Chương 174: Một tên cũng không để lại
Chương 174: Một tên cũng không để lại
“Đây là thứ quỷ gì?”
Dù không biết Viên Minh đang thi triển bí thuật gì, dự cảm bất tường(không tốt) trong lòng Cốt Đồ vẫn dâng cao, hai tay lão như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết, bắn ra từng đạo pháp quyết màu đen.
Tiếp đó, Cốt Đồ há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi hòa vào những đạo pháp quyết kia, tức thì pháp quyết màu đen liền chuyển sang màu máu, chui vào trong pháp khí hắc châm và cửu hoàn kim đao.
Hai pháp khí phát ra tiếng rung dữ dội, uy năng thoáng cái tăng lên gần nửa, hung hăng đánh vào cùng một vị trí trên kim sa.
Lưu Kim Sa bị đánh lõm sâu xuống, ba lớp sa bên ngoài theo một “xoẹt” một tiếng bị xé rách, mấy lớp phía trong cũng phải vất vả lắm mới ngăn cản được đòn hợp công của hai kiện pháp khí.
Viên Minh không rảnh đi tiếc nuối kim sa, lập tức bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Lưu Kim Sa đột nhiên bay ra phía ngoài, quấn ngược hắc châm và cửu hoàn kim đao. Nó nhanh chóng quấn quanh tạo ra một khối cầu màu vàng kim bằng vải sa, nhốt cả hai kiện pháp khí vào bên trong.
Gần như cùng lúc đó, bên tay Viên Minh xuất hiện một cái bóng trắng, chỉ chớp mắt sau đó trên người hắn có thêm một tấm da vượn.
Thân thể Viên Minh chỉ chớp mắt đã lớn bổng lên, hóa thành một con vượn trắng to lớn cao khoảng một trượng. Tay trái hắn chẳng biết từ lúc nào đã nắm Hàn Tinh kiếm chi về phía hai con Thanh cương thi.
Hai luồng kiếm khí lạnh buốt bắn ra nhanh như chớp, đánh lên người hai con cương thi.
Hàn khí lạnh thấu xương bộc phát, mặt ngoài thân thể hai con cương thi liền hiện ra một tầng băng cứng màu trắng, động tác của chúng cũng theo đó chậm đi khá nhiều.
Những cử động liên tiếp nghe thì phức tạp, thực tế toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai, ba nhịp thở. Cốt Đồ thấy cảnh này cũng hơi giật mình, đang định thi triển thủ đoạn khác.
Trong lúc đó, bản thân Viên Minh bay vọt tới, dưới sự gia trì của Phi Mao thuật, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Cốt Đồ. Hàn Tinh kiếm bên tay trái đã sớm được thu lại, thay vào đó là mười mấy tấm phù lục rời tay. Đấy chính là chỗ phù lục công kích mà hắn mua ở phường thị Hắc Nham thành lúc trước, giờ phút này tất cả đều được ném ra.
Từng khối hỏa cầu, hỏa xà, lôi điện xuất hiện tạo thành một đợt thủy triều pháp thuật, tỏa ra ba động pháp lực kinh người, đánh hết về phía Cốt Đồ.
Mộc Lao thuật quanh người Cốt Đồ đột nhiên giải thể, tất cả các nhánh yêu đằng đều rút xuống dưới đất, để không gian cho đợt thủy triều pháp thuật dữ dội kia hung hăng đánh lên hộ tráo màu vàng.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, va chạm pháp lực dữ dội khiến không gian xung quanh đó xuất hiện từng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hộ tráo màu vàng chấn động kịch liệt, mặt ngoài xuất hiện nhiều vết nứt nhưng vẫn chưa sụp đổ.
Bên trong hộ tráo, thân thể Cốt Đồ cũng rung mạnh nhưng khi thấy hộ tráo vẫn còn chống đỡ được, lão liền thở phào nhẹ nhõm.
Cốt Đồ đưa hai tay áp lên hộ tráo, truyền lượng pháp lực hùng hậu của mình vào trong đó hòng khôi phục khả năng phòng ngự của hộ trái.
Đúng lúc này, trên mặt Cốt Đồ đột nhiên xuất hiện một mảng màu tím, tay chân có chút bủn rủn vô lực, việc vận chuyển pháp lực cũng bị ảnh hưởng chút ít.
“Trúng độc! Không lẽ cái thứ mùi ngòn ngọt ngửi được trong thông đạo khi nãy, nhưng ta đã kịp nín thở, làm sao có thể trúng độc!” Lão thầm giật mình.
Cùng lúc đó, trên mặt đám người đang tấn công Thủy Vân phiên cũng đều xuất hiện ban độc màu tím, pháp lực rút đi như thủy triều, sắc mặt nhất tề đại biến.
