Chương 121: Yên hỏa khí
Chương 121: Yên hỏa khí
“Hẳn ta vốn là người nơi này?” Viên Minh thầm giật mình suy đoán.
Loại cảm giác như tới từ sâu trong tiềm thức này không giống như cảm giác dung hợp ký ức với nguyên chủ.
Sau chừng nửa canh giờ.
Đội ngũ ngựa xe đi tới một khoảng đất trống rộng rãi tại thành Nam, miếu thành hoàng đứng lặng im ở cạnh đó.
Trên quảng trường bên ngoài miếu đã có rất đông người đứng tụ tập từ trước, chỉ có điều do cửa miếu chưa mở, tất cả mọi người vẫn phải đứng chờ bên ngoài. Ai nấy tay cầm hương dài, đứng chen chúc nhau nhưng lại có vẻ khá yên tĩnh.
Đợi đến khi đội xe phu nhân tướng quân tới, đám người lập tức bị binh sĩ tách ra, chừa lại một lối đi rộng rãi.
Người coi miếu là một lão đạo tóc muối tiêu, vừa trông thấy phu nhân tướng quân tới liền nhanh chóng tiến lên đón chào.
Viên Minh cùng theo những người khác lui qua một bên, yên lặng đứng chờ.
Lúc này, phu nhân tướng quân bước từ trên xe ngựa xuống, kéo theo một thân trường bào hoa lệ.
Thống lĩnh đội hộ vế bước lên, tay bưng một hộp gỗ tử đàn tinh xảo, mở nắp lấy ra ba cây hương màu đen vừa to vừa dài rồi dâng lên.
Người coi miếu lúc này mới khoan thai chạy tới, mở cửa miếu ra.
Phu nhân cầm theo ba cây hương đen đi vào cửa miếu. Kế đó, những thương nhân dân chúng còn lại, căn cứ theo số tiền hương hỏa của bản thân mà phân thứ tự, xếp thành một hàng theo ở phía sau, tiến vào trong miếu.
Ngoại trừ thống lĩnh, Viên Minh và những người đi cùng đều chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Theo nghi lễ dâng hương bắt đầu, một hồi những tiếng chuông vang khánh kích, pha lẫn tiếng ngâm tụng một bài tụng nào đó từ trong miếu thành hoàng bay ra.
Dân chúng ở quảng trường bên ngoài nhất tề đưa hai tay giơ cao hương dài đã được thắp sẵn, bắt đầu quỳ xuống đất khấu bái.
Viên Minh dựa người vào cạnh xe ngựa, đưa mắt quan sát chung quanh.
Tòa miếu thành hoàng này hương hỏa đủ đầy thịnh vượng, cả phu nhân tướng quân cũng tới đây dâng hương là minh chứng rõ ràng nhất, lại nhìn những người dân chen chúc phía bên ngoài, ai nấy đều kính cẩn trang nghiêm, hiển nhiên là xuất phát từ sự kính ngưỡng trong lòng.
Bầu không khí kính cẩn trang nghiêm từ đó lan ra khắp chung quanh.
Viên Minh nhìn về phía tòa miếu hoàng thành cổ xưa kia, trông những làn khói hương từ trong bay lên, nhất thời cũng chắp tay trước ngực, trong lòng lại dâng lên cảm giác xúc động.
Hắn chuyển tầm mắt nhìn sang con phố dài ở một chỗ khác, thấy nơi đó đang biểu diễn xiếc, đi cà kheo các kiểu, chiêng trống vang trời, pháo nổ đì đùng, tiếng hoan hô vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Cho tới lúc này, hắn mới thấy thoải mái hơn một chút, bởi lần phụ thể này dù không thể mang tới cho hắn công pháp tu luyện, nhưng lại giúp tâm hồn đầy sóng gió nơi đất khách Nam Cương có được một chút an ủi.
