Chương 106: Bắt dã nhân
Chương 106: Bắt dã nhân
Viên Minh nghe lời mèo bạc nói, bắt đầu nhắm mắt cảm ứng thần hồn độ nha trong đầu. Không lâu sau đó, mặt hắn không tự chủ được lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mèo bạc thấy thần sắc hắn biến đổi, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đi theo bên người Viên Minh một thời gian tương đối dài, nó biết Viên Minh tính tình trầm ổn, không phải người vui buồn lộ ra mặt, vậy nên thứ có thể khiến hắn mất không chế thể hiện ra ngoài, quá nửa là thu hoạch được năng lực có phần không tầm thường.
Một lát sau, Viên Minh mở mắt ra, thần sắc trên mặt trở lại bình thường.
“Thế nào?” Mèo bạc hỏi.
“Viễn Du(1).” Viên Minh đáp.
Có được năng lực này, thần hồn có hắn có thể mượn hình thái độ nha xuất khiếu đi xa, khoảng cách tối đa theo Viên Minh tính ra là khoảng mười dặm, dùng nó để dò xét tình hình địch thì vô cùng thuận lợi, nhanh chóng.
Khác với thần hồn xuất khiếu, lúc thi triển Viễn Du, hành động của hắn sẽ không bị hạn chế.
Đồng thời, thần hồn độ nha của hắn với Bạch Vũ độ nha thật gần như không khác gì nhau, ngoại trừ đại tu sĩ cấp cao có hồn lực cường đại có thể lập tức phát giác, những người khác rất khó nhận ra.
“Chỉ mỗi cái này?” Mèo bạc kinh ngạc hỏi.
“Còn một cái nữa, Chàng Hồn(2).” Viên Minh tiếp tục nói.
Hiện tại đây chính là năng lực công kích duy nhất của thần hồn độ nha, tức lấy bản thân xông vào thức hải của đối phương, va chạm với thần hồn đối phương, khi bản thân tan vỡ thì thần hồn đối phương cũng bị trọng thương, đây xem như là một năng lực mà đôi bên cùng có hại.
Tuy nhiên, hồn nha tan vỡ chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể dùng hồn lực trong thức hải để ngưng tụ lại.
Nghe vậy, cặp đồng tử khác màu của mèo bạc khẽ chớp, ánh sáng từ trong con ngươi lóe lên, đồng thời thanh âm nghi ngờ lại lần nữa vang lên trong đầu Viên Minh.
“Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là còn năng lực khác nữa?”
“Hết rồi.” Viên Minh lắc đầu.
“Hừ, chỉ bằng hai năng lực kia, còn chưa đủ khiến người không nhịn được vui ra mặt.” Mèo bạc cười lạnh nói.
“Được rồi. Biết ngay là không lừa nổi ngươi, đúng là còn một năng lực nữa, là Tự Hồn.” Viên Minh nghe thế khẽ giật mình, chần chừ một chút rồi chợt cười nói.
Hắn vốn không muốn nói năng lực này cho mèo bạc, bởi không thể cái gì cũng để cho đối phương biết được.
Nhưng rõ ràng, đối phương cũng không phải dạng dễ bị lừa gạt.
“Không ngờ lại là Tự Hồn, số ngươi đúng là may mắn.” Mèo bạc không khỏi cảm khái nói.
Tự Hồn, năng lực cho phép thần hồn độ nha của Viên Minh căn nuốt tàn hồn. Nó có thể bổ sung, tăng cường lực lượng thần hồn Viên Minh thông qua việc nuốt hồn phách người chết.
“Ồ, thật không?” Viên Minh hỏi.
“Đây chính là năng lực mà rất nhiều Hồn tu tà ác mơ ước.” Mèo bạc hài hước đáp.
Nghe được câu này, Viên Minh thầm giật mình. Sở dĩ Hồn tu không được người khác hoan nghênh, cũng là bởi có quá nhiều Hồn tu vì nhanh chóng nâng cao tu vi mà đi lầm đường, tạo ra sát nghiệt chỉ vì muốn thôn phệ hồn phách người khác.
