Chương 107: Không đủ
Chương 107: Không đủ
“Chúng ta bỏ tiền mua tin tức, tất nhiên sẽ có người tìm cho chúng ta. Chỉ cần bỏ ra một khoản rất nhỏ là đã có thể tìm được chỗ dã nhân tập trung ở.” Hồ Trát vừa cười vừa nói.
“Thì ra là thế, đúng là một biện pháp đỡ tốn thời gian.” Viên Minh cảm thán nói.
“Ài, có điều hiện tại hơi khó rồi. Đám dã nhân kia bị bắt nhiều cũng dần khôn ra, lẩn trốn kỹ hơn trước nhiều, càng ngày càng khó tìm.” Hồ Trát than thở.
Đang khi nói chuyện, trên trời chợt có một hồi tiếng chim hót vang lên.
Hồ Trát nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một khối thạch phù, nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy mặt ngoài thạch phù tỏa hào quang, tức thì con chim trên không trung liền sà xuống, đáp lên trên tay gã.
“Tin Diên(1) dung để truyền tin, linh thú cấp một bên Ngự Thú đường.” Thấy Viên Minh có vẻ nghi hoặc, Hồ Trát giải thích.
Tiếp đó, gã liền gỡ một đoạn vải chỗ mắt cá chân con Tin diên xuống, xem qua một cái liền nở nụ cười.
“Tàm được rồi. Lần này đi đến một sơn cốc cách đây một tram hai mươi dặm về phía tây nam.” Hồ Trát nói một câu xong liền lấy ra một bản đồ bằng da thú, tìm kiếm một hồi rồi chỉ ra điểm đánh dấu.
“Tăng tốc đi tới.” Gã ra lệnh.
Cả nhóm bắt đầu tăng tốc độ, đuổi về phía tây nam.
“Đám dã nhân này tự cho mình là thông mình, không trốn vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, mà lại đi đến gần những Đồng trại(2) đông dân cư của Nam Cương. Chúng nghĩ rằng dưới chân đèn thì tối(3), thực quá ngu xuẩn.” Hồ Trát vừa chạy, vừa không quên mỉa mai.
Viên Minh nhếch miệng cười lạnh một cái, không tiếp lời.
Khoảng sau một canh giờ, đám người Viên Minh đã tới phía ngoài một sơn cốc.
Một nam tử gầy gò, đầu quấn khan vải màu đen, thân vận áo bào vải màu xanh đã đứng chờ từ trước ở chỗ cửa cốc.
Người này da dẻ đen nhẻm, mặt đầy vết dấu của tháng ngày dãi nắng dầm sương.
Vừa nhìn thấy đám người Hồ Trát xuất hiện, nam tử liền sáng mắt lên, mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, chạy chậm tới.
“Đại nhân, ta đã theo dõi những dã nhân kia rất nhiều ngày. Bọn chúng cứ lòng vòng trên núi, mãi đến hôm nay mới dừng lại, đang ở ngay trong sơn cốc này.” Nam tử gày còm lên tiếng báo cáo.
Viên Minh nhìn quan một chút liền biết người này chỉ là một phàm nhân.
“Làm rất tốt, đây là tiền thưởng của người.” Hồ Trát hài lòng gật đầu. Gã lấy từ trong ngực ra một khối bạc vụn bằng khoảng ba, bốn tiền, ném cho người kia.
Nam tử gày còm lập tức tiếp lấy, cảm ơn rối rít, bộ dạng như hận không thể quỳ xuống dập đầu.
Hồ Trát không để ý lắm, lập tức rút loan đao, dẫn đám thủ hạ xông thẳng vào sơn cốc.
Viên Minh cân nhắc một lúc rồi quyết định không đi vào cùng.
Hắn thông cảm với những dã nhân sắp gặp vận rủi kia, nhưng không cách nào cải biến vận mệnh của bọn họ.
