần dịch chuyển, có thể nhẹ nhõm vượt qua hơn ngàn dặm.
Viên Minh đã dần quen với việc khống chế Tu La cung di chuyển, cũng giải thoát Lôi Vũ khỏi nhiệm vụ chở người nặng nề này.
Không hoàn mỹ chính là cho dù trải qua tế luyện một lần nữa thì Tu La cung vẫn không thể nào ra đời khí linh, không cách nào tự di động hay công kích được.
Với chuyện này thì đến Hi Hòa Tử cũng thúc thủ vô sách, dù sao Tu La cung đã hoàn toàn khác với linh bảo bình thường, chỉ dựa vào bản thân nó xuất sinh khí hồn thôi thì rất khó điều khiển như thần khí được. Nếu muốn giải quyết vấn đề này, cách duy nhất có lẽ chính là làm như cách Điếm Tiểu Tam dung hợp với Chu Thiên Linh Lung đỉnh, tìm một tu sĩ pháp tướng luyện hóa thành khí linh Tu La cung.
Nhưng phương pháp này quá mức tàn nhẫn, trừ phi có người tự nguyện nếu không Viên Minh tuyệt sẽ không nguyện ý làm.
Còn về phần những tu sĩ Tam Giới giáo bị bắt kia thì Viên Minh lại không tín nhiệm bọn họ bao nhiêu, dù có luyện bọn họ làm khí linh cũng sẽ không yên tâm để bọn họ khống chế Tu La cung.
Bởi vậy Viên Minh chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này, hi vọng ngày sau Tu La cung có thể tự sinh ra khí linh, chính thức tiến giai trở thành Thần Khí.
Ba ngày sau.
Viên Minh cưỡi gió tới Bạch Đế thành nguy nga trang nghiêm.
Hắn thúc giục pháp trận ẩn nấp trong thành, bao phủ Hồng Quân trụ bên trong mảnh linh quang thần bí, đảm bảo an toàn không vấn đề gì. Sau đó hắn đưa mọi người trong Tu La cung, kể cả những những người phàm tục kia ra ngoài, thả bọn họ xuống tòa thành phồn hoa này.
Ngay sau đó Viên Minh triệu tập mọi người, tuyên bố ra tin tức đầu tiên kinh động lòng người trong đại điện nghị sự Bạch Đế thành.
"Chư vị, Vấn Thiên bí cảnh sắp mở ra, chuyến này ta chỉ có thể mang theo bốn người cùng tiến vào. Dự định lựa chọn những tu sĩ pháp tướng trong các ngươi đi."
Lời vừa nói ra, nhiều tu sĩ pháp tướng đều vui mừng khôn xiết, thần sắc kích động không thôi. Bọn họ nhao nhao tiến lên báo danh, mong mỏi được đi cùng Viên Minh tới bí cảnh trong truyền thuyết kia.
Vấn Thiên bí cảnh chính là một trong những bí cảnh thần bí nhất trong Xuất Vân giới, được vinh dự gọi là bí cảnh đệ nhất Xuất Vân. Nghe nói trong đó ẩn chứa vô số thiên tài địa bảo quý hiếm, còn có cả thần vật vô thượng phụ trợ tu sĩ đột phá cảnh giới Đại Thừa. Mấy vị cường giả Đại Thừa Xuất Vân giới hầu như đều là lấy được cơ duyên bên trong Vấn Thiên bí cảnh mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích cảnh giới thành công.
Đối với đám thủ hạ của Viên Minh mà nói thì có lẽ cơ duyên đột phá Đại Thừa xa xôi không thể chạm, nhưng chỉ cần có thể đi theo Viên Minh tiến vào bí cảnh thì chỉ đã chắc chắc chuyện sẽ đột phá một cảnh giới nhỏ rồi. Còn nếu có thể may mắn nhân cơ hội này một đường đột phá đến pháp tướng đỉnh phong thì càng đủ khiến bọn hắn trở thành cường giả chỉ dưới vài người.
Viên Minh nhìn người người nô nức tấp nập báo danh, trong lòng âm thầm lựa chọn.
Đúng lúc này, bên tai của hắn bỗng nhiên vang lên tiếng truyền âm của Ô Lỗ.
"Viên huynh, có thể cho ta một danh ngạch tiến vào Vấn Thiên bí cảnh không?" Ô Lỗ mang theo chút áy náy.
Viên Minh hơi hơi ghé mắt nhìn qua Ô Lỗ trong đám người, phát hiện quả nhiên trên mặt của y lộ ra vẻ lúng túng lại chờ mong. Tựa hồ là lo lắng Viên Minh không đồng ý, Ô Lỗ lại bổ sung: "Giới Sát tiền bối nói với ta là Vạn Độc lão tổ đã từng tiến vào trong Vấn Thiên bí cảnh. Vạn Độc tam bảo cùng Vạn Độc tà công của ông ta cũng là từ trong đầm lầy tử vong ở bí cảnh có được. Nghe nói nơi đó còn có một kiện bảo vật phụ trợ tu luyện giả Vạn Độc tà công tiến giai Đại Thừa, năm đó Vạn Độc lão tổ lỡ mất cơ hội. Lần này ta muốn tham gia là muốn lấy được nó về."
"Ô Lỗ huynh, ngươi không cần nhiều lời, dù ngươi không nói thì ta cũng đã để sẵn một danh ngạch cho ngươi." Viên Minh mỉm cười, truyền âm cắt lời Ô Lỗ.
Ô Lỗ sửng sốt, trong mắt lóe lên cảm động nhưng nhanh chóng lại chuyển sang áy náy, truyền âm nói với Viên Minh: "Viên huynh, kỳ thật lúc trước ta đột phá pháp tướng xong mới đến Bạch Đế thành tìm ngươi phần lớn là vì danh ngạch này. Ta không thể nói rõ với ngươi, vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn."
"Không sao, không cần bận tâm chuyện này. Huống chi dù là ở Vân Hoang đại lục hay Xuất Vân giới thì ngươi đã giúp ta rất nhiều, một danh ngạch này vốn nên để cho ngươi." Viên Minh lắc đầu, thản nhiên cười nói.
Ô Lỗ nghe Viên Minh nói vậy thì lại càng thêm cảm động.
Mà Viên Minh chỉ khẽ cười với y, gật nhẹ đầu ý bảo y không cần để tâm.
Sau đó hắn chậm rãi mở miệng, quyết định người được chọn: "Hoa Chi, Kim Cương, Ô Lỗ còn có Vương Phục Long. Bốn người các ngươi đi theo ta chuyến này đi."
Nghe thấy tên của mình được chọn, Vương Phục Long lập tức trở nên kinh hỉ, mà những người khác có vẻ tiếc nuối nhưng cũng không dị nghị gì với quyết định của Viên Minh.
Dù sao đám người Hoa Chi là nguyên lão đi theo Viên Minh sớm nhất, không thể bỏ qua công lao, mà thời gian này Vương Phục Long cũng chịu trách nhiệm chủ sự xử lý rất nhiều việc, cao công lao khổ, chọn gã đi cũng hợp lý.
Vương Phục Long lại không nghĩ như vậy.
Gã vốn là địch nhân của Viên Minh, thậm chí từng phái người ám sát hắn qua, sau này tuy rằng tự quy thuận nhưng sâu trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Gã không nghĩ tới Viên Minh có thể đại lượng như thế, bỏ qua hiềm khích lúc trước cho gã danh ngạch quý giá như vậy, trong lòng không khỏi cảm động không thôi, càng thêm kính ngưỡng cùng trung thành với Viên Minh.