“Cuối cùng cũng phát tác.” Viên Minh thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Sương độc do cóc đen phun ra lúc trước trộn lẫn với nọc độc của độc giác xà vương mang lại hiệu quả khác xa dịch độc cóc đen đơn thuần, tuy nó không có tính ăn mòn mãnh liệu nhưng lại có thể phá hỏng nội tạng, kinh mạch của đối phương.
Loại độc này không cần đối phương hít vào mới có tác dụng, chỉ cần da tiếp xúc với sương độc là chất độc sẽ tự thẩm thấu vào trong người.
Nhưng Cốt Đồ đã nhanh chóng lật tay lấy ra một viên đan tròn ra ngậm vào trong miệng, ban độc trên mặt lão liền nhanh chóng biến mất, hành động cũng lập tức tự nhiên trở lại, tiếp tục rót pháp lực vào trong hộ tráo, khiến những vết nứt trên hộ tráo chỉ phút chốc đã liền lại.
Nhưng đúng lúc này, ba vệt sáng đen chẳng biết từ lúc đã xuất hiện xung quanh Cốt Đồ. Chúng từ ba hướng hướng khác nhau xuyên qua khe hở trên hộ tráo, bay về phía đầu Cốt Đồ.
Đây rõ ràng là ba con hồn nha!
Cốt Đồ trong lòng run sợ, kiệt lực tránh thoát được hai con nhưng cuối cùng vẫn bị con thứ ba đâm trúng mi tâm.
Lão chỉ thấy trong đầu nổ “ầm” một tiếng như có thứ gì trong đó vỡ vụn, cả người nhất thời sững lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn, những vết nứt trên hộ tráo cũng dừng liền lại.
Cùng lúc đó, Viên Minh cũng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng hắn cắn mạnh đầu lưỡi, thừa cơ dấn người tới trước mặt Cốt Đồ, xong liền đẩy tay phải về phía trước, tức thì hỏa cầu to bằng cái thớt bắn ra, nện vào vết rách trên hộ tráo màu vàng.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên!
Khi vừa chạm tới hộ tráo, hỏa cầu to lớn màu đỏ tươi liền phát nổ với một lực xung kích cực lớn, ngọn lửa màu đỏ tía lập tức bao trùm thân ảnh Cốt Đồ.
Cả hang rắn lắc lư dữ dội, đá lớn đá nhỏ rơi xuống như mưa.
Viên Minh ngay khi vừa phóng thích Nhiên Bạo thuật liền tức tốc bay ngược về sau, nhờ vậy mới tránh khỏi sóng khí dữ dội do vụ nổ gây ra.
Chính thời khắc này, một bóng người khác từ trong ngọn lửa màu đỏ bắn ngược ra rồi lướt nhanh về nơi xa. Bóng người này chính là Cốt Đồ.
Lão lúc này nửa người cháy đen, phần giữa ngực bụng còn có thể thấy mấy dẻ xương âm u trắng hếu, hiển nhiên là do Nhiên Bạo thuật gây ra. Mang theo thương tích nặng nề, thân hình Cốt Đồ khi bay có vẻ hơi lảo đảo.
Viên Minh ném khối linh thạch trung phẩm đã bị hút khô trong tay trái đi, đồng thời xòe tay phải ra, Hám Sơn chùy vừa xuất hiện trong tay liền được hắn hung hăng ném về phía Cốt Đồ.
Một tiếng “rẹt” chói tai vang lên, Hám Sơn chùy nhoáng cái đã đuổi kịp Cốt Đồ.
Cốt Đồ há mồm phun ra một đám khói đen, cố gắng tạo ra một lớp chắn bằng khói đen phía sau lưng nhưng lại bị Hám Sơn chùy dễ dàng đánh nát. Tuy tốc độ của Hám Sơn chùy giảm mạnh nhưng vẫn thành công đập lên lưng Cốt Đồ.
Cốt Đồ bị nện văng ra ngoài, nặng nề đâm vào vách đá, phun ra một một ngụm máu tươi.
Khi lão còn chưa kịp đứng dậy, mặt đất quanh người đột nhiên nứt ra, mười mấy nhánh yêu đằng lại lần nữa trồi lên, nhanh chóng cuốn lấy người lão.
Cốt Đồ thân bị thương nặng, pháp khí lẫn luyện thì đều bị Viên Minh vây khốn, cơ bản không có sức phản kháng, dễ dàng bị yêu đằng quấn chặt.
“Các hạ khoan hãy động thủ, có việc gì có thể thương lượng! Ta chính là trưởng lão Hắc Hỏa môn, nếu ngươi dám làm ta bị thương, Hắc Hỏa môn chắc chắn sẽ không bỏ qua…” Cốt Đồ ngoài mạnh trong yếu lên tiếng uy hiếp.
