Chương 173: Bố trí mai phục
Chương 173: Bố trí mai phục
“Bạch mỗ cũng hiểu việc này làm khó đạo hữu. Trên người ta có một viên Trúc Cơ đan, nếu Cáp Cống đạo hữu chịu ra tay giúp ta và Huyễn Thì, ta nguyện dùng đan này tạ ơn.” Sau một thoáng do dự, Bạch Dạ cắn răng quyết đoán nói ra một câu khiến Viên Minh không thể không cẩn thận suy xét.
“Trúc Cơ đan!” Viên Minh thầm giật mình.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ sau khí đột phá Luyện Khí tầng mười là có thể thử Trúc Cơ, chỉ người thành công Trúc Cơ, nâng thọ nguyên lên gấp bội mới được coi là thực sự bước lên con đường tu tiên.
Nhưng việc Trúc Cơ cực kỳ khó khăn, nếu không có thủ đoạn khác thì một trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chưa chắc đã có một người thành công, người may mắn thành công đa phần là những kẻ trời sinh mang tư chất linh căn tuyệt hảo.
Trong rất nhiều tông môn, có không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ vượt quá tầng mười, thậm chí là tu tới tầng mười ba đỉnh, sở dĩ có việc như vậy chính là để gia tăng xác suất Trúc Cơ thành công.
Tu tiên giới trước nay có vô số người nghiên cứu phương pháp hỗ trợ đột phá, từ đó cũng tổng kết ra được không ít cách, trong những thủ đoạn phụ trợ này thì Trúc Cơ đan là nổi danh nhất.
Tuy không thể xác minh rốt cuộc ai là người phát minh ra Trúc Cơ đan, nhưng thực tế chứng mình nó phù hợp với mọi tu sĩ, chỉ cần dùng đan này thì đều có thể gia tăng tỉ lệ Trúc Cơ lên thêm không ít.
Linh đan thần diệu như vậy, tự nhiên người tu tiên đều thèm muốn, chỉ có điều quá trình luyện chế đan này phức tạp, linh tài cần thiết cũng cực kỳ quý hiếm, số lượng sản xuất ra rất ít, mỗi viên đan hiện thế đều sẽ đưa tới việc các thế lực ra tay tranh đoạt, bởi nói sao mỗi một viên đan này đều có thể thế lực sở hữu có thêm một cường giả Trúc Cơ kỳ.
Viên Minh đã từng tìm hiểu thông tin liên quan tới Trúc Cơ đan, sau khi biết được tình hình về nó thì chỉ đành từ bỏ.
“Cho ta xem đan.” Viên Minh đè nén kích động trong lòng, nói.
Bạch Dạ không chút do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp ngọc, khi mở ra, bên trong là một viên đan óng ánh màu lam to cỡ ngón tay cái, mặt ngoài viên đan một tầng ánh sáng màu lam mờ ảo, thoạt nhin giống như ánh sao giữa bầu trời đêm.
“Quả nhiên là Trúc Cơ đan!” Viên Minh hít sâu một hơi.
Đan dược trước mắt giống y như nội dung ghi chép trên điển tịch mà hắn từng đọc, lam nhược thương khung, huyễn như tinh hải(, đây chắc chắn là )Trúc Cơ đan chính phẩm.
“Thật không ngờ trên người Bạch Dạ minh chủ lại có bảo vật như Trúc Cơ đan. Ta hứa với ngươi, nhất định dốc hết sức giúp các ngươi rời đi. Chỉ có điều đối phương có không ít người, ta cũng không dám chắc chắn thành công.” Viên Minh trầm ngâm suy tính một rồi mới hạ quyết tâm nói.
Khác với lúc trước khi liều lĩnh đi cứu vợ con Cáp Cống, hắn hiện tại biết rõ mình đang làm gì, dù phải chấp nhận mạo hiểm khá lớn, nhưng giá trị thẻ cược của đối phương khiến hắn phải đích thân liều mình một phen.
Bởi cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm!
Hơn nữa, hắn cũng không phải không nắm chắc chút nào, vạn nhất đấu không lại thì vẫn còn tấm Địa Du phù ít thấy kia làm đường lui cuối cùng.
“Không sao, chỉ cần Cáp Cống đạo hữu dốc sức đối phó, viên Trúc Cơ đan này chính là của ngươi.” Bạch Dạ khép hộp ngọc rồi bất ngờ ném qua.
Viên Minh đưa tay tiếp lấy, kinh ngạc nhìn hai mắt Bạch Dạ rồi im lặng cất hộp ngọc đi, tiếp đó nằm úp xuống mặt đất bên cạnh, vận chuyển Mộc Ẩn thuật thu liễm khí tức, đồng thời triệu hồi hồn nha đang thủ ở cửa ra vào.
