Chương 165: Hoàng Tuyền thụ
Chương 165: Hoàng Tuyền thụ
Tuy có hình thể khổng lồ, nhưng hành động của Kim Hoa độc mãng lại cực kỳ linh hoạt, nó băng băng xuyên qua rừng cây rậm rạp mà không bị ngăn trở chút nào, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Chỉ qua mấy nhịp thở, Kim Hoa độc mãng đã đuổi kịp Bạch Dung, nang quản(1) trong miệng máu phồng lên, tiếp đó một luồng khí độc màu tím từ trong nang quản ào ạt phóng tới.
Bạch Dung thấy trốn không kịp nữa, lập tức quay người, giơ cánh tay đang nắm chặt một tấm gương đồng nhỏ chiếu về phía độc mãng.
Mặt gương tỏa ra ánh sáng màu trắng, quầng sáng này nhanh chóng ngưng tụ một tấm khiên tròn chắn trước người nàng.
Khói tím ào ào quất lên tấm khiên tạo ra những tiếng nổ “bốp bốp”, nhưng tạm không cách nào đánh tan được tấm khiên.
Nhưng vẫn có một phần khí độc tản ra trượt từ hai bên rìa tấm thuẫn rồi chảy tới gần Bạch Dung.
Thấy nàng sắp bị khí độc bao phủ, Viên Minh đang phân vân xem có nên tiến tới hỗ trợ hay không, bỗng thấy thân ảnh Bạch Dung lui nhanh về sau, trên cánh tay nàng thình linh có thể một cái chuông lục lạc kiểu dáng cổ xưa.
“Leng keng.”
Nàng rung tay lắc mạnh, tiếng chuông lớn vang lên.
Cùng lúc đó, một bóng đen bất thình lình từ trên cây cổ thụ bên cạnh Kim Hoa độc mãng lướt xuống.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, cái đầu to lớn của Kim Hoa độc mãng rớt xuống, máu tươi bắn tung tóe, khí độc phụt ra từ nang quản cũng ngưng bặt.
Ngay sau đó, một nam tử áo đen vừa lắc lắc vai, vừa từ sau lưng Kim Hoa độc mãng bước ra.
“Khống thi! Nàng là đệ tử Hắc Hỏa môn?”
Khi nhìn rõ dung mạo nam tử áo đen kia, Viên Minh không khỏi nhíu mày.
Toàn thân người này cũng không phải mặc y phục màu đen, mà là được quấn kín mít từ đầu tới chân bằng mấy lớp vải lanh màu đen, chỉ để lộ ra hai hốc mắt hõm sâu tỏa ra hai đốm sáng màu lục.
Bên ngoài hai cánh tay người này không biết dùng cách gì mà cắm thêm được hai thanh loan đao hẹp dài, trên đao còn dính máu của Kim Hoa độc mãng.
Sau khi chặt đầu Kim Hoa độc mãng, Bạch Dung cũng chưa bước lên mà lại bước nhanh tới trước vách đá bên này, bắt đầu cẩn thận quan sát như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thấy vậy, Viên Minh thầm cảm thấy kinh ngạc, song hắn cũng không hiện thân mà chỉ lặng yên quan sát.
Không lâu sau đó, hắn lại thấy Bạch Dung sau khi tìm tòi một hồi liền lấy ra thứ gì đó, đặt nó dưới vách rồi dùng một tảng đá đè lên.
Sau khi cất giấu kỹ càng, Bạch Dung lập tức dẫn theo bộ thi thể kia, vội vàng rời đi.
Đợi tới khi bóng dáng này hoàn toàn biến mất, Viên Minh mới từ sau thân cây lách mình đi ra, mang một bụng hồ nghi tới tìm tòi chỗ dưới vách đá.
Sau khi lật tảng đá kia lên, hắn phát hiện thứ bị đè phía dưới là một thứ tương tự như ngọc phù mà Bạch Da tán minh đưa cho hắn khi trước, trông có vẻ là một loại tín tiêu(đèn hiệu) dẫn đường.