Viên Minh mặt không cảm xúc bấm niệm pháp quyết điểm tới. Mười mấy nhánh yêu đằng cùng đâm vào người Cốt Đồ, không chờ lão nói hết câu đã hút lão thành thây khô.
Hắn một khi đã chọn động thủ thì sẽ không có chỗ cho việc thương lượng.
Cốt Đồ vừa chết, hai bộ Thanh cương thi, pháp khí hắc châm và cửu hoàn kim đao đều không động đậy nữa, hai món pháp khí mất chủ cứ thế rớt thẳng xuống đất.
Viên Minh vừa điều khiển nhiều pháp khí cùng lúc, lại còn liên tiếp phóng ra ba con hồn nha để thi triển Chàng Hồn, không chỉ hồn lực bị tổn thất nặng mà pháp lực cũng đã sớm cạn thấy đáy, nãy giờ chỉ là kiên cường gắng gượng chống đỡ, giờ mắt thấy địch nhân bỏ mạng, hắn rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, đặt mông ngồi phịch xuống đất, giải trừ Phi Mao thuật rồi há mồm thở hổn hển.
Vừa rồi có thể nói là bước trên lằn răn sinh tử, nếu như hắn không thể nhất cỗ tác khí(2) tiêu diệt đối phương, đợi đối phương tỉnh táo lại thì hắn dĩ nhiên không phải đối thủ. Thủ đoạn quỷ dị của Hồn tu vừa rồi đã chân chính được được thể hiện, tạo được một cơ hội tốt cho Nhiên Bạo thuật phát uy.
Đang khi tự mình lấy giải độc đan ra ăn hòng hóa giải kịch độc trong người, đám người Tang Nhan nghe được tiếng kêu thảm sắp chết của Cốt Đồ, trên mặt ai nấu đều hiện vẻ chấn kinh.
Vừa rồi dù chỉ liếc nhìn qua một chút, cả bốn người đều nhìn ra Viên Minh chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao hắn có thể đánh giết Cốt Đồ, hẳn là hai người Bạch Dạ, Huyễn Thì còn chưa bị thương?
Tang Nhan quyết đoán không nói lời nào lập tức quay người lao ra ngoài hang rắn.
Ba người khác thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
“Nhổ cỏ tận gốc, một tên cũng không để lại!” Viên Minh không quay đầu lại, chỉ trầm giọng ra lệnh cho cóc đen.
Mười mấy nhánh Tử Hắc yêu đằng lập tức chui xuống đất, còn cóc đen thì hóa thành một cái bóng màu vàng âm thầm di chuyển ra phía bên ngoài.
Tiếng kêu rên thảm thiết nhanh chóng từ bên ngoài vọng vào rồi cũng rất nhanh im bặt.
Thủy Vân phiên nhoáng cái thu nhỏ lại, hóa thành tiểu phiên màu lam bay về trong tay Viên Minh, để lộ ra tình hình ở phía đối diện.
Thi thể ba người thiếu nữ vận đồ đen nằm ở phía trước chỗ cách Thủy Vân phiên không xa, tất cả đã biến thành thây khô, còn Tang Nhanh tuy chạy trốn được mấy chục trượng, nhưng tiếc là vẫn không thoát khỏi kết cục bị hút thành xác khô.
Những nhánh Tử Hắc yêu đằng chầm chậm rút xuống dưới đất, vừa rút còn vừa hưng phấn nhẹ nhàng lay động.
Sâu dưới lòng đất, cóc đen thỏa mãn ợ một cái, khí tức của nó hình như lại mạnh thêm một phần.
Cách đó không xa, Bạch Dạ sững sờ quan sát mọi chuyện xảy ra trước mắt, rất lâu còn chưa bình tĩnh lại được.
Việc y đặt hy vọng lên người Viên Minh thực sự chẳng khác nào cùng đường đành lấy ngựa chết làm người sống, y khi ấy chỉ hy vọng trên người Viên Minh có thủ đoạn giống như Địa Du Phù, có thể giúp y và Huyễn Thì tạm thoát được một kiến, nhưng vạn vạn không thể ngờ Viên Minh lại diệt sát một cường giả Trúc Cơ kỳ và bốn tên tu sĩ cùng cấp.
Viên Minh không để ý mấy chuyện khác, lấy ra mấy viên đan dược khôi phục ăn vào, đồng thời mỗi tay nắm một viên linh thạch, bắt đầu vận công điều tức, theo đó pháp lực khô cạn cuối cùng cũng khôi phục lại một chút.
Lúc này hắn mới đứng dậy thu hồi hắc châm, cửu hoàn kim đao rồi đi tới cạnh xác Cốt Đồ.
Viên Minh trước tiên nhặt Hám Sơn chùy nằm bên cạnh lên, tiếp đó cẩn thận kiểm tra thi thể Cốt Đồ một lượt. Hắn tìm thấy một cái túi nhỏ màu đen, một chiếc nhẫn màu xanh cùng pháp khí viên châu màu vàng kia.