Thực lực của hắn bây giờ còn chưa gánh vác được thiện tâm cứu người, cho dù hắn có thực lực đó thì cũng không thể tùy tiện ra tay, mạo hiểm đi lo chuyện bao đồng rồi tự đẩy mình vào hiểm cảnh.
Chỉ chốc lát sau, một tràng những tiếng hô hoán chém giết cùng tiếng khóc lóc kêu la từ trong sơn cốc truyền ra.
Viên Minh nhìn về phía tên nam tử dẫn đường kia, thấy gã dường như đã quen với những thanh âm này. Trông y chẳng hề có cảm giác gì, chỉ là khi phát hiện ra ánh mắt của Viên Minh, khuôn mặt đầy nếp nhăn của y mới nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Nếu như không biết y đã làm gì, bất kỳ ai cũng chỉ nghĩ gã là một nông dân Nam Cương thật thà chất phác.
Một lát sau, đám người Hồ Trát quay trở lại, đồng thời áp giải theo bảy tám, người ở trong cốc đi ra.
Viên Minh liếc mắt nhìn lại, thấy mấy người này đều là dã nhân tóc tai rối bù, chân tay đeo còng mang xích, toàn thân đầy vết bẩn, lớn tuổi nhất cũng chưa quá bốn mươi, nhỏ nhất chắc cũng chỉ khoảng mười tuổi.
“Mẹ nó, lão tiểu tử kia lừa chúng ta. Hắn nói nhóm dã nhân này có gần hai tram người, trong khi thực tế còn chưa được một nửa.” Từ xa xa đã nghe được âm thanh phàn nàn của đại hán xăm mình.
Viên Minh nhướng mày, gần tram người mà chỉ mang ra được mấy người này?
Những người không bị mang ra, kết cục thế nào không cần nói cũng biết.
Viên Minh liếc mắt nhìn nam tử gày còm, không khỏi cảm khái, mấy chục mạng người vậy mà lại chỉ đáng giá có ba, bốn đồng bạc?
“Thế này chắc chắn không đủ, so với mục tiêu chúng ta định ra lần này còn thiếu rất nhiều.” Hồ Trát cũng nhíu mày nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Đợi bọn họ tới gần, Viên Minh lên tiếng hỏi.
“Nhân số không đủ.” Hồ Trát đáp.
“ Nhân số nào không đủ?” Viên Minh tiếp tục hỏi.
“Khả năng số người có linh căn không đủ, hồn…người chết không đủ.” Hồ Trát giải thích.
“Còn thiếu bao nhiêu?” Viên Minh hỏi tiếp.
“Chí ít một nửa, chúng ta nhất định phải tìm một nhóm dã nhân có quy mô tương tự thế này, nếu không chắc chắn không cách gì đạt tiêu chuẩn.” Hồ Trát đáp.
“Còn thiếu như vậy, đi đâu mà tìm?” Viên Minh truy vấn.
Hồ Trát không đáp mà bước tới cạnh nam tử gầy gò kia, một tay túm ngực y, xách lên.
“Nhân số chỗ này không khớp với tình báo của ngươi, ngươi còn biết nơi ở của nhóm dã nhân nào khác không?” Hồ Trát hung tợn hỏi.
“Đại, đại nhân, không có không có, gần đây cũng chỉ phát hiện ra mỗi một đội ngũ này.” Nam tử gày còm run lẩy bẩy, bị dọa cho hồn vía lên mây.
Hồ Trát nghe thế liền cau mày ngẫm nghĩ.
Nhưng chỉ sau chốc lát, chân mày gã chợt giãn ra, miệng cười tủm tỉm nói: “Ta nhớ không nhầm thì trại ngươi ở hình như ở gần ngay đây, nói ta biết, cả trại ngươi tổng cộng có bao nhiêu hộ? Có bao nhiêu người?”
Nam tử gày còm nghe thế, cả người cứng đời, sắc mặt tái xanh.