Viên Minh trầm ngâm do dự một lúc, cuối cùng vì không biết thứ này rốt cuộc là vật như thế nào nên hắn cũng không tùy tiện động chạm.
Hắn lại đặt tảng đá xuống.
Đợi tới khi hắn muốn đuổi theo Bạch Dung thì đã không thấy chút tung tích nào nữa.
Viên Minh vừa quay đầu lại, bất ngờ lại thấy cóc đen mà mình thả ra canh giác đang nhảy lên thi thể Kim Hoa độc mãng.
Hắn vội vàng đuổi tới, lập tức thấy dây leo từ trong cổ bao sau lưng cóc đen vươn dài ra, đâm vào thi thể đứt đoạn của Kim Hoa độc mãng, giống như đang hấp thụ lực lượng trên thân Kim Hoa độc mãng.
Một lát sau, thi thể Kim Hoa độc mãng khi nãy bắp thịt còn phồng lên, giờ này đang dần khô quắt.
Trong lúc đó, cóc đen ngồi xổm bên cạnh, khắp người lại tỏa ra một lớp sương đen nhàn nhạt, dây leo lưng tung tăng lay động, hiển nhiên là thu hoạch được không ít chỗ tốt.
“Chỉ nghe qua rắn nuốt cóc, đây là lần đầu thấy cóc nuốt ngược rắn.” Viên Minh không khỏi lẩm bẩm tự nói.
Cóc đen lập tức nhảy dựng trước người hắn, tựa như muốn khẳng định điều đó.
Viên Minh vừa nghĩ ngẫm một chút liền hiểu ra.
Lúc trước khi hắn dựa vào Phi Mao thuật để giữ mạng, giai đoạn đó chẳng phải cũng là săn giết hung thú rồi nuốt máu thịt chúng để tăng cường lực lượng sao?
Thế nên con cóc nhỏ này trước thì nuốt những con ngài độc kia, giờ lại nuốt Kim Hoa độc mãng, dùng độc bổ sung độc cũng là việc bình thường.
“Ngươi đã muốn ăn độc vật như vậy, đi, ta dẫn ngươi đi ăn no, ăn hết nổi thì thôi.” Viên Minh cười nói.
Con cóc nhỏ lập tức phát ra tiếng kêu hưng phấn, đạp mạnh hai chân xuống đất, nhảy phóc lên trên đầu vai Viên Minh.
Dưới sự chỉ dẫn của hồn nha, Viên Minh tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm.
Càng đi sâu vào trong, độc chướng sương mù càng dày hơn.
Viên Minh càng lúc càng cảm thấy khó chịu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề gấp gáp.
Ngay khi hắn tính dừng lại nghỉ ngơi một lát, từ phía trước cách đó không xa chợt có một tràng tiếng đánh đấm truyền qua.
“Bạch Dung?” Viên Minh vô thức nghĩ tới cô gái kia.
Hắn vừa động tâm niệm, hồn nha lập tức dẫn đầu bay qua bên kia.
Nhưng sau khi thông qua tầm mắt hồn nha, thấy rõ được tình cảnh bên đó, hắn mới phát hiện người đang chiến đấu không phải là Bạch Dung, cũng không phải một người mà là hai người Mãng Đồn, Khôn Sa.
Hai người này bị con Kim Hoa độc mãng thân thể to lớn vây vào giữa, đang dựa vào một kiện pháp khí phòng ngự trên tay Mãng Đồn, cố gắng chống đỡ.
Nhưng lồng ánh sáng bảo hộ do pháp khí kia phát ra đã thủng trăm ngàn lỗ, hiển nhiên là không còn trụ được lâu nữa.
“Xong chưa? Ngươi rốt cuộc có làm được không đấy?” Mãng Đồn vừa điều khiển pháp khí vừa luôn miệng hối thúc.
Khôn Sa cũng đang vô cùng lo lắng, miệng liên tục đáp: “Sắp rồi, sắp rồi…”
Thấy cảnh này, Viên Minh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bốn con Kim Hoa độc mãng này cao nhất cũng chỉ là luyện khí tầng bốn, năm, làm sao có thể bức hai người tới mức này?
