Chương 122: Phàm trần tầm hương
Chương 122: Phàm trần tầm hương
“Ký ức vẫn rất rời rạc, còn nhiều việc vẫn chưa nhớ ra được!” Viên Minh lắc lắc đầu não đau nhức, có chút đắng chát tự nói.
Lần này, việc phụ thể thông qua cách thắp hương trong lư hương đã kích thích phần ký ức bị mất của hắn, khiến hắn nhớ ra một số sự kiện tương đối gần đây.
Viên Minh thấy chỉ cần nhập thân Vương Thuận thêm lần nữa, để hắn trở lại phủ tướng quân, có lẽ hắn sẽ có thể tìm lại toàn bộ ký ức, thậm chí nhớ ra tin tức về kẻ đã hãm hại mình.
Chỉ có điều, xét việc lần đầu tiên là phụ thể(nhập vào thân thể) tiểu hoàng đế, lần thứ hại lại phụ thể mã phu Vương Thuận mà xét, có vẻ như đối tượng bị phụ thể là ngẫu nhiên, vậy nên hắn liệu có thể nhập vào thân Vương Thuận thêm lần nữa hay không vẫn còn rất khó nói.
Tuy nhiên, từ những thông tin có được trong cuộc trò chuyện với nam tử mặt tròn, cả hai có một điểm chung, cụ thể thì cả hai đều là người mà Viên Minh biết, nếu nghĩ kỹ hơn thì họ dường như có mối quan hệ khá tốt với Viên Minh, Viên Minh từng là thư đồng của tiểu hoàng đế, còn mã phu Vương Thuận thì vô cùng lo lắng an nguy của Viên Minh, chắc hẳn trước giờ quan hệ không tệ.
“Không lẽ đối tượng phụ thể chỉ có thể là người mình quen biết, hoặc là người có quan hệ thân cận?” Viên Minh thầm suy nghĩ.
Nhìn lại hiệu quả hai lần phụ thể thì, lần thứ nhất hắn vẫn đang kẹt ở Thập Vạn Đại Sơn, đối mặt với tình huống hiểm nghèo nếu không tu luyện ra pháp lực sẽ sớm mất mạng, kết quả thu được Cửu Nguyên quyết giải quyết tình hình khẩn cấp, cũng trở thành chỗ dựa cho việc tu luyện hiện giờ. Về phần lần thứ hai phụ thể mã phu, thu hoạch có vẻ cũng không mang nhiều tính thực chất cho lắm, nếu muốn tính tới cùng thì cũng chỉ là việc được một số manh mối có liên quan tới thân thể của bản thân.
“Có lẽ đối tượng phụ thể là người có liên quan đến suy nghĩ, tư tưởng của mình trong hoàn cảnh lúc đó.” Viên Minh hoạt động đầu óc, nghĩ tới một khả năng.
Hết thảy những điều này chỉ là suy đoán sơ bộ của hắn, bởi dù sao thì hắn cũng chỉ mới thử có hai lần.
Nhưng hắn tin tưởng, lần phụ thể thứ ba có lẽ sẽ giúp hắn tìm được thêm nhiều quy tắc hơn nữa.
Điều này khiến hắn trong lòng cảm thấy hưng phấn khó hiểu. Vừa nghĩ tới lần phụ thể tiếp theo, hắn đã cảm thấy hưng phấn bừng bừng, thực sự ngứa ngáy khó chịu nha.
Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh bất chấp những thứ khác, lập tức lấy ra một viên linh thạch nắm trong tay, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, bắt đầu khôi phục pháp lực.
Gần nửa ngày sau, pháp lực của Viên Minh đã khôi phục hoàn toàn, hắn lại lập tức rót pháp lực vào trong lư hương.
Nhưng ngay khi pháp lực sắp hao hết, hắn bỗng phát hiện lư hương thình lình bài xích pháp lực hắn, bất kể hắn có thử thế nào thì sau đó cũng không thể rót pháp lực vào được nữa.
