Chương 123: Thử trăm hương
Chương 123: Thử trăm hương
Sau khi thu hồn nha về, hắn liền giục ngựa chạy chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài thôn trại.
Hắn xuống ngựa, cầm cương dắt ngựa đi bộ vào trong thông. Vừa vào, hắn liền thấy ngay mấy đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi đất trống dưới gốc cây dương già đầu thôn.
Những đứa trẻ này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, đầu còn để chỏm, khi thấy người ngoài vào thôn thì phản ứng đầu tiên không phải là tò mò, mà là hoảng sợ nhanh chóng giải tán, tách nhau ra chạy về nhà mình.
Vài thôn dân lảng vảng ở gần đó cũng nhanh như chớp biến đâu mất, nhà nhà trong thôn nhanh chóng đóng cửa cài then. Cả thôn lúc này ngoài tiến chó sủa thì không còn nghe thanh âm gì khác.
Viên Minh thấy cảnh này cũng hơi bất ngờ, từ từ dắt ngựa đi sâu vào trong thôn.
Khi đi tới chỗ giữa thôn, hắn thấy cạnh giếng nước có một bà lão tóc hoa râm đang ngã ngồi, trông bộ dạng có vẻ vì chạy vội nên té ngã, giờ đứng dậy không nổi.
Thấy Viên Minh dắt ngựa bước tới gần, bà lão bị dọa cho liên tục lùi lại, mặt mày tái xanh.
“Lão nhân gia chớ sợ, ta chỉ đi ngang qua, không có ác ý.” Viên Minh vội vàng dùng tiếng Nam Cương giải thích.
Thấy Viên Minh ăn vận gọn gàng sạch sẽ, giọng điệu ôn hòa không giống kẻ xấu, bà lão lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm.
“Chỗ quỷ quái này ngoài cường đạo và đám buôn người, gần như chẳng ai thèm đến, ngươi sao lại đi tới đấy?” Bà lão vén vén tóc trên trán, hỏi.
Viên Minh bước tới đỡ bà lão dậy, phát hiện cổ chân bà bị trẹo, đã hơi sưng lên.
Hắn đưa một tay nắm lấy mắt cá chân bà lão, tay kia áp lên bắp chân, vận chút pháp lực vuốt xuống một cái, chỉ nháy mắt đã khiến gân mạch chân bà lão thông thuận như trước.
Bà lão mới phút trước còn đau không chịu nổi, giờ bỗng cảm thấy mắt cá chân mình đã hoàn toàn bình thường.
“Ngài là đại phủ?” Bà lão nhìn hai mắt Viên Minh, kinh ngạc hô.
“Không, ta không phải đại phu gì, chỉ là tiện đường đi ngang đây, đang định hỏi thăm một chút xem trong thôn mình có chỗ nào bán hương không, ừm, chính là hương để thắp lúc bày đồ cúng tế.” Viên Minh giải thích.
“Là loại hương đó à, thôn chúng ta không có miếu tế thần, ai nấy đều nghèo rớt mùng tơi, làm gì có tiền mua hương. Nếu ngài muốn mua hương thì sau khi ra khỏi Hắc Sơn Áo chỗ chúng ta, cứ đi thêm một quãng về phía Nam là sẽ thấy Bạch Tập trấn, chỗ đó có cửa hàng đồ tang lễ, có lẽ có thể mua được hương.” Bà lão ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Đa tạ.” Viên Minh nghe vậy bèn lên tiếng cám ơn rồi dắt ngựa rời đi.
Bà lão kia chờ hắn đi xa mới dám đứng dậy, hoạt động chân tay một chút, phát hiện mình đã hoàn toàn khôi phục liền vô cùng mừng rỡ.
Lúc này mới có người từ trong nhà ngo nghoe bước ra , đại đa số những người này đều là người già trẻ nhỏ, rất ít thanh niên trai tráng.
Thấy mọi người vây quanh hỏi thăm, bà lão đổi hẳn bộ dạng nơm nớp lo sợ trước đó, nước miếng văng tứ tung kể lại chuyện vừa rồi, sau đó kết luận: “Chỉ là một xích cước(chân trần) đại phu vân du bốn phương, đang tìm tàn hương làm thuốc, mọi người không phải làm ầm lên.”
Viên Minh đi theo chỉ dẫn, rất nhanh đã tới Bạch Tập trấn trong lời bà lão.
Nói là trấn, nhưng cũng chỉ là một thôn làng được dựng lên trên một khoảng đất tương đối bằng phẳng, so với thôn trại của bà lão kia cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, số người ở đây cũng rất ít, khung cảnh vô cùng đìu hiu.
Viên Minh vất vả lắm mới hỏi được vị trí cửa hàng đồ tang lễ, liền vội vàng chạy tới.
