Chương 166: Cơ hội thứ hai
Chương 166: Cơ hội thứ hai
Với đồ tốt hiện ngay trước mắt này, Viên Minh dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Hắn lập tức đào sâu thước, bứng gọn Hoàng Tuyền thụ từ gốc tới ngọn lên, tiếp đó cẩn thận từng chút thu nó vào trong túi.
Cùng lúc đó, hồn nha sau khi tìm tòi xung quanh hố trời cũng đã có phát hiện mới.
Viên Minh lập tức cất bước chạy qua phía bên kia, tới đó liền thấy bên này hố trời còn có một cửa động to lớn. Cửa động này bị dây leo từ trên vách rủ xuống che khuất, thoạt nhìn khá kín đáo.
Hồn nha lúc này đang tại dây leo vắt qua một tảng đá, ngậm một vật bẹt hình tròn tỏa ánh kim trong miệng.
Viên Minh đưa tay triệu hồi hồn nha, lấy miếng “kim loại” tỏa ánh kim trong miệng nó ra. Nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện đây là cái vảy màu vàng kim với những hoa văn đặc biệt trên bề mặt.
Thoạt nhìn, vảy này rất giống với vảy của con Kim Hoa độc mãng bị chém chết lúc trước, chỉ là rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Đang khi ngẫm nghĩ cân nhắc, Viên Minh lại thấy một vật màu trắng kẹp giữa đám dây leo.
Hắn bước lên trước một bước, đưa tay tóm lấy rồi kéo vật kia ra.
Kéo ra rồi, Viên Minh mới phát hiện thứ này rõ ràng là phần da rắn do một con hung thú loại mãng xà nào đó bỏ lại sau khi lột xác.
Đoạn da rắn này dài khoảng năm, sáu thước, to cỡ thùng nước, bên trên còn lờ mờ có lân quang phản chiếu, thoạt nhìn rất khác biệt.
“Vảy và phần da lột lớn như vậy, xem ra khả năng cao là Kim Hoa độc mãng vương lột ra.” Viên Minh nghĩ tới điều gì đó, trái tim bỗng nảy mạnh một cái.
Hắn lập tức thả thần thức ra thăm dò một lượt, sau khi phát hiện trong đây hoàn toàn không có khí tức vật sống mới cẩn thận từng chút vém tấm rèm dây leo, để lộ khe hở kia ra rồi bắt đầu thăm dò bên trong đó.
Thông đạo đằng sau dây leo không dài lắm, liếc mắt liền có thể thấy đầu bên kia, bên đó hình như là một động quật dưới đất rộng lớn hơn bên này, trong đó không biết có đá huỳnh quang hay thứ gì mà thấy có ánh sáng trắng lạnh lẽo yếu ớt lóe lên, bầu không không có vẻ khá quỷ dị.
Viên Minh dĩ nhiên sẽ không đưa thân vào hiểm cảnh, hắn thoáng nghĩ một cái, hồn nha liền theo cửa động bay vào.
Khi vào bên trong xem xét, hắn thông qua tầm mắt hồn nha liền thấy bên trong động quật rộng lớn, đâu đâu cũng có những cột đá cao chót vót, nhũ đá mọc ngược, trên vách đá chỗ nào cũng có những khối đá huỳnh quang phát ra ánh sáng trắng xanh.
Độ rộng của động quật này hoàn toàn vượt quá dự đoán của Viên Minh.
Hồn nha bay vào bên trong một lúc lâu, trong tầm mắt của hắn thình lình xuất hiện một con quái vật khổng lồ khiến hắn không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Đó rõ ràng là một con Kim Hoa độc mãng hình thể khổng lồ đang quấn mình quanh một cột đá to lớn, thoạt nhìn giống như một ngọn núi thịt, phần đuôi của nó còn đang hơi rung rung phát ra những tiếng ‘sàn sạt’.
Trên bề mặt cơ thể của nó, từng miếng vảy dưới ánh sáng xanh trắng lạnh lẽo chiếu vào tỏa ra khí tức kim loại vô cùng âm u, lạnh lẽo, trông có vẻ cực kỳ cứng chắc.
Viên Minh quan sát một chút liền khẳng định con quái vật kia chắc chắn là Kim Hoa độc mãng xà vương.
Hắn lặng lẽ triệu hồi hồn nha, tiếp đó rời xa cửa hang tới khi tạo ra được một khoảng cách an toàn, liền quyết đoán bóp vỡ bên trong tay áo.
Ngọc phù vỡ nát tạo ra âm thanh rất nhỏ, trên bề mặt lóe lên một tia sáng xanh rồi lập tức tắt đi, không còn động tĩnh gì nữa.
Viên Minh cũng tạm thời rời xa cửa động bên này, quay lại phần cửa động lúc trước hắn đi vào, tiếp đó vừa cẩn thận trông chừng xung quanh, vừa yên lặng chờ người của Bạch Dạ tán minh tới đây.
Một lúc lâu sau đó, liên tục có người chạy qua bên này.