Ba động pháp lực trên người hắn hoàn toàn tiêu tán, tiếng tim đập cũng lập tức biến mất, cả người giống như một bộ thi thể lạnh băng.
Cóc đen từ trong túi linh thú bên hông hắn nhảy ra ngoài, kích phát Địa Du phù xong lóe một cái chìm xuống dưới đất.
Mặt đất một chỗ nào đó trên thông đạo trong hang rắn, một cái đầu màu đen từ dưới đất trồi lên. Cái đầu này chính là cóc đen, vừa lên nó liền há mồm phun một cái.
Một đám sương độc màu tím từ miệng nó cuồn cuồn phun ra, nhanh chóng dung nhập vào trong chướng khí khắp xung quanh rồi nhanh chóng biến mất hoàn toàn, đến mùi cũng không có lưu lại bao nhiêu.
Đây là năng lực dùng độc mới thức tỉnh sau khi cóc đen ngưng tụ nội đan, có thể biến độc cóc thành sương độc, người khác rất khó phát hiện ra.
Làm xong những việc này, cóc đen lại một lần nữa chui xuống lòng đất.
Nhìn một chuỗi động tác của Viên Minh, Bạch Dạ bất giác có chút sững sờ, nhưng không chờ y kịp nói gì, trong thông đạo thông tới chỗ này đã có tiếng động truyền đến khiến y không thể không ngậm miệng lại.
Không lâu sau đó, năm thân ảnh từ trong chướng khí phía trước lướt tới. Năm người này hiển nhiên là đám người Hắc Hỏa môn do Cốt Đồ dẫn đầu.
“Mùi gì vậy?” Thiếu nữ mặc đồ đen khịt khịt mũi, hỏi.
Những người khác cũng phát hiện điểm bất thường trong không khí, ngửi thấy hơi ngòn ngọt.
“Chỗ này tràn ngập độc chướng, đừng có ngửi loạn, cẩn thận trúng độc!” Cốt Đồ nhắc nhở.
Đám thiếu nữ đồ đen vâng một tiếng, nín thở rồi tiếp tục đi tới, chỉ thoáng chốc đã chỗ Bạch Dạ.
“Đây không phải Bạch Dung đạo hữu sao? Còn có mấy vị, các ngươi chẳng phải đã từ bỏ nhiệm vụ rồi sao, cớ gì lại quay lại?” Bạch Dạ mở mắt nhìn về phía đám Tang Nhan, mặt giả bộ kinh ngạc.
Thấy rõ tình cảnh trong động rồi, mấy người Hắc Hỏa môn đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó cùng lộ vẻ vui mừng trên gương mặt vốn có vẻ căng thẳng.
Bọn họ không ngờ ở đây lại có hai con xà vương, hơn nữa đều đã bị giết, trong khi đó những thành viên Luyện Khí kỳ của Bạch Dạ tán mình đều đã bỏ mạng, kẻ có thực lực mạnh nhất là Bạch Dạ và Huyễn Thì đều bị thương nặng.
Cốt Đồ dù mặt không đổi sắc nhưng cũng mừng thầm trong bụng.
Lần này tới đây quả là đúng đắn, vật liệu từ hai con hung thú cấp hai đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như lão cũng là một món tiền tài không nhỏ, chưa nói còn có túi trữ vật của hai người Bạch Dạ, Huyễn Thì.
Vừa nghĩ tới đây, trong mắt lão lộ ra sát ý lạnh lãnh, liếc mắt ra hiệu cho bốn người Tang Nhan.
Bốn người hiểu ý lui lại chặn kín thông đạo hang rắn.
“Các hạ muốn giết người đoạt bảo?” Bạch Dạ sầm mặt, gắng trấn tĩnh quát hỏi.
“Muốn trách thì trách Bạch Dạ minh chủ lấy trạng thái này xuất hiện trước mặt ta, vậy để ta tiễn hai vị một đoạn đường, miễn cho phải ở đây chịu khổ.” Cốt Đồ búng tay bắn ra, tức thì một đường tơ đen vọt về phía Bạch Dạ, nhìn kỹ thì chính là món pháp khí hắc châm kia.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân Cốt Đồ đột nhiên nứt ra, cùng với đó là mười mấy nhánh Tử Hắc yêu đăng tho to phá đất vươn ra, nhanh chóng quấn tới tứ chi Cốt Đồ.