Đó là một tòa tiểu viện nằm ở cuối trấn, trong ngoài cửa không treo bảng hiệu nên nếu không có người chỉ cho, Viên Minh thực sự khó mà nhận ra đây là một cửa hàng lo việc tang lễ.
Vừa bước vào trong sân, đập ngay vào mắt Viên Minh là mấy cỗ quan tài kiểu dáng khá khác so với phần ký ức Trung Nguyên của hắn, trông nhỏ và thô sơ hơn rất nhiều.
Một ông lão gày gò mặc áo bào vải thô màu xám đang vùi đầu đánh bóng một số những bộ quan tài.
“Tiểu hỏa tử, có gì cần ta giúp một tay không?” Thấy người tới là một nam tử xa lạ trẻ tuổi, ông lão bèn ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi.
“À, ta muốn mua ít hương nến.” Viên Minh đáp.
Ông lão thấy chỉ là mua ít hương nến liền dẫn Viên Minh vào trong nhà.
Trong gian nhà gỗ u ám bày la liệt đủ thứ thượng vàng hạ cám, ông lão lấy từ dưới đất lên một cái rương gỗ, đặt lên bàn rồi kéo phần nắp gỗ ra.
Trong rương gỗ thấy từng cặp nến trắng to bằng ngón tay cái và nhưng cây hương nhỏ dài được xếp chỉnh tề.
Hương trong hòm chỉ có hai màu đỏ và đen, nhưng phẩm chất, kích thước những cây hương lại khác nhau, có cây nhỏ như cành liễu, có cây to bằng đầu ngón tay trẻ con.
“Lấy cho ta mỗi loại một cây đi.” Viên Minh lật xem một lượt rồi chỉ vào những cây hương kia, nói.
“Chỉ lấy hương, không lấy nến sao?” Ông lão nghi hoặc hỏi.
“Không lấy.” Viên Minh gật đầu đáp.
Ông lão dù thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy từ trong hòm ra bốn cây hương, hai đỏ hai đen có chất liệu khác nhau.
Viên Minh trả tiền xong liền rời khỏi tiểu trấn.
Hắn ở trong núi tìm một sơn động kín đáo, bố trí cạm bẫy bên ngoài rồi chuyển một tảng đá lớn tới chặn cửa lại.
Tiếp đó, hắn khoanh chân ngồi yên trong động, gọi lư hương ra, đồng thời đặt mấy cây hương ở mặt đất cạnh bên.
Hắn hiện tại vẫn chưa chắc chắn lắm, không rõ mấu chốt của việc phụ thể nằm ở lư hương, hay là lư hương và hương đều quan trọng.
Tóm lại, lần thử đầu tiên này nhất định phải tiến hành trong một hoàn cảnh tương đối an toàn.
Viên Minh trước hết lấy ra một cây hương nhỏ dài màu đen, cắm ngay ngắn giữa lư hương, cách cây hương cuối cùng còn sót lại kia một khoảng ngắn.
Hắn đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai cây hương mấy lần, phát hiện cả hai dù cùng một màu đen thui nhưng cây hương vốn có của lư hương, bất luận phẩm chất, mức hộ hoàn thiện, hay độ tinh tế ở bề mặt đều hơn xa cây vừa mới mua.
“Tiếc là chỉ còn mỗi một cây duy nhất này.”
Viên Minh cười khổ than thở, đoạn lấy hỏa chiết tử ra, thổi lửa cháy lên rồi đưa về phía cây hương đen mới cắm lên.
Ánh lửa nhanh chóng hiện lên trên đầu cây hương, một sợi khói trắng chậm rãi bốc lên, kéo theo mùi hương quen thuộc.
Mùi này so với mùi mà Viên Minh ngửi thấy ở miếu thành hoàng, khi phụ thể Vương Thuận lúc trước không khác gì nhau. Trên thực tế, nếu so với mùi khi hắn châm lửa thắp hai cây hương lúc trước cũng chẳng thấy có gì quá khác biệt.
Chỉ có điều, hương đã cháy, khói đã lên mà hắn vẫn như cũ, vô cùng tỉnh táo chẳng buồn ngủ chút nào.
“Quả nhiên là sẽ không dễ dàng như vậy.” Viên Minh thở dài tự nói.
Đợi khi cây hương này cháy hết một nửa, Viên Minh mới rút nó ra khỏi lư hương, tiếp đấy vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục lấy một cây hương nhỏ màu đen cắm lên rồi châm.
Thế nhưng tình hình vẫn như cũ, không hề có thay đổi gì.
Có điều khi cây hương này cháy được một đoạn nhỏ, Viên Minh liền rút nó lên rồi ném qua một bên.
Tiếp đó, hắn lại cầm lên một cây hương nhỏ dài màu đỏ, cắm vào lư hương rồi châm lửa.
