Chương 1056: Chiến khởi
Chương 1056: Chiến khởi
"Ngươi muốn ăn ta. . . . . Giống năm đó ngươi ăn mẫu thân." Hoa Chi trầm mặc một cái chớp mắt, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt không che giấu sát ý chút nào.
"Đó là tự nhiên, dù sao, ngươi cũng tốt, mẹ ngươi cũng tốt, huyết mạch các ngươi cao quý tinh khiết nhất, chỉ cần ăn, luyện hóa các ngươi, cho dù ta là con riêng, cũng có thể nhảy lên, có tư cách đột phá cấp bảy." Ma tộc mắt rắn cười to nói.
"Mẫu thân năm đó đối xử tốt với ngươi như vậy, thậm chí xem ngươi là thân nhi tử, ngươi lại báo đáp người như thế?" Hoa Chi càng tức giận thêm.
"Ta cũng không muốn, nhưng ai bảo người bị thương nặng như vậy, ngay cả bảo dược chứa trong tộc cũng không cứu được? Mà ngươi biết không, chuyện ta ăn mẫu thân, kỳ thật đã được phụ thân đại nhân ngầm đồng ý, dù sao một tàn thân thê tử lãng phí tài nguyên, so với hài tử tiền đồ vô lượng là ta, càng có giá trị bồi dưỡng hơn." Ma tộc mắt rắn than nhẹ một tiếng, tiếp tục kích động Hoa Chi.
Hoa Chi siết chặt nắm đấm, không nói gì.
"Bất quá ngươi cũng không cần cân nhắc tìm hắn báo thù, dù sao hắn đã sớm đoàn tụ với mẫu thân trong bụng ta, cũng không cần cám ơn ta, đợi lát nữa đi gặp bọn họ, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta là được." Ma tộc mắt rắn chỉ vào bụng, cất tiếng cười to.
Hoa Chi phun ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt băng hàn trắng hơn tuyết.
Tiếp theo một cái chớp mắt, ngàn vạn bụi gai độc cuồng quyển ra, che khuất bầu trời, thế như liệt đào, phảng phất ngàn vạn ác mãng phẫn nộ gào thét, đồng loạt dũng mãnh lao tới ma tộc mắt rắn.
. . .
Ô Lỗ bên này, đối đầu với Ma tộc Đại Thừa cũng không tính nói nhảm, trực tiếp động thủ phóng xuất ra Linh Vực, công hướng Ma tộc Đại Thừa.
Nhưng rất nhanh, gã phát hiện vận thế bản thân không tốt, lại gặp phải một đối thủ khó dây dưa.
"Độc của ngươi vô dụng với ta." Tên Ma tộc Đại Thừa da trắng tóc trắng nói xong, mặc cho Ô Lỗ đánh ra mưa độc vào người y, một bộ dạng ung dung bình thản.
Độc tương màu xanh sẫm chui vào trong cơ thể y, lại phi tốc tan rã, hoàn toàn không có hiệu quả.
Trong lòng Ô Lỗ cảm giác nặng nề, tay phải vung lên không trung, Vạn Thần Độc Chuỷ lóe lên hiện ra, run lên trảm tới, bay đến một nửa thì bỗng nhiên không thấy nữa.
Sau khi gã đột phá Đại Thừa, chưởng khống Độn Thiên Thạch phù càng thuần thục, ngày nay đã có thể cách không thi triển thần thông ẩn hình.
Ma tộc tóc trắng nhíu mày, thần niệm buông ra, nhưng không thấy tung tích Vạn Thần Độc Chủy, chỉ có thể thôi động pháp lực, vạch trên người một cái, gọi ra một đạo bình chướng vuông vức màu ngà sữa quanh người.
Chỉ nghe "Đinh" một tiếng, Vạn Thần Độc Chủy đột nhiên xuất hiện sau lưng tên Ma tộc, mũi nhọn chuỷ thủ đâm vào trên bình chướng, nhưng không thể tiến thêm.