Mà lúc này đồ án Thái Cực trên lư hương cũng mới chỉ thắp sáng được một bộ phận, nếu tính kỹ thì là khoảng một phần bảy.
“Hạn mức quán chú pháp lực cao nhất chỉ có thế này sao? Sau đấy là không cách nào tháp sáng đồ án Thái Cực bằng cách quán chú pháp lực sao?” Trong lòng Viên Minh xuất hiện vô vàn suy đoán, nhưng trước mắt cũng chỉ coi như thôi.
Cũng may ngày hôm sau, khi lại thử rót pháp lực vào, Viên Minh phát hiện lư hương lại tiếp tục hấp thu pháp lực của hắn.
Chỉ có điều, giống như hôm qua, hắn vẫn chỉ có thể thắp sáng được khoảng một phần bảy đồ án Thái Cực, tiếp đó lư hương sẽ bài xích pháp lực của hắn. Điều này cũng có nghĩa rằng, ít nhất phải mất bảy ngày, hắn mới có thể khiến toàn bộ đồ án Thái Cực sáng lên.
Sau khi xác nhận việc này, Viên Minh nhìn một cây hương đen còn sót lại trên lư hương, lòng rơi vào trầm tư.
Hắn chỉ còn lại một cây hương cuối cùng, một khi dùng tới nó cũng sẽ đánh mất cơ hội tiếp tục phụ thể, trong khi hắn trước mắt còn chưa hiểu rõ cơ chế vận hành của loại phụ thể này, cơ bản không thể đảm bảo một lần phụ thể là sẽ có ngay được đáp án mà mình mong muốn.
Thế nên, hắn quyết định sau khi làm thêm được thật nhiều hương đen rồi sẽ tiếp tục thắp hương.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Viên Minh sớm đi tới Thanh Phù đường.
Một đệ tử chấp sự trẻ tuổi thấy thế, lập tức tiến lên chào đón.
“Sư huynh, ta muốn mua một ít hương.” Viên Minh nói thẳng vào vấn đề.
“Hương? Là hương liệu dùng an tâm ngưng thần, hỗ trợ tu luyện sao?” Chấp sự trẻ tuổi nghe vậy sửng sốt, có chút không chắc chắn, hỏi.
“Không phải, ta chỉ cần hương bình thường, chính là loại đốt khi bày đồ cúng bái.” Viên Minh giải thích.
Chấp sự trẻ tuổi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau khi xác nhận hắn không phải đang nói đùa với mình, mới lắc đầu nói:
“Tông môn chúng ta không thờ thần chỉ tế tự, trước giờ không bán hương, sư nếu muốn mua, e là phải tới thị trấn thôn trại ở bên ngoài tìm.”
“Hương liệu mà nãy sư huynh vừa nhắc tới, có thể cho ta xem một chút không?” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Chờ một chút.” Nói một câu xong, chấp sự trẻ tuổi quay đi rồi nhanh chóng trở lại cùng một chiếc hộp gỗ hình tròn cỡ lòng bàn tay.
“Đây Ninh Tâm hương, thắp khi đả tọa tu luyện có thể ngưng tâm tịnh thần, nâng cao sức tập trung của ngươi.” Chấp sự trẻ tuổi vừa giảng giải, vừa mở hộp gỗ ra.
Viên Minh nhìn thấy trong hộp chứa một lớp bột mịn màu đỏ thẫm tỏa ra mùi đàn hương nhè nhẹ.
Hắn thở dài, trực tiếp cáo từ rời đi.
Thứ này với hương mà hắn muốn khác nhau quá xa.
Trong tông môn, đồ mà Thanh Phù đường cũng không có thì các đường khẩu khác càng không có khả năng.
Trong lúc rời khỏi Thanh Phù đường, Viên Minh manh nha nghĩ tới chuyện rời tông môn đi ra ngoài một chuyến, bởi dù gì việc này ngày nào còn chưa tìm được đầu mối, tâm thần của hắn sẽ vẫn còn có chút không yên.