Ánh lửa đỏ sáng lên trên đầu cây hương, một sợi khói trắng từ đó bốc lên.
Viên Minh chờ chốc lát, không thấy có điều gì khác thường, liền rút cây hương đỏ ra, ném nó qua một bên.
Cây thứ ba là loại hương đỏ bề ngoài hơi thô ráp, phần gốc có gắn thêm một đoạn thăm bằng trúc.
Viên Minh cắm nó vào lư hương rồi châm lửa.
So với hai cây ngay trước đó, cây hương này chỉ khác mỗi cái là tỏa ra nhiều khói hơn, còn lại thì đều giống nhau, hiển nhiên là không thể giúp thần hồn Viên Minh phụ thể.
Đợi thêm chốc lát, Viên Minh liền rút nó ra.
Trước mặt hắn lúc này chỉ còn duy nhất một cây hương đen ngắn, hơi thô.
Hắn gửi gắm nhiều hy vọng vào cây hương này nhất, bởi nó trông giống với mấy cây hương vốn có trên lư hương nhất.
Sau khi trịnh trọng cắm nó vào lư hương rồi đốt, dưới làn khói hương bao phủ, tầm mắt Viên Minh trở nên mờ đi.
Nhưng hắn lại không cảm thấy có gì khác thường, lư hương cũng chẳng thay đổi gì.
Không nằm ngoài dự đoán, hắn lại thất bại.
“Quả nhiên là không có chuyện tìm được dễ dàng như vậy.” Viên Minh lắc đầu, dù có chút buồn bực nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Nói đoạn, hắn đứng dậy dời tảng đá chặn cửa động, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhìn mặt trời đã ngả về tây, Viên Minh quyết định không lên đường đi tiếp ngay, mà bước tới dưới gốc một cây cổ thụ, ngồi xếp bằng rồi bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên quyết, tiếp tục tu luyện.
Tìm hương đen dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng việc tu hành cũng không thể trễ nải dù chỉ một ngày.
Nửa tháng sau.
Trong một thị trấn nhộn nhịp người đến kẻ đi, Viên Minh thân vận trường bào màu xám xanh, bước vào trong một cửa hàng hương nến.
Trông tiệm là một lão giả tóc hoa râm, thấy người đến là một thanh niên trẻ tuổi liền vội vã tươi cười tiến lên đón.
“Ông chủ, trong tiệm có hương gì mang hết lên cho ta xem một chút.” Không đợi lão giả mở miệng, Viên Minh đã nói trước.
“Được, khách quan chờ một chút.” Lão giả có lẽ là lần đâu tiên gặp được khách hàng trực tiếp như vậy nên hơi sững sờ, nhưng cũng không hỏi nhiều mà lập tức quay lại quầy hàng, mang tất cả các loại hương trong tiệm ra, đặt lên mặt bàn cho Viên Minh chọn lựa.
“Không biết ngài mua hương dùng làm gì? Tiểu điếm của ta dù không lớn nhưng có đầy đủ các loại hương, nếu cần lão hủ có thể giới thiệu cho khách quan một chút.” Lão giả mở miệng hỏi.
Viên Minh đảo mắt nhìn qua quầy hàng liền biết lão giả không nói ngoa, trên mặt bàn có tới mười mấy loại hương với hình dáng, vật liệu, tính chất khác nhau.
Có loại to bằng ngón tay cái, bên trên có hoa văn mây khói được vẽ bằng những đường màu vàng, bạc, có loại dù mảnh mai nhưng bên trong lại pha lẫn những điểm sáng như vàng bạc, trông rất tinh xảo.
Hầu hết trong số này, Viên Minh đã mua và dùng thử trong nửa tháng vừa qua.
Viên Minh cân nhắc một chút rồi lấy cây hương đen của mình ra.
“Chưởng quầy, không biết ngài đã từng thấy loại hương này bao giờ chưa?”
Chủ quán thấy vậy vội lau tay, cẩn thận tiếp nhận cây hương đen kia rồi tỉ mỉ xem xét.
Sau một hồi quan sát mà hình như vẫn chưa nhìn ra điểm khác lạ nào, chủ quán ngập ngừng nói: “Thứ cho ta mắt vụng, chỉ nhìn từ bề ngoài thì cây hương đen của ngài ta không thấy có chỗ nào đặc biệt, không biết là ngài mua nó từ đâu?”
“Không dám dối gạt, chính là bởi mua không được nên ta mới tới đây thử vận may.” Viên Minh đáp.
“Nếu ngài có thể nói cho ta biết xuất xứ, ta có thể suy đoán giúp ngài xem đó là hương gì?” Lão giả nghĩ ngẫm một chút rồi cười nói.
“Ồ, có gì khác nhau sao?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.