Sau khi Hồ Trát thả y xuống, y lập tức quỳ rạp trước người Hồ Trát, dập đầu như giã tỏi, miệng liên tục cầu xin tha thứ: “Đại nhân, đừng, xin đừng, ta sẽ giúp ngày tìm tiếp, xin ngài cho ta them chút thời gian, cầu xin ngài…”
Hồ Trát cười lạnh, đưa mắt nhìn về phía y, không hề chút thương hại nào.
Mấy đại hán Thú Nô đường còn lại đứng vây quanh, ai nấy trên mặt đều mang vẻ cười cợt châm chọc, giống như đang nhìn một con chó nhà có tang.
Nam tử gày còm kia thấy chỉ có mỗi Viên Minh là không cười cợt, cũng không nhìn y.
Y như bắt được cọng rơm cứu mạng, lồm cồm nhào về phía Viên Minh, ôm chầm lấy chân hắn rồi không ngừng dập đầu cầu xin.
“Van cầu ngài, giúp ta một chút. Ta nhất định có thể tìm được nhóm dã nhân khác, ta chỉ cần một ngày, không, cho ta thời gian nửa ngày, van cầu ngài.” Y khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, thê thảm vô cùng.
Nhưng ánh mắt Viên Minh lại chỉ đặt lên người những dã nhân kia, không nhìn y chút nào.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.(4)
Trên mảnh đất dữ Nam Cương này, ai mà không phải là thịt cá trên thớt?
Rất nhaanh, nam tử kêu khóc bị túm cổ áo kéo trở về. Một thanh loan đao còn dính máu chưa khổ gác lên cổ y.
“Dẫn bọn ta tới chỗ trại các ngươi, nếu không ta lập tức băm ngươi cho chó ăn.” Hồ Trát cười gằn đe dọa.
Nam tử gày còm đã sớm sợ vỡ mật, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi khó mà đè nén.
Y cảm nhận được lưỡi đạo lạnh buốt đang cứa rách da thịt nơi cổ y, huyết quản của y thậm chí cũng đã cảm thấy lạnh giá, cái chết chỉ còn cách y trong gang tấc.
“Ta dẫn, ta dẫn…”
Gia hỏa có thể bán sinh mệnh của người khác, sớm muộn gì cũng có thể bán người mình.
Nước mắt nước mũi trên mặt y hòa chung thành một đám bầy nhầy, còn trong đũng quần y từ lâu cũng đã rối tinh rối mù.
“Có thể tha cho người nhà ta không?” Y ôm theo chút hy vọng cuối cùng, cầu khẩn.
“Chúng ta trước giờ vẫn luôn hợp tác tốt, điều kiện này, ta có thể đáp ứng ngươi.” Hồ Trát cười nói.
Nam tử gày gò mặt mày xám xịt, đã không còn vẻ sung sướng như khi nhận tiền trước đó.
“Viên sư đệ, người và người khác ở đây chờ chúng ta một lát. Ta dẫn hai người qua là được, tối đa hai canh giờ sau là có thể trở về.” Hồ Trát căn dặn Viên Minh một câu.
Trên đường trò chuyện khiến gã cảm thấy mình và Viên Minh đã khá quen thuộc, một tiếng “Viên sư đệ” cũng gọi đến vô cùng thuận miệng.
Viên Minh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Cho dù Hồ Trát không đề cập tới vấn đề này, hắn cũng sẽ tìm cớ không cùng đi qua.
Hồ Trát chợt nói một tiếng rồi dẫn theo đại hán xăm mình và một đại hán mặt sẹo khác, lôi theo nam tử gày còm rời đi.
Viên Minh và những người khác trông giữ mấy dã nhân, ở nguyên tại chỗ.
Mấy gã đại hán ở lại nhao nhao tiến đến bên người Viên Minh, hòng tìm cách làm thân với hắn.
Vị trí của Thú Nô đường bọn chúng ở Bích La Động luôn thấp hơn rất nhiều so với những đường khẩu khác, gần như đều là những kẻ tu hành chẳng được đến đâu mới bị đưa về Thú Nô đường.