Nhân gian yên hỏa khí
Tối phủ phàm nhân tâm(1)
Hắn giờ khắc này tựa như một thành viên bình thường nhất trong tòa thành này, hưởng thụ yên hỏa khí đã lâu không gặp trong chốc lát.
Lúc này, nam nhân mặt tròn kia nhích lại gần.
“Vương Thuận, hôm nay ngươi làm sao đấy?”
“Sao đấy?” Nghe hỏi, Viên Minh nhìn đối phương, hỏi ngược lại.
“Ta luôn cảm giác ngươi hôm nay rất mất tập trung, chẳng giống bình thường gì cả, không phải ốm rồi đấy chứ?” Nam nhân mặt tròn nói.
“Không sao đâu, chắc là do nghỉ ngơi không tốt.” Viên Minh qua loa đáp.
“Sao vậy, vẫn còn lo lắng an nguy của công tử à? Ta bảo ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, phu nhân hôm nay tới đây dâng hương, chắc cũng là để cầu phúc cho công tử.” Nam nhân mặt tròn nói.
“Công tử cậu ấy…Ài!” Viên Minh hùa theo nam tử mặt tròn, thở dài một tiếng.
Hắn thở dài dường như cũng khiến nam tử mặt tròn xúc động, nhịn không được thở dài theo rồi nói: “Ngẫm lại công tử chúng ta đường đường là con trai duy nhất của Viên tướng quân, mất tích ở bên ngoài đã hơn một năm, cho dù còn sống thì cũng chẳng biết đã gặp bao nhiêu khổ sở.”
Con trai độc nhất của Viên tướng quân, mất tích bên ngoài hơn một năm?
Viên Minh nghe lời này như sét đánh ngang tai, trong lòng run lên, nắm ngay được trọng tâm trong câu nói của y.
Đang khi lựa lời tính làm sao tìm hiểu được thêm nhiều tin tức nữa, hắn lại nghe nam tử mặt tròn nói tiếp:
“Nghe nói bệ hạ cũng vì chuyện này mà đau buồn hồi lâu, công tử chính là thư đồng bên cạnh hoàng thượng khi ngài còn là hoàng tử, đáng ra tiền đố vô lượng, bây giờ lại…”
Viên Minh nghe thấy lời này, chỉ hận không thể mở miệng hỏi thẳng một câu “Công tử tên họ là gì”, nhưng hắn lại không thể hỏi như vậy, nếu không sẽ bị bảo là điên mất rồi.
“Nếu công tử không tới đó thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.” Viên Minh cân nhắc một chút rồi đưa ra một giả thiết khác.
“Vâng lệnh vua đi sứ Nam Cương là vinh quang cỡ nào chứ, làm sao có thể không đi, huống hồ công tử cũng cần lần đi sứ này để kiếm lấy công huân, tích lũy tư lịch(2).” Nam tử mặt tròn vừa nói ra lời này, đầu óc Viên Minh chợt “ong” một tiếng, nhất thời hơi thất thần.
Nam tử mặt tròn thấy hắn mặt mày thẫn thờ mãi chẳng nói câu nào, chỉ đành lắc đầu thở dài, xong cũng không nói tiếp nữa.
Tới gần giữa trưa, phu nhân tướng quân trở về phủ đệ.
Viên Minh đánh xe đi về theo, dọc đường đi trong lòng nặng trĩu nghe dân chúng bên đường bàn tán xôn xao, cuối cùng cũng xác nhận được, thành trì vô cùng náo nhiệt trước mắt mình chính là kinh thành của Đại Tấn quốc.
Thủ thiện chi địa(1) một nước, hiển nhiên vô cùng giàu có, thịnh vượng.
Đội xe trở lại phủ tướng quân, sau khi tháo ngựa khỏi xe, Viên Minh liền dắt ba con tuấn mã trở về chuồng ngựa.
Dựa theo cách làm việc của nguyên chủ, trước hết hẳn là tắm rửa cho ngựa rồi sau đó cho chúng ăn cỏ khô bã đậu.