Đúng lúc này, dị động liên tiếp xuất hiện trong rừng.
Dù cách rất xa, Viên Minh vẫn có thể cảm giác được mặt đất đang rung lắc dữ dội.
Hắn thông qua tầm mắt hồn nha thấy trong sương mù cuồn cuộn, từng cái bóng to lớn hiện ra, nhìn kỹ hơn thì đó là hàng trăm, hàng ngàn con Kim Hoa độc mãng đang như thủy triều cuốn tới phía hai người kia.
Pháp khí phòng ngự của Mãng Đồn dưới áp lực to lớn rốt cuộc không chống đỡ được, vỡ vụn ra.
Nhưng cũng chính lúc đó, một vầng hào quang màu đỏ từ chỗ hai người bùng lên, ngay tiếp đó là một đám sương mù màu đỏ cấp tốc tràn ra.
Sương mù màu đỏ lan tràn mang theo sức ăn mòn mãnh liệt thực sự khiến cho những con Kim Hoa độc mãng tới gần phải lập tức lui lại.
Nhưng cũng vì sương mù đỏ lan tràn mà một lượng lớn Kim Hoa độc mãng đột nhiên thay đổi phương hướng, ào ạt lao sang phía Viên Minh.
Thấy vậy, Viên Minh vội vàng gọi hồn nha quay về, còn bản thân thì thu hồi cóc đen rồi lập tức chạy trốn về phía vách núi.
“Không ổn! Cái này hoàn toàn là biến cố cấp độ thú triều!” Viên Minh tự biết mình căn bản không thể chống lại, chỉ có thể nhanh chóng leo lên trên vách núi.
Ngay khi thú triều sắp vọt tới, hắn trèo lên một mỏm đá ở lưng chừng vách núi, từ đó trông thấy một sơn động đen xì cao cỡ một người.
Viên Minh sải bước xông vào cửa hang đen ngòm, khi vừa bước vào một bước chợt thấy hẫng một cái, cả người mất thăng bằng rớt thẳng xuống dưới.
Cũng may phía trước là một cái sườn dốc chứ không phải vách núi dựng đứng, nhờ vậy sau khi lộn mấy vòng, Viên Minh đã chống được một tay xuống đất, ngăn thế lăn lộn lại rồi xoay người đứng lên.
Lúc này hắn mới phát hiện thông đạo bên trong sơn động này không ngờ lại rộng lớn lạ thường.
Trong thông đạo có một luồng khí lưu ấm áp không ngừng thổi ra bên ngoài, chặn độc chướng bên ngoài tại cửa hang, bên trong sơn độc ngoài việc tối như hũ nút thì không có chướng khí.
Viên Minh xòe bàn tay đưa tới trước, ngưng tụ một chút pháp lực tạo ra một quả cầu lửa to bằng nắm tay.
Theo ngón tay hắn điểm tới, hỏa cầu phừng phưng bay nhanh ra, lao về phía bên dưới, mãi tới khi bay được hơn mười trượng mới thình lình nổ tung ra.
Viên Minh nghiêng người tránh thoát sóng khí nóng rực, đồng thời nhờ những tàn lửa nổ bắn tung tóe mà thấy rõ được tình cảnh bên trong.
Thông đạo dốc xuống này cực kỳ sâu, trong thông đạo cũng không phải không có gì, trên mặt đất là những đoạn xương thú trắng hếu nằm rải rác, càng đi xuống số lượng xương càng nhiều, trông giống như mộ dã thú vậy.
Viên Minh vừa động tâm niệm, hồn nha liền bay vào trong trước giúp hắn dò đường.
Sau thời gian khoảng một tuần trà, hồn nha cuối cùng đã xuyên qua một đống xương trắng chắn gần kín cửa động, bay vào một khoảng không gian rộng rãi mà u ám.
Sở dĩ nói là u ám mà không phải hắc ám là vì không gian này không hoàn toàn nằm dưới lòng đất.
Ở phía trên nứt ra một cáii lỗ hổng nhỏ hẹp, từ đó có thể lờ mớ thấy có ánh sáng chiếu xuống, miễn cưỡng xem là một cái hố trời.