Đúng lúc này, trên Vạn Thần Độc Chủy lóe lên lục mang, độc ý lành lạnh phun ra ngoài, chỉ một cái chớp mắt xuyên thủng bình chướng, hắt vẫy lên vai trái tên ma tộc.
"Xì xì xì" một hồi thanh âm loạn hưởng, thân thể ma tộc trong nháy mắt bị ăn mòn, huyết nhục hóa thành khói trắng phiêu tán.
Chỉ một lát sẽ bị kịch độc làm tan rã, Ma tộc lại mặt không thay đổi điểm lên bả vai, một trận bạch quang lưu chuyển, bờ vai gã phảng phất thời gian đảo lưu, phi tốc trở về nguyên dạng.
Vạn Thần Độc Chủy lúc này cũng đâm tới, chỉ thấy y duỗi ngón tay ra, giữa không trung vẽ vòng tròn, một tiểu kính trống rỗng hiện ra, ngăn trước độc chuỳ.
Độc chuỳ đụng vào mặt kính, lại như chui vào mặt nước, theo ngón tay Ma tộc tóc trắng vẩy một cái, tiểu kính trống rỗng chuyển hướng qua Ô Lỗ. Tiếp theo một cái chớp mắt, Vạn Thần Độc Chủy từ bên trong chui ra, đảo ngược vọt tới Ô Lỗ.
Ô Lỗ động tâm niệm, khống chế lại Vạn Thần Độc Chủy, nhưng sắc mặt ngưng trọng lên.
"Thuở nhỏ ta được kỳ ngộ, bệnh bất xâm, độc không dính, cho dù pháp lực dị chủng những người khác đánh vào trong cơ thể ta cũng sẽ tự động tan rã, độc công của ngươi mặc dù mãnh liệt, gặp ta, cũng sẽ không có hiệu quả gì." Ma tộc cười lạnh nói.
Ngược lại có chút tương tự Hư Niệm công.
Ô Lỗ thầm nghĩ, bỗng nhiên có chủ ý, bấm pháp quyết, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ma tộc vừa được chứng kiến Vạn Thần Độc Chủy ẩn hình, lúc này cũng không dám khinh thường, đưa tay vẫy, Linh Vực trong nháy mắt thả ra, bao phủ bốn phía.
Tiếp theo một cái chớp mắt, y đột nhiên nhìn về phía bên trái đằng trước, tiểu kính bên cạnh loé lên quang mang, nương theo tiếng đinh tai nhức óc, một cột sáng lớn trăm trượng bắn thẳng tới hư không bên trái đằng trước.
Ô Lỗ trong nháy mắt hiện ra thân hình, thi pháp tránh né, đồng thời khóe miệng lại lộ ra một nụ cười lạnh mưu kế đã đạt được.
Ma tộc giật mình, tay biến đổi pháp quyết, muốn gọi ra bình chướng hộ thể, nhưng vào lúc này, eo y bỗng đau xót, cúi đầu nhìn lại, Vạn Thần Độc Chủy đã đâm vào trong thịt.
Độn Thiên Thạch phù há để cho y xem thấu, Ô Lỗ cố ý hiện thân là hấp dẫn chú ý của y mà thôi.
Ma tộc gầm thét một tiếng, pháp lực thể nội tăng vọt, trên thân hiện ra bạch quang vạn trượng, chấn Vạn Thần Độc Chủy bắn ra ngoài.
Nhưng độc trên độc chuỳ đã xâm nhập trong cơ thể của y.
"Ta đã nói với ngươi, nếu là những người khác, lần này chỉ sợ mất đi nửa cái mạng, nhưng với ta, căn bản không sợ độc công của ngươi." Ma tộc nói xong, đưa tay lướt qua, vết thương nơi eo bị Vạn Thần Độc Chủy đâm thủng rất nhanh được chữa trị không thấy nữa.
Nhưng y đột nhiên cảm giác không đúng, chỉ vì độc vừa mới chui vào trong cơ thể cũng không bị hóa giải, mà y cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy pháp lực thể nội còn muốn tràn đầy hơn vừa rồi.