Hắn dự định sau khi quay về sẽ nghĩ cách đi vòng quanh phủ một chút, tìm xem những đồ vật liên quan tới người con trai duy nhất của Viên tướng quân.
Chỉ là trên đường lúc trở lại mảnh sân chỗ chuồng ngựa, Viên Minh bất ngờ gặp hai nam tử trung niên thân mình cao lớn, bộ dạng kỳ lạ từ một khoảng sân khác đi qua.
Hai người này trên thân đều mặc giáp da kiểu dáng khá đặc biệt, trông giống như mỗi người mặc một cái áo chẽn màu nâu đỏ, chỉ bảo vệ mỗi phần ngực bụng, còn cánh tay thì để hở ra.
Trên bề mặt loại giáp da trông như áo chẽn này thình lình có từng đạo phù văn ấn ký không rõ là ép hay khắc lên, nhìn qua có vẻ là pháp khí của người tu hành.
Trong số hai người này, kẻ bên trái tướng tá gần như không khác gì người Trung Nguyên, có điều làn da hơi ngăm đen, mặt mày góc cạnh, tóc dài chấm vai rối bù, trông có vẻ khá lôi thôi.
Người bên phải thì mặt tròn mũi tẹt, miệng rộng tai to, đỉnh đầu cạo trọc lóc, chỉ để lại một vành tóc xung quanh, hai tai đei hai cái khuyên lớn, bộ dáng giống hệt người Nam Cương.
Viên Minh sở dĩ chú ý tới bọn họ chủ yếu là vì người bên phải.
Hắn thấy hơi khó hiểu, trong phủ tướng quân giữa kinh thành Đại Tấn, cớ sao lại xuất hiện người Nam Cương?
Nhưng khi hắn còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng, hai người kia đã biến khỏi tầm mắt, Viên Minh chỉ đành dẫn ngựa về chuồng.
Đúng lúc này, Viên Minh chỉ cảm thấy hai tai “Ong” một tiếng, đầu óc nặng trĩu, tầm mắt quay cuồng một hồi, người ngã quỵ xuống.
Chỉ chớp mắt sau đó, Viên Minh mơ màng tỉnh lại trong căn phòng của mình.
“Về rồi.” Viên Minh thất vọng thì thào tự nói.
Trên giường trước người hắn bày một lư hương với hình dạng, kiểu cách cổ xưa, trên lư hương cắm một cây hương nhỏ dài màu đen, còn một cây hương khác thì đã cháy gần hết, chỉ còn một chấm lửa đỏ chập chờn sắp tắt.
Khi chấm đỏ tắt hẳn đi, lư hương một lần nữa hóa thành một điểm sáng chui vào trong cánh tay Viên Minh, biến mất không thấy gì nữa.
Viên Minh chỉ cảm thấy hơi đau đầu, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, hắn lại vội vàng điều chuyển một sợi pháp lực tới cánh tay, gọi lư hương ra bên ngoài.
Lần phụ thể này dù không thể nhập vào người hoàng đế thiếu niên kia, càng không thể có được phần sau của công pháp Cửu Nguyên quyết, nhưng tin tức thu được lại có tác động rất lớn tới hắn.
“Không được, ta phải thử xuyên qua thêm lần nữa, tìm hiểu rõ ràng xem mình rốt cuộc là ai?” Viên Minh nhíu chặt mi tâm tự nói. Hắn hiện tại vô cùng hoài nghi, bản thân mình chính là vị thiếu chủ phủ tướng quân đã mất tích tại Nam Cương kia.
Hắn nhìn đồ án Thái Cực ảm đạm trên lư hương, suy nghĩ chốc lát rồi truyền pháp lực qua hai lòng bàn tay rót vào trong lư hương.