Trong số này chỉ có một ít người là thông qua thông đạo mà Viên Minh từng đi để tiến vào nơi này, còn lại phần lớn là nhờ vào tiêu ký ngọc phù, tìm được lối vào hố trời vô cùng kín đáo kia, tổng cộng khoảng mười mấy người.
Sau khi đợi thêm nửa khắc đồng hồ, Bạch Dạ dẫn theo hai thành viên chính thức của tán minh chạy tới.
“Là ngươi gửi ấn ký tới?” Bạch Dạ bước tới trước người Viên Minh, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Viên Minh giang hai tay ra, để lộ miếng ngọc phù vỡ nát trong tay.
“Ngươi tìm được xà vương rồi?” Bạch Dạ cau mày, nghiêm túc hỏi.
“Đã tìm được.” Viên Minh khẽ gật đầu.
Nói đoạn, hắn đưa tay vuốt nhẹ qua túi trữ vật bên hông, tức thì trong lòng bàn tay có thêm thêm một cái vảy lớn màu vàng kim, và một đoạn da rắn màu trắng.
Bạch Dạ vội đưa tay tiếp lấy, đưa mắt cẩn thận kiểm tra.
Đúng lúc này Huyễn Thì cũng vừa chạy tới, thấy tình cảnh này, y cùng vội vàng bu lại, tập trung tinh thần quan sát, đánh giá.
Một lúc sau, hai người nhìn nhau một cái rồi yên lặng gật gật đầu.
“Ngươi phát hiện ở chỗ nào?” Bạch Dạ hỏi.
Viên Minh lập tức dẫn mấy người Bạch Dạ chỗ cửa động bị che kín kia, vén lên một khe nhỏ, chỉ vào bên trong rồi đè giọng xuống nói: “Đồ được phát hiện ở chỗ này, xà vương ở bên trong.”
“Ngươi vào trong đó rồi?” Bạch Dạ nhíu mày hỏi.
“Ta chỉ âm thầm dò xét bên trong một chút, thấy thân ảnh xà vương rồi mới dám ra đây báo tin, nếu không chẳng phải là ăn ốc nói mò sao?” Viên Minh tiếp tục đè thấp giọng nói.
Hành động cẩn thận này khiến mọi người ở đây đều trở nên hồi hộp, nhất thời không khỏi tin hắn mấy phần.
“Xác nhận một chút đi.” Bạch Dạ quay đầu, bất giác hạ thấp giọng xuống nói với một lão giả tóc muối tiêu.
Lão giả cũng là một trong những thành viên chính thức của Bạch Da tán minh, lập tức gật đầu.
Tiếp đó, lão lấy từ trong tay áo ra một con chuột bạch lông sáng bóng, đặt nó ở cửa động.
Chuột bạch chun chun mũi hít hít mấy cái, xong liền bò vào phía bên trong.
Mọi người đợi ở bên ngoài một lúc khá lâu, thình lình có một cái bóng nhỏ màu trắng từ bên trong bắn vọt ra, rõ ràng là nó bị thứ gì đó hù dọa, trông có vẻ cực kỳ kinh hoảng.
Lão giả kia nhanh tay lẹ mặt, chộp một cái liền tóm được con chuột, đoạn đưa nó lên bên tai, trông giống như nghe nó nói vậy.
Nhưng những người khác thì chỉ có thể nghe được những tiếng “chít chít” dồn dập.
Một lúc sau, lão giả cất con chuột đi, nói với Bạch Dạ: “Minh chủ, xác nhận không sao, nơi này chính là hang ổ của xà vương.”
Lời lão vừa dứt, Bạch Dạ lông mày liền giãn ra, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
“Nghĩ cách truyền tin báo mọi người lập tức tới đây tập hợp! Những người khác ở nguyên đây nghỉ ngơi hồi phục.” Bạch Dạ quay qua Huyễn Thì, nói.
“Được!” Huyễn Thì nghe vậy liền dẫn Thác Triết đi ra bên ngoài hố trời.
…
Trong một khắc đồng hồ tiếp đó, lại liên tiếp có người chạy tới tập trung trong hố trời.
Viên Minh liếc mắt nhìn một lượt, phát hiện vốn ban đầu có tổng cộng bốn mươi mốt người cùng tiến vào Xà Vương cốc, hiện tại chỉ còn lại ba mươi mốt người chạy tới đây.
Trong đó mười bốn thành viên chính thức của Bạch Dạ tán mình còn lại mười hai người, còn hai mươi bảy người được chiêu mộ tạm thời, tính cả hắn nữa thì cũng chỉ còn lại mười chín người.
Mà tổ đội sáu người của hắn, ngoài nam tử áo đen tên Khôn Sa, những người khác đều đang ở đây.
Viên Minh trong lòng hiểu rõ, những người không chạy tới đây hẳn có không ít không bao giờ còn xuất hiện nữa.
Tỉ lệ hao tổn của thành viên tạm thời cao hơn nhiều so với thành viên chính thức.
Hơn nữa trong số những người chạy tới nơi này, ngoại trừ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ Bạch Dạ và Huyễn Thì cùng một số ít thành viên chính thức, những người còn lại đều có vẻ khá chật vật, trên người ít nhiều đều có vết thương hoặc dấu máu. Trong số thành viên tạm thời có không ít người sắc mặt phức tạp, lộ nét hối hận.