Cốt Đồ cả kinh không để ý tới hắc châm tập kích Bạch Dạ nữa mà há mồm phun ra một viên châu màu vàng.
Hào quang màu vàng chói mắt bừng lên, chỉ thoáng chốc quanh người lão liền xuất hiện một khối cầu màu vàng bao bọc bảo hộ lão từ đầu tới chân.
Tử Hắc yêu đằng quất lên trên hộ tráo(2) bị nó dễ dàng ngăn lại.
Mặt ngoài yêu đằng tiết ra dịch độc màu tím hòng ăn mòn hộ tráo màu vàng, nhưng hộ tráo chỉ lập lòe chớp động chứ không thấy có dấu hiệu bị hư hại.
“Trò mèo!” Cốt Đồ nhếch mép cười lạnh, đoạn nhấc hai tay lên như muốn làm gì đó.
Mười mấy nhánh yêu đằng kia đột nhiên to lên gấp bội, mọc ra những phiến lá rậm rạp, chỉ thoáng chốc đã tạo ra một rừng dây leo bao phủ toàn bộ hộ tráo lẫn Cốt Đồ vào bên trong.
Viên Minh ép người sát đất bấm niệm pháp quyết điểm về phía yêu đằng, mười mấy nhánh yêu đằng lập tức đan xen vào nhau, chỉ chớp mắt đã hình thành một cái lồng dây leo nhốt Cốt Đồ lại.
Đây chính là Mộc Lao thuật, chỉ là Mộc Lao thuật dùng Tử Hắc yêu đằng sau khi cóc đen đột phá thành linh thú cấp hai để thi triển là thứ mà Mộc Lao thuật bình thường không thể so sánh, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của Cốt Đồ mà nhất thời cũng không thể động đậy.
Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt!
Đám Tang Nhan ở phía xa thấy vậy cùng giật mình, tức tốc bay qua bên này mặc kệ chuyện canh giữ động quật.
Viên Minh từ dưới đất nhảy bật lên rồi nhanh chóng vung tay ra.
Thủy Vân phiên từ trong tay áo hắn bắn ra, nhoáng cái đã đến trước người đám Tang Nhan rồi lập tức biến thành một lá cự phiên chừng mười trượng, phảng phất như một bàn tay khổng lồ màu lam chụp về phía bốn người.
Đám Tang Nhanh vội vàng dừng bước, tự mình thi triển thần thông bảo vệ bản thân.
Một tiếng “phành” thật lớn vang lên, cả bốn cùng hơi loạng choạng một chút rồi lập tức ổn định thân mình. Công kích kinh người trong dự liệu của bọn họ vẫn chưa xuất hiện.
Không chỉ vậy, cự phiên màu lam phần phật một cái rồi nhanh chóng trải rộng ra, chắn kín hết thông đạo.
Đám Tang Nhan giờ mới biết bị mắc lừa, vội tế ra pháp khí hoặc lấy luyện thi ra để tấn công Thủy Vân phiên.
Thủy Vân phiên là pháp khí phòng ngự trung phẩm, dù liên tục chấn động dưới công kích của bốn người nhưng vẫn cứ kiên trì chắn ở chỗ đó, khiến đám Tang Nhan nhất thời khó mà đột phá được.
Viên Minh thấy cảnh này mới thở phào một tiếng, đưa tay phải lên nắm vào hư không một cái, tức thì trong lòng bàn tay hiện lên một hỏa cầu màu đỏ, trong khi một tay khác nắm một khối linh thạch điên cuồng hấp thu linh lực.
Hắn vận pháp lực trong người liên tục rót vào bên trong hỏa cầu. Hỏa cầu vốn lúc đầu chỉ to bằng nắm tay nhanh chóng to lên.
Cốt Đồ đang nỗ lực phá giải Mộc Lao thuật, thấy hành động của Viên Minh, vội vàng ngừng tay, tập trung tinh thần đề phòng.
Nhưng qua mấy nhịp thở mà lão vẫn chưa thấy Viên Minh ra tay, hỏa cầu trong tay hắn đã to bằng đầu người, tỏa ra ba động pháp lực mạnh hơn trước mấy lần.
Cốt Đồ lập tức hiểu ra ý đồ của Viên Minh, lập tức vỗ túi nhỏ bên hông.
Hai bóng đen từ kẽ hở giữa hai nhánh dây leo bắn ra, rơi xuống chỗ bên ngoài hộ tráo, hóa thành hai bộ luyện thi cao lớn.