Hắn vừa túi nhỏ màu đen ra, một luồng âm khí dày đặc liền từ đó toát ra.
Viên Minh khẽ chớp mắt, có những kinh nghiệm từ phường thị Hắc Nham thành, hắn tự nhiên nhận ra vật này chính là túi dưỡng thi.
Túi dưỡng thi là pháp khí mà hầu như trong tay đệ tử Hắc Hỏa môn nào cũng có một cái, công dụng của túi này là để cất giữ luyện thi hoặc quỷ vật, cung cấp cho chúng một hoàn cảnh phù hợp, tránh việc thực lực bị suy giảm vì thiếu âm khí.
Sau một hồi thử nghiệm, Viên Minh dễ dàng cất hai bộ Thanh cương thì kia vào trong túi dưỡng thị, dự định tìm cách xử lý sau.
Về phần chiếc nhẫn màu xanh thì là một pháp khí chứa đồ, có điều hiện tại không rảnh xem kỹ nên hắn cất luôn đi, tiếp đó cầm viên châu màu vang lên.
Bề mặt viên châu này xuất hiện hai vết rạn, đây hiển nhiên là do lúc trước bị hắn dùng một nắm phù lục và Nhiên Bạo thuật điên cuồng công kích nên bị tổn hại nghiêm trọng, linh lực tiêu tán quá nửa.
Viên Minh cảm thấy khá thất vọng, sức phòng ngự của pháp khí viên châu quả thực bất phàm, không thua kém Lưu Kim Sa, chỉ tiếc đã bị nứt, không biết có thể chữa trị hay không?
Hắn cất mấy món đồ đi, sau đó thi triển Nhiên Bạo thuật, phóng ra một quả cầu lửa biến thi thể Cốt Đồ thành tro bụi.
Bạch Dạ nhìn thấy động tác xử lý thi thể thuần thục của Viên Minh mà lòng không khỏi phát lạnh, chỉ còn biết yên lặng khôi phục pháp lực.
Viên Minh xoay người bước tới chỗ thi thể ba người thiếu nữ mặc đồ đen, cùng lúc đó, cóc đen cũng mang xác Tang Nhan qua, đặt thi thể bốn người nằm song song nhau.
Viên Minh thu lấy pháp khí, pháp khí chứa đồ và túi dưỡng thi của bốn người, rồi lần nữa phóng ra một đám lửa bao trùm thi thể bốn người.
Thi thể bốn người nhanh chóng hóa thành tro tàn. Viên Minh đang định quay người rời đi thì đột nhiên ngưng lại.
Giữa đám tro tàn do thi thể Tang Nhanh biến thành không ngờ lại còn sót lại một vật phẩm.
Viên Minh kinh ngạc nhặt vật kia lên, xem kỹ thì đó là một cái đai lưng bằng bạch ngọc có khảm ba viên bảo thạch màu xanh.
Hắn lúc trước đã từng thấy thứ này, nhưng trên nó không thấy có ba động pháp lực, cứ tưởng là phàm vật bình thường nên không để ý đến, không ngờ đai lưng này lại có thể chịu được linh hỏa từ Nhiên Bạo thuật.
Viên Minh vận thần thức xem xét kỹ, rất nhanh liền phát hiện trong ba viên bảo thạch khảm trên đai lưng, có một viên mang ba động linh lực rất mờ nhạt, nếu không phải thần thức hắn đủ cường đại thì cũng khó có thể phát giác.
Về phần hai viên bảo thạch còn lại thì hoàn toàn không có khí tức gì, bên trong hai viên đều có một vết nứt, có vẻ đã bị hư hại.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đeo đai lưng lên người, rót pháp lực vào viên bảo thạch có chứa linh lực kia.
Viên bảo thạch màu xanh kia hơi sáng lên, tiếp đó một phù văn từ từ xuất hiện, Viên Minh chợt thấy người nhẹ bẫng, giống như lông vũ chỉ cần có một cơn gió lướt qua là có thể bay hắn đi.
Hiệu quả này rất giống Phong Tiệp thuật nhưng mạnh hơn nhiều.
Viên Minh phóng một bước về trước, cả người liền mờ đi, chỉ chớp mắt hắn đã có thể đi tới trước ba trượng rồi quay lại đúng chỗ cũ.
Hắn vui mừng khôn xiết, khó trách Tang Nhanh lúc trước đi đường nhanh như vậy, hồn nha căn bản không đuổi kịp, vừa nãy đã trúng độc mà vẫn có thể chạy xa như vậy, hóa ra đều là vì nàng có cái đai lưng này.
Đây đúng là một món pháp khí đi đường, chiến đấu tuyệt hảo.