Hắn trở lại Hỏa Luyện đường, đi thẳng đến Hỏa phường, vừa vặn gặp được Phương Cách sư huynh.
“Ngươi mới nhập môn chưa lâu, sao đã muốn ra ngoài du lịch?” Phương Cách hơi kinh ngạc hỏi.
Trong Bích La Động, đệ tử, trưởng lão ra ngoài du lịch cũng không phải chuyện hiếm thấy, có điều đại đa số đều là những người tu hành nhiều năm mà tu vi không tăng tiến mới đi ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, trầm tâm tĩnh khí, tìm kiếm cơ duyên đột phá cảnh giới.
Còn loại giống như Viên Minh, nhập môn chưa tới một năm đã muốn ra ngoài du lịch, thực sự rất ít thấy.
“Sư huynh cũng biết ta tuy nhập môn chưa lâu nhưng tu hành cũng xem như chăm chỉ. Gần đây quả thực có chút mỏi mệt nên muốn rời tông đi du lịch một phen, nói không chừng khi quay về, tu vi và tâm cảnh đều có thể tăng lên.” Viên Minh nói với ngữ điệu trầm thấp như suy tư, đồng thời thần sắc biểu hiện trên mặt cũng rất thành khẩn.
“Nói vậy cũng không sai. Dự định ra ngoài bao lâu, việc này phải ghi lại để lập hồ sơ.” Phương Cách nói.
Viên Minh nghe thế liền hơi do dự, trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra là muốn ra ngoài bao lâu.
Dù gì hương đen kia cũng có chút khác biệt so với hương thường, nên lúc nào mới có thể tìm được, chính hắn cũng không chắc chắn.
“Nói thế này cho ngươi dễ tính, bình thường đệ tử Luyện khí ra ngoài du lịch không được quá ba tháng, người quá hạn không về sẽ bị tông môn gạch tên, coi là phản bội chạy trốn, đồng thời bị Luật Quy đường hạ lệnh treo thưởng lùng bắt, sống chết bất luận.” Phương Cách nhìn Viên Minh một chút rồi nghiêm mặt giảng giải.
“Có tông môn để dựa vào đã không dễ, ai lại ngu ngốc phản bội tông môn, đi làm loại tán tu ăn bữa trước lo bữa sau kia chứ? Vậy ta xin nghỉ ba tháng đi ra ngoài du lịch.” Viên Minh ngoài miệng trêu đùa, nhưng trong lòng không khỏi nhớ tới cái tên Mã Tinh Không bị treo thưởng một ngàn điểm cống hiến trên bia đá của Hành Chấp đường.
“Cũng được. Nhưng ta phải nói trước, trong thời gian du lịch, lương tháng mà tông môn cấp phát sẽ tạm cắt, đợi sau khi người quay về mới tiếp tục cấp xuống.” Phương Cách sư huynh gật đầu nói.
“Cái này là đương nhiên.”
“Mặt khác, sau khi ra ngoài nhất định phải nhớ kỹ, khi đi lại trong thế giới phàm tục, liên hệ với người bình thường, không thể lạm dụng pháp lực, càng không được tùy tiện lạm sát phàm nhân.” Phương Cách căn dặn.
“Sẽ có hậu quả gì sao?” Viên Minh hỏi.
Hắn sở dĩ hỏi chuyện này không phải vì lo sau này mình sẽ có hành vi đó rồi phải nhận lấy nguy hiểm, mà là nghĩ tới chuyện Thú Nô đường làm lúc trước, cảm thấy nó khá mâu thuẫn với lời Phương Cách sư huynh nói.
“Bất kể là người phàm hay người tu hành, dù thế nào cũng là sống chung trong một mảnh trời đất, dĩ nhiên không có khả năng hoàn toàn ngăn cách. Trên thực tế, đại đa số các thế lực phàm tục đều nằm trong phạm vi thế lực của những tông môn tu tiên khác nhau, theo đó việc tùy ý lạm sát phàm nhân có đôi khi sẽ bị coi là khiêu khích tông môn tu tiên quản hạt, dẫn đến những phiền toái không cần thiết.” Phương Cách giảng giải.