“Năng lực này có tai họa ngầm gì hay không?” Viên Minh nhíu mày hỏi.
“Tại họa ngầm thì tất nhiên có, khi nuốt hồn phách người khác thì thường thường cũng hấp thụ cả ký ức mà hồn phách lưu lại, tự nghĩ hậu quả đi.” Lời mèo bạc mang ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Viên Minh nghe xong lông màu càng nhíu chặt, quả nhiên, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, hồn phách cũng như vậy.
Hắn trước đây cũng đã từng thấy trong một số điển tịch cùng loại có trình bày rằng, loại ký ức không thuộc về mình này sẽ lẫn lộn với ký ức nguyên bản, một khi hấp thu quá nhiều sẽ khiến ký ức trở nên cực kỳ hỗn loạn, thậm chí có thể phát điên.
Không cẩn thận một chút thôi, rất có thể khi còn chưa tìm về trí nhớ của mình thì đã lẫn vào trí nhớ của kẻ khác, tới lúc đó chỉ e ngay cả tên của mình cũng nhớ không ra.
“Nhìn chung, ba năng lực này cũng không tệ.” Đúng lúc này, tiếng mèo bạc vang lên trong đầu hắn.
“Đều là nhờ có ngươi giúp đỡ.” Viên Minh chân thành nói lời cám ơn.
“Tiếp đây ngươi có thể an tâm tu luyện tầng hai công pháp Minh Nguyệt quyết, tiếp tục tăng cường hồn lực. Cội nguồn sức mạnh của mọi Hồn tu đều nằm ở lực lượng thần hồn cường đại, đấy mới là gốc rễ.” Mèo bạc nhắc nhở.
“Ta hiểu rồi.” Viên Minh khẽ gật đầu.
Hắn lập tức khoanh ngồi xuống, ôm lấy lư hương, định bụng mượn ánh trăng tiếp tục tu luyện, chợt nghe tiếng mèo bạc lại vang lên trong thức hải.
“Đưa lư hương của ngươi cho ta mượn xem chút.”
“Ngươi muốn xem nó?” Viên Minh cầm lư hương, thoáng chần chừ.
Lư hương này đã mấy lần cứu mạng hắn, được xem như vật trân quý nhất trên người hắn.
“Sao, sợ ta cướp mất à?”
Mèo bạc khinh khi hỏi. Nó nếu thực sự muốn cướp lư hương này, cơ bản sẽ không và cũng không cần phải chờ tới bây giờ.
“Sao thế được.” Viên Minh cười cười, đưa lư hương đặt trước người mèo bạc.
Mèo bạc giữ tư thế ngồi xổm, nâng một bàn chân(3) nhẹ nhàng đặt lên trên lư hương.
Trên bàn chân kia chợt thấy có ánh bạc lóe lên.
Viên Minh chớp chớp mắt nhìn kỹ mới thấy, ở dưới lớp lông bàn chân của nó có giấu một cái nhẫn tinh xảo màu bạc. Nhẫn này đang đeo trên một cái vuốt.
Có điều ánh bạc lóe lên rồi mà không thấy có gì xảy ra.
Trong đôi mắt khác màu của mèo bạc hiện ra vẻ đã hiểu, giống như là vừa nghiệm chứng một suy đoán nào đó.
“Lấy về đi, đây không phải vật bình thường, nhớ giữ cẩn thận.” Mèo bạc nói xong liền đẩy lư hương lại.
Viên Minh vội vàng nhận lấy, ôm vào trong ngực.
“Tiếp tục tu luyện đi.”
Viên Minh thu hồi suy nghĩ hỗn loạn lại, bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt quyết. Một tầng ánh trăng bao phủ thân thể hắn, đồng thời lư hương trong ngực cũng tỏa ra hào quang mờ mờ không dễ phát hiện.
Mèo bạc thấy cảnh này, liền xoay móng vuốt chụm hai bàn chân lại rồi kê đầu lên, ghé vào nằm sấp bên người Viên Minh, nhắm mắt lại.