Đang lúc y lộ vẻ kinh ngạc, Ô Lỗ cũng cảm ứng được độc của mình không bị tan rã hóa giải.
Khóe miệng gã hơi cong lên, cũng biết thể chất tên Ma tộc có chỗ khác với Hư niệm công.
Thân thể y chỉ có thể tự luyện hóa vật có hại, không thể chủ động điều khiển, dung luyện dị vật thể nội, nên gã rót vào không phải là kịch độc có hại, mà là linh dịch tăng cường pháp lực, y sẽ không thể hóa giải.
Đặc điểm này nhìn như vô dụng, nhưng Ô Lỗ dung luyện Vạn độc, biết rõ độc và dược cũng không phải là đối lập, nắm giữ, chỉ một giọt cũng có thể sát nhân phong hầu như độc.
Độc không chết ngươi, vậy ta dược chết ngươi, xem ngươi chống đỡ chịu được pháp lực đầy tràn thống khổ hay không!
Ô Lỗ nghĩ như vậy, thôi động Độn Thiên Thạch phù, lại biến mất trước mắt tên Ma tộc.
. . .
Cùng lúc đó, các tu sĩ Đại Thừa cũng đang giao thủ với tu sĩ Ma tộc.
Minh Nguyệt Cung chủ thả ra Hồn vực, chiến cùng hai tên Ma tộc Đại Thừa . . . Thanh Bình Kiếm khách chỉ xéo cô kiếm, Linh Vực chứa kiếm khí tung hoành ngang dọc, gió nổi lên, cùng một tên Đại Thừa Ma tộc đấu đến lực lượng ngang nhau . . . Khôi Tiên với tay quấn linh tuyến, mười ngón nhảy lên, một bộ khôi lỗi dung mạo hoàn toàn giống gã phối hợp tấn công mạnh, đưa tay cũng có uy lực Đại Thừa.
Luân Hồi Ma Quân triền đấu với Băng Lan lão tổ, mười lăm vị Đại Thừa Ma tộc, có mười một vị đã có đối thủ.
Mà bốn tên Đại Thừa Ma tộc còn lại, lúc này tất cả đều thần sắc hơi lạnh, không chớp mắt nhìn Mộc đạo nhân ngăn trước Tu La Cung.
"Nghe nói Mộc đạo nhân ngươi chính là đệ nhất Đại Thừa Xuất Vân giới, lần trước đại chiến chưa thấy ngươi xuất thủ, hôm nay ngược lại muốn xem, rốt cuộc ngươi có đúng như vậy hay chỉ là hư danh!" Bỗng nhiên một tên Ma tộc Đại Thừa da đen nhánh dữ tợn cười một tiếng.
Mộc đạo nhân không để ý tới gã, thậm chí ánh mắt cũng không rơi vào trên thân bốn người này.
Lão ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên Diêm Đế vẫn như cũ đang đứng ở giữa không trung, không có bất kỳ động tác gì, lộ ra một tia ngưng trọng.
Thấy Mộc đạo nhân căn bản không để ý đến mình, bốn tên Ma tộc Đại Thừa lập tức tức giận, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đưa tay bấm niệm pháp quyết.
Chỉ thấy hắc phu Ma tộc đưa tay dựng lên trước người, đồng thời há miệng phun một cái. Từng đoàn từng đoàn sương mù đen nhánh lớn chừng quả đấm liên tiếp bay ra, bay lượn ở hư không phụ cận rồi đột nhiên nổ tung, hình thành một hắc vụ mê trận to lớn, bao Mộc đạo nhân vào trong.
Trùng đồng Ma tộc bên cạnh gã lập tức đuổi theo, tay giương lên, một cỗ huyết sắc ma quang cuốn lên bầu trời, hiện ra một quyển hoạ trục tản ra khí tức tanh hôi.
Hai tay Trùng đồng Ma tộc nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, liên tục điểm tới quyển trục.