Dù sao thì cũng chỉ là bắt giết dã nhân, không cần tu vi quá cao.
Thế nên, nếu có thể làm thân với đệ tử của đường khẩu khác, nhất là đệ tử nội môn, tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
“Các người làm công việc này được bao lâu rồi?” Viên Minh thuận miệng hỏi.
Những kẻ kia liền mồm năm miệng mười thi nhau trả lời, có kẻ nói năm lại, có người nói ba năm.
“Cơ mà các ngươi có biết vì sao chúng ta phải giết những dã nhân này không?” Viên Minh hỏi thêm.
Những người khác đều im lặng, hiển nhiên là cũng không biết nguyên do cụ thể.
Chỉ có gã lớn tuổi nhất trong đám sau một hồi do dự mới chỉ chỉ lên trời, nói: “Bên trên yêu cầu.”
“Bên trên…Trưởng lão? Hay là động chủ?” Viên Minh cau mày hỏi.
“Vậy thì chúng ta cũng không biết, dù sao chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi, bao năm qua đều là như vậy.” Gã lớn tuổi đáp.
Nghe lời này, ánh mắt Viên Minh khẽ lóe lên, trong lòng cảm giác không biết nên làm thế nào.
Ký ức về Trung Nguyên của hắn đều liên quan tòa thành phồn hoa không biết ở đâu kia, so với những người tu hành này, nó ngược lại có vẻ an bình tốt đẹp hơn rất nhiều.
Còn những điều mà hắn chứng kiến ở Nam Cương gần như đều là những chuyện bi thảm chốn nhân gian.
Viên Minh chỉ cầu có thể tự vệ, vững bước tăng cao tu vi rồi một ngày nào đó có thể quay trở về Trung Nguyên.
Thấy Viên Minh hết hứng nói chuyện phiếm, mấy kẻ khác cũng đều thức thời tản ra. Có kẻ chạy tới trêu đùa mấy dã nhân kia, có kẻ ra ngoài đi săn kiếm ít đồ đem về làm ít đồ ăn.
Còn khoảng hai, ba người ngồi tụm một chỗ, tiếp tục ta một câu, ngươi một lời nói chuyện phiếm.
Viên Minh chợt nghe một người trong đó nói: “Tiểu tử Cáp Khố kia lần này đúng là xui xẻo, dựa theo tính khí đội trưởng, khẳng định ngay cả nhà hắn cũng sẽ bị giết hết, cả trại già trẻ lớn bé có liên quan đều sẽ chết.”
“Nhiệm vụ của chúng ta lần này rất nặng nề, đừng nói Miêu Hoa trại nhà Cáp Khố, ta thấy mấy cái trại khác quanh Thanh Áo sơn nói không chừng cũng sẽ phải diệt hết. Phỏng chừng trong vòng mười năm tới sẽ không cần tới chỗ này săn giết nữa.”
Trong đầu Viên Minh đột nhiên “ầm” một tiếng, hắn quay đầu quát hỏi: “Ngươi mới nói trại gì?”
Ba người nói chuyện phiếm giật nảy mình, đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, nhất thời đều có chút không kịp phản ứng.
***Chú giải***
1. Tin diên: Diều hâu đưa tin.
2. Đồng trại: Một mô hình quần cư với mật độ tương đối đông bên TQ.
3. Dưới chân đèn thì tối: Nghĩa đen là khoảng tối dưới chân các ngọn đèn, đĩa đèn ngày xưa. Nghĩa bóng ám chỉ càng gần với nguy hiểm thì càng an toàn, hành động ngược với lý luận thông thường để thu lại hiệu quả an toàn cao, ví dụ như nhiều người làm nhiệm vụ chống lại các hoạt động bất hợp pháp nhưng lại đi làm chuyện bất hợp pháp.
4. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, ý nói trời đất không có yêu ghét, luôn công bằng, coi mọi vật như nhau.