Trên người nó cũng bao phủ một tầng ánh sàng mờ mờ màu bạc hơi nhấp nhô như thủy triều.
Mấy ngày sau.
Trong một mảnh cây rừng thuộc Nam Cương, bảy, tám đại hạ thân hình vạm vỡ, thân vận da thú, hông đeo loan đao hình sừng trâu, đội lấy ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu, ngồi quây tròn giữa một vùng loạn thạch.
Bọn họ da dẻ cả người đỏ thẫm, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, trông như lực sĩ trong bức họa trên tường mấy ngôi miếu thờ.
Người cầm đầu nhóm này là một đại hán cởi trần, tướng mạo hung ác, thân hình đặc biệt khôi ngô.
“Hồ Trát đội trưởng, sao còn chưa xuất phát? Chúng ta còn phải đợi ai nữa?” Một đại hán có hình xăm màu xanh sẫm trên mặt, đợi hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng hỏi.
Đại hán hung ác kia không phải ai khác, mà chính là người lúc trước bắt Viên Minh tiến vào Bích La Động.
“Nghe nói là có một tên đệ tử ký danh của Hỏa Luyện đường, cũng tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài cùng chúng ta.” Hồ Trát đáp.
“Mấy gia hỏa này đã quen sống sung sướng an nhàn rồi, cớ gì lại tiếp nhận nhiệm vụ của Thú Nô đường chúng ta? Bọn chúng ngày thường vểnh mũi lên trời, cũng chẳng có mấy kẻ coi trọng chúng ta.” Đại hán xăm mình nghi hoặc hỏi.
“Ai biết hắn có chuyện gì.” Hồ Trát nhếch miệng đáp. Bản thân gã cũng đang khá sốt ruột.
“Ta phải nói, công việc này chúng ta tự làm được, cần gì phải ban bố nhiệm vụ? Không phải là tự mình làm khó mình sao?” Đại hán xăm mình phàn nàn.
“Cũng không thể nói như vậy được. Việc chúng ta làm dù sao cũng là chuyện bẩn thỉu không muốn người khác biết, không thể lấy danh nghĩa tông môn, khó tránh khỏi sẽ có lúc bị kẻ khác nhằm vào, vạn nhất không cẩn thận gặp phải mai phục, một đệ tử ký danh ở đó sẽ mang lại tác dụng rất lớn.” Hồ Trát nhếch miệng cười nói.
“Nói cũng phải.” Đại hán xăm mình ngây ngô cười.
“Tất cả nhớ kỹ cho ta, trông thấy tên đệ tử ký danh kia thì khách khí một chút, không biết chừng sẽ có lúc cần dùng tới.” Hồ Trát còn chưa nói hết câu, đã thấy ở phía cuối con đường nhỏ trong rừng có một bóng người đi tới.
Người này thân không mặc phục sức đệ tử ký danh Bích La Động, hông cũng không treo lệnh bài chứng minh thân thân phận, đầu đội mũ rộng vành che khuất mất nửa khuôn mặt.
Đợi khi bước tới gần, hắn bỗng tháo mũ rộng vành xuống, cười nói: “Hồ Trát đội trưởng, đã lâu không gặp.”
“Ngươi là.” Hô Trát nghe thế khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không nhận ra được người trước mắt.
Gã nghĩ một lúc lâu mới liên tưởng thanh niên có phần tuấn lãng trước mặt này với thân ảnh gày gò trong trí nhớ kia, nhưng vẫn không chắn chắn lắm.
“Ngươi là tên Phi Mao thú nô kia…” Gã đã không còn nhớ nổi tên của thanh niên trước mắt, đơn giản là vì gã chưa từng quan tâm đến.
“Viên Minh.” Thanh niên cười đáp.
“Đúng đúng đúng Viên Minh, đúng là ngươi sao?” Hồ Trát rốt cuộc không nén nổi kinh ngạc, chỉ vào Viên Minh nói.
Viên Minh khẽ gật đầu.
“Người chính là vị đệ tử Hỏa Luyện đường kia?” Hồ Trát hỏi.