Theo pháp lực cuồn cuộn chảy vào, đồ án Thái Cực trên lư hương tỏa ánh sáng mông lung mờ ảo, lập lòe như đom đóm.
Viên Minh dốc sức hành động, rót tất cả pháp lực vào trong lư hương, khi toàn bộ pháp lực trong người đều hao hết, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đầu truyền đến một hồi đau nhói, sau đó liền ngất đi.
Giữa một khoảng tăm tối, hắn chợt mơ một giấc mơ dài hỗn loạn.
Trong mơ, hắn thấy mình người mặc một bộ y phục gấm vóc xa hoa với kiểu dáng Trung Nguyên đặc trưng, đứng trên boong một lâu thuyền(2) cao khoảng bảy tầng, tựa vào lan can nhìn về phía xa xa.
Trên lâu thuyền rường cột chạm trổ, mạ vàng vẽ bạc, xa hoa tới cực điểm, xung quanh còn có rất nhiều binh sĩ mặc giáp chống thương cầm đao, uy phong lẫm liệt.
Dù biết rõ là mơ, Viên Minh cũng cảm nhận được sự phấn chấn của mình trong mộng.
Chỉ là cảm thụ chưa được bao lâu, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, hắn lúc này bị thương chật vật nhảy ra khỏi lâu thuyền, sau lưng có một thiếu niên tóc ngắn mặc quần áo ngắn xách cung truy sát.
Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ đành nhảy xuống lâu thuyền, rơi vào trong dòng nước xiết, ngụp lặn trôi ra xa.
Tiếp đó, hắn lại thấy mình nằm trên bãi bùn. Một đại hán khôi ngôi xăm hình đầu hổ trên ngực đang phủ phục bên cạnh, thô lỗ bóp miệng hắn, nhét thứ gì đó vào trong.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn còn có thể lờ mờ thấy cách đó không xa có một đoàn người ngựa đang dừng chân nhìn sang phía bên này, trong đó có một nữ tử áo trắng, dáng người thon thả cao ráo, đầu đội nón rộng vành, đeo khăn lua che mặt.
Viên Minh cố gắng mở hai mắt ra hòng nhìn rõ hình dáng người đó, chỉ tiếc hắn còn chưa kịp thấy rõ thì cảnh vật trước mắt lại thay đổi, thân ảnh lập tức xuất hiện trong cái sơn động tối tăm quen thuộc kia.
Trong sơn động, hắn đang bị còng tay xích chân chung với một đám dã nhân Nam Cương.
Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Hồ Trát cởi trần, vác đại đao trên vai, ra lệnh: “Giết, giết hết cho ta…”
Chớp mắt sau đó, Viên Minh đột nhiên mở hai mắt ra, choàng tỉnh dậy.
Tỉnh mộng, cả người hắn đầm đìa mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng, miệng há ra thở hổn hển, đầu óc vẫn còn hơi đau.
“Đó không phải là mơ.” Viên Minh trầm ngâm thì thào nói.
Giờ khắc này, hắn đã phần nào xác định, bản thân mình chính là người con trai độc nhất của Viên tướng quân đi sứ Nam Cương kia, chỉ là chẳng biết tại sao lại bị người ta đuổi giết rồi nhảy xuống nước, trải qua một hành trình quanh co trắc trở, bây giờ mới lưu lạc tới Bích La Động.
***Chú giải***
1. Nhân gian yên hỏa khí - Tối phủ phàm nhân tâm: Câu này tạm dịch là khói lửa nhân gian là thứ an ủi trái tim con người nhất. Ý của câu này là những thứ giản đơn của quê hương thôn dã như khói bếp mỗi chiều, mùi thức ăn hay cây cỏ nơi cố hương là thứ khiến con người cảm thấy ấm áp nhất.
2. Tư lịch: Lý lịch, kinh nghiệm bản thân.
3. Thủ thiện chi địa: Mảnh đất tốt lành nhất, thường để chỉ kinh đô một quốc gia.