Chương 1025: Trả đàn
Chương 1025: Trả đàn
Dưới Viên Minh phân phó, bọn bốn người Ô Lỗ tự mình công việc lu bù lên, chuẩn bị cho hành trình mới.
Mà Viên Minh thì đi gặp đám tu sĩ Tam Giới Giáo bị cầm tù, tìm đến Hỏa Dực Tiên.
Hắn nhắm mắt ngưng thần, vận chuyển Luân Hồi Nhãn thần bí, lần nữa đi sâu vào trí nhớ Hỏa Dực Tiên.
Lúc trước thẩm vấn, Viên Minh từ trong trí nhớ Hỏa Dực Tiên thu được một phần tin tức quý giá liên quan tới Vấn Thiên bí cảnh.
Đó là một mảnh bí cảnh bị mê vụ bao phủ, giáo chủ đời thứ nhất Tam Giới Giáo là Công Thâu Linh Nhân đã bước vào trong đó, lưu lại truyền thừa luyện khí của bản thân, chờ đợi người hữu duyên đến đây kế thừa.
Công Thâu Linh Nhân, cái tên này trong luyện khí sư Xuất Vân Giới như sấm bên tai, lão chính là đệ nhất luyện khí sư Xuất Vân Giới năm đó, giá trị truyền thừa tự nhiên không thể đánh giá.
Biết được việc này, trong lòng Viên Minh cũng không khỏi dâng lên hứng thú nồng đậm.
Bất quá, trong trí nhớ Hỏa Dực Tiên cũng không ghi rõ vị trí truyền thừa.
Phần địa đồ ghi lại vị trí, từ trước đều là vật do giáo chủ Tam Giới chấp chưởng, chủ nhân đời trước là Hắc Đế, ngày nay chỉ sợ đã rơi vào tay Tô Vô.
Lối vào Vấn Thiên bí cảnh cực kỳ bí ẩn, cho dù Tam Giới Giáo có được địa đồ, cũng chưa từng thành công chiếm được phần truyền thừa kia.
Mà tín vật giáo chủ Tam Giới Giáo - Tam Giới tiên lệnh, chưa hề lộ ra trước mặt người đời.
Pháp bảo này chính là cấp Đạo bảo, có thể giam cầm hết thảy thần thông.
Truyền thuyết sau khi luyện chế thành, Công Thâu Linh Nhân đã thôi động mấy lần, cho thấy uy lực cường đại.
Nhưng về sau, lão giấu Tam Giới tiên lệnh và truyền thừa của mình ở trong Vấn Thiên bí cảnh.
Thất Tình Cấm Lệnh của Thất Phách Đạo Nhân, chính là phỏng theo bảo vật này luyện chế ra.
Viên Minh lần thứ hai đi sâu vào ký ức Hỏa Dực Tiên, muốn đào móc ra càng nhiều tin tức liên quan tới truyền thừa.
Nhưng sau một phen cố gắng, hắn vẫn không thu hoạch được gì, trong lòng không khỏi thất vọng.
Nhưng vào lúc này, đám người Hoa Chi đã chuẩn bị xong.
Viên Minh đành phải tạm thời buông xuống ý niệm trong lòng, mang theo bọn họ đi vào trong Tu La Cung.
Thân ảnh đoàn người lóe lên biến mất tại chỗ, mau chóng đuổi về phía Trường Thanh Đảo.
---
Nam Hải, sóng biếc mênh mang, trên mặt biển, một tòa cung điện nguy nga trống rỗng hiển hiện, tựa như ảo cảnh không thực.
Viên Minh suất lĩnh bốn người Hoa Chi từ trong cung điện đi ra, mắt sáng như đuốc phân biệt phương hướng phía trước.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Tu La Cung biến mất vô tung, đám người dựa vào nhục thân phi độn, bay về phía Trường Thanh Đảo.
Nơi ở của lão tổ Đại Thừa tất nhiên không tầm thường, Viên Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn biết rõ, lấy nhục thân phi độn, không chỉ là tôn trọng lão tổ Đại Thừa, càng là một loại kính sợ con đường tu luyện.