Nếu mà so sánh thì Viên Minh chính là một trong những người có tính trạng tốt nhất.
“Cáp Cống đạo hữu lập đại công, tìm được chỗ xà vương giúp chúng ta, không biết đạo hữu có hứng thú chính thức gia nhập Bạch Dạ tán minh chúng ta không?” Huyễn Thì nhìn về phía Viên Minh với đôi mắt mang vẻ tán thưởng, đồng thời nói.
Y có ấn tượng rất sâu với Viên Minh, ban đầu là việc hắn đánh bại Thác Triết trong bài kiểm tra tư cách tham gia, sau đó là biểu hiện của Viên Minh trong độc chướng, bây giờ hắn còn tìm được chỗ xà vương, vậy nên y thực lòng muốn mời Viên Minh gia nhập chứ không phải là lời khách sáo gì.
“Ý tốt của phó minh chủ, theo lý tại hạ nên đáp ứng, chỉ là việc này liên quan rất nhiều, tốt nhất là đợi sau này hãy nói.” Viên Minh mỉm cười, ôm quyền nói.
“Tốt. Vậy thì đợi lúc ra khỏi Xà Vương cốc lại nói, ba trăm linh thạch ban thưởng cho ngươi cũng đợi xong việc này rồi kết toán luôn.” Huyễn Thì mỉm cười, gật đầu nói.
Y vừa nói xong liền nghe Viên Minh đáp ngay: “Phó minh chủ, có thể kết toán linh thạch của tại hạ luôn bây giờ không?”
“Hả?” Huyễn Thì nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Vội vàng như vậy? Hình ảnh của Viên Minh trong lòng y không khỏi giảm đi mấy phần.
“Chúng ta không phải lúc đầu đã có nói, mọi người vào trước lúc ra tay với xà vương đều còn một cơ hội rời đi nữa sao? Tại hạ hiện tại muốn rời đi.” Viên Minh giải thích.
“Cáp Cống đạo hữu, người có thể tới đây mà gần như chẳng hao tổn gì cũng đủ để thấy thực lực không kém, cớ gì lại không chọn tiến thêm một bước?” Bạch Dạ cũng thực sự cảm thấy hứng thú với Viên Minh thêm mấy phần, chen vào hỏi.
Ý của y rất rõ ràng, đã tới đây rồi, sao không liều thử một phen? Chuyện thành công rồi là có thể nhận được được nhiều phần thưởng hơn.
Đây hẳn cũng là ý nghĩ trong lòng tất cả những thành viên tạm thời.
“Ta nói sao cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, biết rõ thực lực của mình tới đâu. Việc có thể bình an tới được đây đều là do may mắn, nếu không cũng chẳng thể tìm được xà vương cho mọi người. Về phần cùng nhau săn giết thì ta xin phép không tham gia.” Viên Minh mỉm cười từ chối.
Hắn nói rất chừng mực, cũng không đề cập tới việc sợ hãi xà vương để tránh ảnh hưởng tới những người khác.
Bạch Dạ nghe vậy thì không nói thêm nữa.
“Chư vị, hiện tại không biết còn ai muốn rời đi nữa?” Huyễn Thì ở trước mặt mọi người, lấy ra ba trăm linh thạch đưa cho Viên Minh, sau đó quay qua hỏi dò những người khác.
Thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh hiển nhiên không lên tiếng, nhưng trong số thành viên tạm thời lại có tiếng con gái vang lên.
“Ta, ta cũng muốn rời đi.”
Viên Minh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đó là một cô gái dáng dấp yểu điệu, trên mặt mang một tấm lụa đen mỏng, thân vận một bộ y phục màu đen với nhiều vết rách để lộ làn da trắng mịn. Cô gái này chính là một trong những thành viên trong đội ngũ của Viên Minh, Bạch Dung.
“Nàng cũng muốn rời đi?” Viên Minh thầm nghi hoặc.
Lúc trước trong vùng khói độc, khi thấy được hành động kỳ lạ của nàng, hắn đoán nàng nhắm vào người của Bạch Dạ tán minh nên mới tới, nhưng hiện tại nàng lại chọn rời đi, điều này khiến cho Viên Minh không khỏi có chút bối rối.
Ngay khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã xong, chỉ có hai người này rời đi thì trong đội ngũ lại bất ngờ có mười người lần lượt lên tiếng.
Bọn họ cũng muốn rời đi.
Thấy chỉ chốc lát đã có mười hai người rời đi, sắc mặt Huyễn Thì lẫn Bạch Dạ cùng hơi trầm xuống.
Những thành viên tạm thời này cứ một người rời đi, đồng nghĩa với việc thành viên chính thức Bạch Dạ tán minh bọn họ sẽ phải gánh thêm một phần áp lực, nguy cơ thương tổn cũng sẽ tăng thêm một phần.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không làm khó những người này.
Mà những người này, bao gồm cả Viên Minh, sau khi nhận mười linh thạch phí tổn liền lục tục ra khỏi hố trời, lựa chọn rời khỏi nơi đây.