Ngay sau đó, Viên Minh một quyền đánh bay đám xương thú chắn trước cửa động rồi tiến vào bên trong không gian này.
Vừa vào bên trong, hắn liền không nhịn được rùng mình một cái.
Khoảng không gian này ràng là có ánh sáng tự nhiên chiếu từ hố trời xuống, nhưng hắn cảm thấy ở đây còn rét lạnh hơn mấy phần so với khi ở trong thông đạo.
Càng lên cao theo hướng hố trời, vách đá xung quanh càng bừng bừng sức sống, mọc đầy các loại thực vật như dương xỉ, rêu xanh cùng một lượng lớn cây dây leo khiến cửa động vốn nhỏ hẹp càng thêm kín đáo.
Trên mặt đất dưới hố trời cũng có không ít thi cốt dã thú nằm rải rác khắp nơi, đại đa số đã mục nát, chỉ có một số rất ít còn giữ được phần da lông chưa bị phân hủy.
Sau khi cẩn thận tra xét một lượt, hắn không phát hiện ra có gì nguy hiểm, nhưng lại thấy ở giữa hố trời có một cây khô màu đen hình dáng cổ quái. Cây này cao chỉ cao khoảng ba thước, có nhiều xúc tu giống như san hô, toàn thân nó đen như mực nhưng lại tỏa ra ánh kim, thoạt nhìn giống như một khối hắc thiết tôi vội.
Vì điều này mà ban đầu Viên Minh thực sự nghĩ nó là một khối sắt, chỉ tới khi nhìn kỹ, hắn mới phát hiện bề mặt “khối sắt” này lại có vân gỗ, sẹo cây, chỗ gốc còn có những sợi rễ nằm lộ trên đất.
Có điều cái cây này chắc đã chết héo, không mọc ra bất kỳ phiến lá nào.
Dưới gốc cây thấy có một hố hơi trũng xuống, ở đó vẫn còn có vết nước động.
Viên Minh đưa tay ra khua khua trên đáy hố chứ không trực tiếp chạm vào, lập tức cảm giác được một luồng khí tức âm hàn.
“Đây chẳng lẽ là Hoàng Tuyền thụ trong truyền thuyết?”
Linh quang chợt lóe lên trong đầu khiến hắn bỗng nhớ ra đây là thứ gì.
Theo như ghi chép trên sách, ở một số nơi hội tụ âm khí, dưới cơ duyên xảo hợp có thể có nước suối hội tụ, thu hút âm khí địa mạch, từ đó hình thành một con suối.
Con suối được hình thành như vậy gọi là Âm Lăng tuyền.
Nếu có hạt một loại cây nào đó rơi vào trong suối này mà còn có thể bén rễ nảy mầm, mọc ra cây thì cái cây đó chính là Hoàng Tuyền thụ.
Hoàng Tuyền thụ không có hình dạng cố định nào mà tùy theo loại hạt giống rơi vào trong Âm Lăng tuyền. Một số Hoàng Tuyền thụ có thể phát triển thành đại thụ tráng kiện, dùng gỗ của nó làm quan tài có thể đảm bảo nhục thể trăm năm không bị phân hủy.
Nhưng cũng có một số chỉ có thể phát triển thành cây nhỏ như cây trước mắt Viên Minh, dùng chúng để làm vòng tay hoặc chế hương sẽ có tác dụng an thần tĩnh tâm cực kỳ tốt.
Gỗ của Hoàng Tuyền thụ còn là linh tài chủ đạo để luyện chế một số pháp khí đặc thù.
Nói tóm lại, đây chính là đồ tốt cực kỳ quý hiếm nha!
***Chú giải***
Hố trời là khái niệm mình không cần giải thích nữa, có điều tác giả dùng chữ hiệp tiểu (nhỏ hẹp) cho cái lỗ hổng (khẩu tử - miêng, phần hở thông ra bên ngoài) khiến bạn đọc có thể hơi phân vân, hiểu đúng thì cái nhỏ hẹp ở đây là nhỏ hẹp so với hố trời thôi nhé chứ thực tế không nhỏ.