Phi hành bất quá mấy trăm dặm, đám người thấy trên mặt biển phía trước nổi lơ lửng một lẵng hoa to lớn, phảng phất một hòn đảo hùng vĩ.
Trong lẵng hoa, phồn hoa như gấm, hương khí bốn phía, hương hoa thanh nhã và gió biển đan vào một chỗ, làm tâm thần người ta thanh thản.
Trong lẵng hoa, Nam Cung Tiên Nhi chậm rãi đi ra, dáng người nhẹ nhàng, như tiên tử hạ phàm.
"Lão tổ đoán đạo hữu sắp tới, đặc mệnh ta tới đây đón." Nam Cung Tiên Nhi bay đến giữa không trung, ngòn ngọt cười với Viên Minh, thanh âm dễ nghe êm tai.
"Chẳng biết mấy vị đạo hữu khác đã tới chưa?" Viên Minh chắp tay nói cảm ơn, lập tức hỏi.
"Đạo hữu là người đầu tiên." Nam Cung Tiên Nhi lắc đầu, nói khẽ.
Viên Minh nghe vậy, khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn theo Nam Cung Tiên Nhi leo lên lẵng hoa, tiếp tục bay về phía Trường Thanh Đảo.
Trên đường đi, hai người trao đổi tâm đắc tu luyện, thái độ Nam Cung Tiên Nhi nhiệt tình mà không mất phân tấc, Viên Minh đối đáp trôi chảy, hai người trong bất tri bất giác thân cận nhau nhiều hơn.
Đám Hoa Chi lặng im không nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám lười biếng chút nào.
Không biết qua bao lâu, đám người từ xa trông thấy trên mặt biển phía trước mây khói lượn lờ, trong mông lung có một tán cây to lớn vô cùng nhô ra, giống như trong mây dâng lên liệt dương, tản mát ra khí tức rung động nhân tâm.
Theo lẵng hoa chui vào trong mây khói, linh khí bốn phía đột nhiên trở nên nồng đậm, phảng phất đưa thân vào trong hải dương linh khí.
Viên Minh hít sâu một hơi, cảm thấy linh khí tràn vào thể nội, một hít một thở, phảng phất còn nhanh hơn bình thường tu luyện một canh giờ.
Đám Hoa Chi phía sau hắn càng khiếp sợ không thôi, gần như vô thức tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí, vẻn vẹn chỉ đi một đoạn đường, tu vi đã tăng lên không nhỏ.
"Nơi đây chính là chỗ ở của lão tổ, tích lũy qua tháng ngày, nồng độ linh khí tự nhiên không tầm thường. Chư vị vừa đến, cứ việc hấp thu không ngại, nhưng nhớ không được quá lượng, để tránh kinh mạch tích tụ, sai lầm đại sự." Nam Cung Tiên Nhi thấy thế, cười nhắc nhở.
Viên Minh thập phần định lực, đương nhiên sẽ không bị linh khí trước mắt làm cho mê hoặc.
Trong lòng của hắn âm thầm cảm khái, bản thân tu luyện tới nay, đã từng phát sầu vì linh mạch, mà ngày nay nhìn thấy đám Nam Cung Tiên Nhi có được hoàn cảnh tu luyện ưu việt như thế, khó trách đệ tử Đại Thừa có thể hơn người một bậc.
Không lâu sau, lẵng hoa cập bờ, đám Viên Minh bước lên Trường Thanh Đảo.
Trong sương mù lượn lờ, chỉ thấy ở trên đảo hoa cỏ phồn thịnh, linh vụ tràn ngập, một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm đập vào mặt.
Viên Minh phảng phất có thể cảm nhận được thọ nguyên trong lúc vô hình tăng trưởng, nhưng hắn biết rõ đây là do thu nạp đại lượng khí tức sinh mệnh sinh ra ảo giác, rất nhanh ổn định tâm thần, đi theo Nam Cung Tiên Nhi tiếp tục tiến lên.