“Đúng, nhiệm vụ lần này phải nhờ Hồ Trát đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn rồi.” Viên Minh nói.
“Sao ngươi lại nhận nhiệm vụ này?” Hồ Trát quan sát Viên Minh, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.
Với xuất thân của Viên Minh, gã là người rõ hơn ai hết, bởi lúc trước chính gã đã tự tay bắt Viên Minh với một đám dã nhân lại rồi đưa đến Thập Vạn Đại Sơn.
“Tất nhiên là vì hai mươi điểm cống hiến. Sao thế, Hồ Trát đội trưởng không hoan nghênh sao?” Viên Minh hỏi.
“Làm sao có thể, có điều…”
“Lẽ nào Hồ Trát đội trưởng sợ ta để ý chuyện xưa? Vậy thì đúng là ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ những lời ngươi nói trước khi đưa đến chỗ Hô Hỏa trưởng lão.” Viên Minh mỉm cười, bộ dạng có vẻ chẳng hề để tâm.
“À, cái đó chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, ngươi chớ có coi là thật.” Hồ Trát không khỏi có chút kinh hoảng.
“Hồ Trát đội trưởng nếu còn không tin, ta từ đáy lòng cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi dẫn ta vào sơn môn, chỉ e ta đến lúc chết cũng vẫn chỉ có thể là một dã nhân vô tri.” Viên Minh cười hiền lạnh, nói với giọng thành khẩn mà đến bản thân hắn thiếu chút nữa cũng tin là thật.
“Khách khí, khách khí.” Hồ Trát thấy đối phương không giống như đang nói dối, lúc này mới hơi yên tâm.
“Hồ Trát đội trưởng yên tâm, chuyến này trên đường nếu có gì nguy hiểm, ta nhất định dốc hết khả năng ứng phó.” Viên Minh nói.
“Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là đối phó mấy man nhân mà thôi, đỉnh phá thiên(2) cùng lắm cũng chỉ là khí lực lớn hơn chút, làm sao cần ngươi ra tay? Ngươi chỉ cần thưởng ngoạn phong cảnh, giải sầu trên đường là được.” Hồ Trát cười nói.
“Tốt, vậy không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, chúng ta lên đường luôn thôi.” Viên Minh nói.
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Trát, cả nhóm xuất phát tiến về phía núi rừng.
Trên đường đi, Viên Minh và Hồ Trát trò chuyện câu có câu không, cả hai đều không nhắc tới chuyện Viên Minh bị bắt khi trước, dần dần trở nên quen thuộc.
“Hồ Trát đội trưởng, quy trình bắt dã nhân của chúng ta là thế nào? Dù thế nào thì hẳn cũng không phải là cứ tìm kiếm không mục đích chứ?” Viên Minh hỏi.
Hồ Trát cười hắc hắc, đáp: “Sao mà vậy được. Phải biết rằng bắt dã nhân cũng là một chuyện làm ăn, chúng ta cần mua, tự nhiên sẽ có người bán.”
“Thế nghĩa là sao?” Viên Minh khó hiểu hỏi.
***Chú giải***
1+2. Viễn Du - Chàng Hồn - Tự Hồn: Viễn du = đi xa, chàng hồn là va (đụng) hồn, tự hồn, trong đó chữ Tự 饲 có nghĩa gốc là cho ăn, chăn nuôi.
3. Nguyên nghĩa là Trảo Tử, hay còn được dịch phổ biến là móng vuốt, mình để bàn chân cho dễ hình dung hơn.
4. Đỉnh Phá Thiên: Cái này mình tra thì nó xuất phát từ một câu đố chữ. Đố rằng Nhị nhân lực đại đỉnh phá thiên (二人力大顶破天) là chữ gì. Đáp áp là chữ Phu. Chữ Nhị 二 ghép với chữ Nhân 人 ra chữ Phu (夫) trông khá giống trời 天 bị chọc thủng. Phu thường được hiểu là người chồng, người đàn ông trưởng thành. Ý của Hồ Trát có thể là người lớn thì cũng chỉ khỏe hơn chút.