"Cạch" một tiếng, họa trục chầm chậm mở ra, từ đó trào ra huyết thuỷ mang theo lực ăn mòn, hóa thành mưa bay đầy trời, rơi vào trong hắc vụ mê trận.
Một tên Đại Thừa Ma tộc khác phía sau mọc cánh cũng đồng thời thi pháp, vỗ lên trán.
Chỉ một thoáng hắc quang lóe lên, trong thất khiếu gã chui ra bảy con quái vật đầu rắn thân hổ, đón gió nhoáng một cái hóa lớn như ngọn núi nhỏ, cũng đánh tới hắc vụ mê trận.
Ngay sau đó, một tên nữ tu Ma tộc sau cùng với quần áo mỏng manh, bàn tay phải vạch một cái.
Sau một khắc làn da của ả nứt ra, từ đó chảy ra vô cùng vô tận máu tươi màu đen, ở giữa không trung ngưng tụ thành một thanh cự kiếm đen như mực dài hơn ngàn trượng, lóe lên chém vào trong sương mù.
Bốn tên Ma tộc Đại Thừa liên thủ, ngoại trừ không thi triển Linh Vực ảnh hưởng lẫn nhau, đã lấy ra bản sự giữ nhà, xuất thủ tuy lần lượt, trước sau lại không dài hơn một hơi thở, cơ hồ đồng thời tác dụng lên thân Mộc đạo nhân, muốn chế trụ lão đầu tiên, đồng thời cho một kích trí mạng.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, sắc mặt bốn tên Ma tộc Đại Thừa cùng biến đổi.
Trong hắc vụ mê trận, một nhánh cây thanh thuý tản ra linh quang loá mắt đâm rách mê vụ, thẳng tắp chỉ lên bầu trời.
Trên cành cây, vô số lá xanh liên tiếp chui ra như nấm mọc lên, mà trên chóp đỉnh, một đóa hoa kiều nộn xông ra, sinh trưởng, nở rộ, tàn lụi, kết trái, hết thảy chỉ hoàn thành trong giây lát.
Mà hắc vụ chung quanh trong quá trình này bị nhánh cây hấp thụ hoàn toàn, sương độc đủ để ăn mòn vạn vật, lúc này lại hóa thành chất dinh dưỡng, ôn dưỡng nhánh cây, làm nó kết xuất ra một trái cây đen như mực.
Hắc vụ tán đi, thân ảnh Mộc đạo nhân lại hiển lộ trước mắt mọi người.
Đầu vai lão rơi xuống lá phong màu xích hồng, trên đỉnh đầu thì mọc ra một thanh trường kiếm đen như mực, quanh thân còn đứng bảy tôn mộc điêu đầu rắn thân hổ, hai mắt sinh hoa, miệng tai sinh nhánh cây, da càng thô lệ như cổ thụ.
Mộc đạo nhân lúc này rốt cuộc dời ánh mắt, nhìn về phía bốn tên Ma tộc Đại Thừa, trong mắt vô hỉ vô bi.
Tiếp theo, lão chậm rãi giơ chân, bước tới một bước.
Trong phút chốc, phảng phất có gió xuân thổi qua đại địa, vô số cỏ xanh từ trong bùn đất chui ra, trong không khí tràn ngập khí tức sinh mệnh nồng đậm, vạn sự vạn vật dưới cỗ khí cơ này thôi hóa phi tốc sinh trưởng.
Bốn ma cũng đồng thời cảm giác toàn thân thư sướng một hồi, phảng phất có vô cùng vô tận sức sống từ trong nhục thân hiện lên, nhưng không chờ bọn chúng kịp hưng phấn, một cảm giác dị dạng khác tự nhiên sinh ra.
Bọn chúng cảm thấy suy nghĩ của mình dần dần chậm đi, thân thể cũng biến thành cứng ngắc không ít, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên nhục thân của mình đã mọc ra hoa cỏ cây cối, pháp lực mênh mông thể nội cũng dần dần chuyển hóa làm sinh cơ cỏ cây, huyết nhục da thịt cũng dần hóa thành chất gỗ.