Viên Minh nghe vậy mới hiểu được, hóa ra dù là người phàm tục cũng vẫn sinh sống trong địa bàn của thế lực tu tiên.
Nhưng nếu nói như vậy, phải chăng nó cũng đồng nghĩa với việc Thú Nô đường lúc trước bất kể là săn giết dã nhân hay tàn sát thôn trại, đều là đang làm xằng làm bậy trên chính địa bàn của mình?
Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Minh không khỏi nổi lên một cảm giác chán ghét khó nói thành lời.
“Sở dĩ ta phải nói những lời này với người, là bởi ta càng hy vọng ngươi có thể tự giới hạn bản thân, chớ có đi làm chuyện lạm sát người vô tội.” Phương Cách dặn dò thêm.
Rất hiển nhiên, y cũng biết loại quy định này chẳng có sức trói buộc, đa phần vẫn là dựa vào việc tu sĩ biết tự suy ngẫm và giới hạn bản thân.
“Viêm Minh xin ghi nhớ lời dạy bảo của sư huynh.” Viên Minh ôm quyền đáp.
“Đúng rồi, đi vào thế giới phàm tục, mọi chuyện đều dính tới tiền, nhớ tới Thanh Phù đường đổi ít ngân tệ mang theo.” Phương Cách sư huynh thấy thế, hài lòng gật đầu rồi dặn dò thêm.
Viên Minh sau khi gật đầu đáp ứng liền cáo từ rời đi.
Hắn quay về chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tiếp đó vốn định báo với mèo bạc một tiếng, nhưng tìm không được đối phương.
Thế là, hắn liền để lại một tờ giấy trên mặt bàn cạnh cửa sổ, trên giấy ghi “Ra ngoài du lịch, ba tháng sau quay về.”, rồi lập tức rời khỏi Bích La Động.
Mấy ngày sau.
Một nam tử mặc áo bào màu xanh, cưỡi một con ngựa ô chạy chầm chậm trên con đường nhỏ trong núi.
Hắn mặt mày thanh tú tuấn lãng, thoạt nhìn khá trẻ tuổi nhưng trên mặt lại không có vẻ non nớt. Người này hiển nhiên chính là Viên Minh.
Lúc này đây, hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhẹ nhàng dùng hai tay kéo cương, hai mắt khép hờ, tựa như để cho ngựa dẫn mình đi về phía trước, nhưng mỗi khi tới ngã ba đường, hoặc là ngựa đi chệch ra khỏi đường núi, hắn sẽ kéo nhẹ dây cương, điều chỉnh lại hướng đi.
Ở phía trên đỉnh đầu hắn, một con độ nha màu đen dang rộng đôi cánh bay qua khu rừng, đồng thời cảnh giác đưa mắt quét xung quanh.
Lý do khiến Viên Minh không cần nhìn đường chính là bởi hắn có tầm nhìn của con độ nha.
Hai con độ nha còn lại cũng đã được hắn thả ra, thứ nhất là để dò đường, thứ hai là để hắn rèn luyện năng lực khống chế ba con độ nha, quan sát qua ba tầm mắt trong cùng một thời điểm.
Trên thực tế, đây cũng là một loại tu luyện, cụ thể là tu luyện năng lực khống chế và năng lực Hồn tu của bản thân mình.
Rất nhanh, một trong ba con độ nha phát hiện một thôn trại nằm trong sơn cốc, trong đó có khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám hộ gia đình, tất cả đều là nhà sàn xây dựng từ trúc và gỗ.
Viên Minh tinh thần hơi chấn động, mở hai mắt ra.
Đây là ngôi làng lớn nhất hắn gặp trong suốt mấy ngày qua.