Hai bộ luyện thi này có làn da xanh đen, trên người mọc đầy vảy xanh, không ngờ lại là loại Thanh cương thi từng xuất hiện ở Quỷ thị, nhưng có vẻ mạnh hơn khá nhiều, khí tức đã tiệm cậm Trúc Cơ kỳ. Cả hai con cương thi vừa hiện liền rống giận nhào về phía Viên Minh.
Gần như cùng lúc đó, cây châm vốn bắn về phía Bạch Dạ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Viên Minh, nhờ sự yểm hộ từ đợt tấn công dữ dội của hai con cương thi, vô thanh vô tức đâm tới tim Viên Minh.
Nhưng chỉ nghe một tiếng “keng”, một dải kim sa đột nhiên xuất hiện sau lưng Viên Minh ngăn chặn hắc châm tập kích. Kim Sa này hiển nhiên là Lưu Kim Sa.
Hai con cương thi cùng nhảo tới, vung nắm ngón tay như móc sắt chụp tới người Viên Minh.
Viên Minh vung tay trái ném khối linh thạch đã bị hút khô đi, xong lập tức bấm niệm pháp quyết điểm. Lưu Kim Sa vốn chỉ dài hơn trượng lập tức mở rộng ra rồi nhanh như chớp quấn mấy vòng quanh người hắn, bảo vệ toàn thân hắn không một chỗ hở.
Móng vuốt của Thanh cương thi hung hãn chụp lên trên Lưu Kim Sa, bắn ra vô số tia lửa nhưng cũng không thể phá vỡ được lớp phòng thủ của Lưu Kim Sa.
Ba cỗ lực lượng to lớn từ trên Lưu Kim Sa truyền vào khiến thân thể Viên Minh chấn động, hắn vội đưa tay trái áp lên Lưu Kim Sa rồi rót pháp lực để ổn định phòng ngự, trong khi đó tay phải vẫn tiếp tục duy trì Nhiên Bạo thuật.
“Pháp khí phòng ngự trung phẩm, sức phòng ngự có vẻ còn cao hơn Ngự Thạch châu của ta!” Cốt Đồ sầm mặt lẩm bẩm.
Hai con Thanh cương thì cũng thôi, nhưng đến cả hắc châm mà cũng phải trắng tay quay về.
Cây châm này là một kiện pháp khí trung phẩm áp đáy hòm(3) của lão, bên trong có khắc hóa hai phù văn Phong Nhuệ (sắc bén) và Ẩn Nặc (ẩn núp), dù có là tu sĩ cùng cấp Trúc Cơ kỳ mà không cẩn thận một chút thôi là cũng dễ ăn thiệt thòi, không ngờ Viên Minh lại có thể phát giác!
Cốt Đồ đưa tay đánh ra một chỉ, theo đó một thanh cửu hoàn khảm đao(4) tỏa hào quang màu vàng kim từ bên trong khối cầu ánh sáng bay ra, xuyên thủng lồng dây leo rồi chém về phía Viên Minh.
Cùng lúc đó, hắc quang quanh pháp khí hắc châm bỗng tăng vọt, nó xoắn tít rồi kéo theo tiếng rít gào, một lần nữa đâm tới phía Lưu Kim Sa. Hai con Thanh cương thi kia cũng điên cuồng tấn công.
Lưu Kim Sa rung trái lắc phải, dù được Viên Minh rót pháp lực để duy trì nhưng linh quang trên mặt kim sa vẫn nhanh chóng tối đi.
Thấy vậy, Viên Minh liền lấy ra một khối linh thạch trung phẩm thuộc tính Mộc, nhét vào trong ngực, hấp thu linh lực trong đó khôi phục pháp lực để tiếp tục duy trì Lưu Kim Sa và Nhiên Bạo thuật.
Hỏa cầu lại nhanh chóng to lên, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một quả cầu lửa to bằng cái thớt, màu sắc cũng chuyển thành đỏ tươi, bộc phát ba động pháp lực kinh người.
Viên Minh trong mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức dừng rót pháp lực.
Hiên tại đây đã là cực hạn mà hắn có thể khống chế, nếu còn rót thêm pháp lực, Nhiên Bạo thuật sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát.
***Chú giải***
1. Lam nhược thương khung, huyễn như tinh hải: Xanh như bầu trời, huyền ảo(mờ mịt) như biển sao.
2. Hộ tráo: Vòng(lồng) bảo hộ.
3. Áp đáy hòm hay áp rương ở đây chỉ vật phẩm quan trọng, thường được sử dụng vào lúc cuối hoặc tình huống đặc biệt, khi những thứ khác đã dùng hết.
4. Cửu hoàn khảm đao: Đao có phần lưỡi dạng bản to (như dao phay), trên đó có thêm chín cái vòng (cửu hoàn).