Xuyên qua sơn lâm, đi vào bên cạnh một hồ nước màu xanh lam ở trung tâm hòn đảo, đám người lại leo lên một chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền đã sớm có một tên tu sĩ Phản Hư chờ ở đây, đợi tất cả mọi người leo lên thuyền, gã nhẹ nhàng lay động mái chèo, thuyền nhỏ chậm rãi rời bờ.
Thuyền đi hơn phân nửa, sương mù chung quanh dần dần tán đi, trên mặt hồ đột nhiên lóe sáng hàn phong.
Viên Minh kinh ngạc phát hiện, trên bầu trời vậy mà đã nổi lên bông tuyết, bông tuyết sáng long lanh bay lả tả xuống, rơi vào đầu vai của hắn.
Trong lòng của hắn ngạc nhiên không thôi, bởi vì lúc này cũng không phải là trời đông giá rét, khí hậu trên đảo sao quái dị như vậy?
Nam Cung Tiên Nhi phát giác được Viên Minh kinh ngạc, giải thích: "Băng Lan tiền bối cung đang ở trên đảo với lão tổ ôn chuyện, phong tuyết bất thình lình này, có lẽ do tiền bối gây ra."
Viên Minh bừng tỉnh, nghĩ lại, lại nhớ lại một chuyện, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng dâng lên mấy phần bất an.
Tuyết bay lả tả, đám người đến đảo giữa hồ, chỉ thấy trên đảo đã bị tuyết bao trùm, một mảnh bao phủ trong làn áo bạc.
Mà Dung thụ lúc này, lại hình như có thần linh bảo hộ, giữa cành lá không thấy một tia sương tuyết, làm người ta ngạc nhiên không thôi.
Đám người đi tới dưới Dung thụ, xa xa đã trông thấy Mộc đạo nhân và Băng Lan lão tổ ngồi đối diện nhau, một bàn cờ đặt trên bàn đá, hai người đang ngưng thần đánh cờ.
Thần sắc Mộc đạo nhân trầm ổn, mà Băng Lan lão tổ thì cau mày, hiển nhiên lâm vào khổ tư.
Phát giác được đám người đến, lông mày Băng Lan lão tổ lập tức giãn ra, nhẹ nhàng cười một tiếng, phất tay xoá trộn bàn cờ.
"Tiên nhi trở về." Băng Lan lão tổ cười nói, thanh âm ôn hòa mà hiền lành.
Thời khắc này khí sắc Băng Lan lão tổ hồng nhuận, so vơi lúc trước trọng thương trong tay Luân Hồi Ma Quân tựa như hai người, hiển nhiên thương thế đã khỏi hẳn.
Mộc đạo nhân thấy Băng Lan lão tổ chơi xấu, lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó cong ngón búng ra, chỉ thấy quân cờ đen trắng lăng không bay lên, tự động rơi vào trong bình.
Ánh mắt của lão vượt qua Nam Cung Tiên Nhi, rơi vào trên thân Viên Minh.
"Ừm, không tệ. Trong khoảng thời gian ngắn có thể lĩnh ngộ Ngũ Đế chân ý, tu thành Ngũ Hành Đạo Quả, ngươi quả nhiên không uổng phí một phen tâm ý của ta." Mộc đạo nhân nói xong, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng.
"Đa tạ tiền bối bồi dưỡng." Viên Minh nghe vậy, cung kính thi lễ, nói.
Băng Lan lão tổ cũng nhìn về phía Viên Minh, khẽ vuốt cằm nói: "Ngươi chính là Viên Minh à? Khó trách Mộc đạo hữu coi trọng ngươi như thế. Thiên tư như vậy, đích thật Xuất Vân Giới ít có, Tư Mã Trường Cầm thua ngươi cũng không oan uổng."
"Trận chiến ngày đó, ta cũng may mắn thủ thắng, nếu luận bàn thực lực, chưa hẳn có thể thắng được Tư Mã đạo hữu." Viên Minh khiêm tốn nói.
Hắn nói lời này, đã biểu hiện tôn trọng với Băng Lan lão tổ, cũng không hiển lộ ra địch ý với Tư Mã Trường Cầm.
"Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Thời gian tới trên chiến trường, Ma tộc cũng sẽ không nói công bằng với ngươi." Băng Lan lão tổ lại lắc đầu nói.
Viên Minh yên lặng gật đầu, rất tán thành.
Băng Lan lão tổ tiếp theo chuyển chủ đề, ngữ khí trở nên ôn hòa.
"Ân oán giữa bọn tiểu bối các ngươi, ta vốn không nên quản nhiều. Chỉ là cây Phượng Ngô cổ cầm kia là ta ban cho Trường Cầm, mất nó, thực lực Trường Cầm chắc chắn giảm đi nhiều. Ngày nay Ma tộc ngo ngoe muốn động, đại chiến hết sức căng thẳng, ta hi vọng ngươi có thể nể tình ta, trả lại cổ cầm cho hắn."
"Tiền bối nói quá lời. Ân oán giữa ta và Tư Mã Trường Cầm chỉ là chút đùa vui mà thôi. Đợi hắn đến, ta tự sẽ trả cổ cầm lại. Còn một trăm khối linh mộc cấp sáu kia, cũng không cần nhắc lại." Viên Minh tuy không cam lòng, nhưng trên mặt lại ra vẻ rộng lượng, nói.
Giữa hắn và Tư Mã Trường Cầm thù hận cực sâu, trả lại cổ cầm không khác gì nhượng bộ, hắn đương nhiên sẽ không vô ích giao ra cổ cầm, nhất định phải đổi lấy một chút chỗ tốt.
Nhưng mặt mũi Đại Thừa vẫn phải cho, mà trước mặt nhiều người như vậy, Viên Minh tin tưởng Băng Lan lão tổ sẽ không để cho hắn ăn thiệt thòi.
Nhưng vào lúc này, Mộc đạo nhân mở miệng nói: "Biết hổ thẹn về sau mới dũng. Tư Mã Trường Cầm nếu đơn giản cầm lại cổ cầm, ngày sau trên tâm cảnh khó tránh khỏi sẽ có khiếm khuyết."
"Mộc đạo hữu nói cực phải. Chỉ là ngày nay chiến sự căng thẳng, tài nguyên Thiên Thánh Thư Viện đã bỏ vào tiền tuyến, trong lúc nhất thời khó mà gom góp một trăm khối linh mộc cấp sáu. Như vậy đi, ta làm chủ, lấy một thiên công pháp bù lại, chẳng biết ý của ngươi thế nào?" Băng Lan lão tổ nghe vậy, khẽ vuốt cằm, nói.
"Vậy do tiền bối làm chủ đi." Trong lòng Viên Minh tuy bất mãn, nhưng trên mặt lại cung kính đáp.
Băng Lan lão tổ mỉm cười, đưa tay chỉ, lập tức có vô số văn tự tràn vào trong thức hải Viên Minh, cấp tốc hội tụ thành một thiên công pháp huyền ảo vô cùng.
"Công pháp này tên là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đứng thứ bảy trên Tạo Hóa Thiên Bảng. Chắc đủ để bù đắp một trăm khối linh mộc cấp sáu kia." Băng Lan lão tổ từ tốn nói.
Ánh mắt Viên Minh sáng lên, trong lòng lập tức mừng như điên.
Lúc trước hắn thấy Tô Vô thi triển công pháp này đã rất thèm muốn, không ngờ hôm nay có thể đạt được bản hoàn chỉnh từ tay Băng Lan lão tổ.
Có thể đứng trên Tạo Hóa Thiên Bảng, mỗi một cái đều là bảo vật vô giá. Một trăm khối linh mộc cấp sáu kia mặc dù trân quý, nhưng so với Nhất Khí Hóa Tam Thanh vẫn kém một chút.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng pháp." Oán niệm trong lòng Viên Minh tiêu tán hết, cung kính thi lễ với Băng Lan lão tổ.
Sau đó, hắn lấy ra Phượng Ngô cổ cầm, hai tay dâng lên, giao cho Băng Lan lão tổ.