Chương 215: Nhân quả
Chương 215: Nhân quả
Sau một lát, Hỏa Luyện đại sư cầm linh thạch, lấy bí pháp thôi động, bắt đầu tiến hành quán linh nhuyễn giáp.
Rất nhanh, quán linh xong, phù văn trên nhuyễn giáp vảy rắn tỏa ra ánh sáng, một tầng thanh sắc quang mang nổi bật bên ngoài nhuyễn giáp, rất nhanh thu nạp biến mất.
"Không tệ, không tệ." Hỏa Luyện đại sư cầm nhuyễn giáp cẩn thận kiểm tra một hồi, mới hài lòng gật gật đầu.
Một bên, gã đại hán đầu trọc lập tức bưng tới một chén trà bằng gốm, bên trong ngâm trà đậm màu sắc đỏ tươi.
Hỏa Luyện đại sư buông xuống nhuyễn giáp, nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, chậm rãi đứng lên, hoạt động gân cốt một chút.
"Quay người, quay người." Trong lòng Viên Minh mặc niệm.
Đáng tiếc, ý nghĩ của hắn không thể điều khiển Hỏa Luyện đại sư, lão chỉ uốn éo vòng eo, muốn ngồi xuống.
Viên Minh đoán thời gian phụ thể đã sắp hết, trong lòng không khỏi than khóc một tiếng, lo nghĩ nan giải.
Nhưng vào lúc này, âm thanh "Keng keng" sau lưng đột nhiên ngừng lại, thanh âm gã đại hán đầu trọc lập tức truyền đến:
"Sư phụ, xong rồi."
Trong lúc Viên Minh kinh ngạc thì Hỏa Luyện đại sư xoay người.
Theo ánh mắt lão chuyển động, Viên Minh cũng nhìn qua.
Nhưng sau lưng Hỏa Luyện đại sư ngoại trừ gã đại hán đầu trọc, cũng không có người thứ hai.
Mà cạnh gã đại hán đầu trọc lại có một "Thiết bì nhân" cao sáu thước, mơ hồ có thể nhìn ra hình người, nhưng rõ ràng không phải người.
Quanh Thiết bì nhân bao lấy sắt lá màu xanh đen, chỉ có hình người, nhưng không có ngũ quan, ngay cả kết cấu thân thể cũng có vẻ qua loa, duy chỉ có hai cánh tay làm rất tinh tế.
Trong đó một cánh tay cũng không phải bàn tay người, mà kết nối với một thanh Chú Tạo Chùy to lớn.
Mà mặc kệ là Chú Tạo Chùy hay là các bộ phận trên thiết bì nhân, mặt ngoài đều phân bố từng phù văn màu đỏ sậm, bên trong hãm vòng tròn, giữa từng vòng tròn lại có đường vân tỉ mĩ liên kết, nhìn tựa như là một đạo hoặc là mấy đạo phóng đại mấy lần, lại biến hình nghiêm trọng.
"Là do thứ này luyện phôi?" Viên Minh càng thêm ngạc nhiên.
Trong lòng của hắn đang nghĩ vấn đề này, gã đại hán đầu trọc liền cấp ra đáp án: "Sư phụ, khôi lỗi máy móc này mặc dù hữu dụng, nhưng tính hạn chế vẫn quá lớn . . . ."
Trong giọng nói của gã, ít nhiều có chút phàn nàn.
"Ăn bao nhiêu cơm bưng bao nhiêu bát, có gì phải phàn nàn? Làm ra pháp khí tinh phẩm, ở Hắc Nham thành này đã đủ rồi." Hỏa Luyện đại sư trừng mắt liếc gã một cái, nói.
"Thế nhưng phôi sắt nó luyện chế ra, thật sự có thể đạt tới cấp trung phẩm, tay nghề ngài khắc phù quán linh rất tốt, có người hỏi chúng ta sao không nhận sinh ý Trung Phẩm Pháp Khí, ích lợi này chí ít tăng gấp năm lần đấy." Gã đại hán đầu trọc nói.
"Việc này ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khôi lỗi này đẳng cấp không cao, cho dù có thể luyện chế phôi sắt cấp trung phẩm, cũng không phải pháp khí hàng cao cấp nhất tạo nên, chẳng phải là thật giả lẫn lộn?" Hỏa Luyện đại sư nhíu mày quát.
"Ngài đó, đã quá tốt còn muốn tốt hơn." Gã đại hán đầu trọc biết lão đã tức giận, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Ai, nếu không phải trước kia ta bị người ám toán bị thương, bản thân không thể vung rèn luyện phôi, nào cần phải mua khôi lỗi Bách Môn Phi Cơ luyện chứ? Hỏa Luyện đại sư thở dài.
Viên Minh nghe say sưa ngon lành, thì ra vẫn còn khôi lỗi có thể chuyên trách luyện phôi.
Bách môn phi cơ là tông môn gì? Tông môn chuyên sản xuất khôi lỗi? Ở Nam Cương chưa từng nghe qua, có lẽ là tông môn Trung Nguyên?
Đang lúc Viên Minh suy nghĩ lung tung, trước mắt của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, lần nữa lâm vào hắc ám.
Ngày thứ hai, Viên Minh từ Hỏa Luyện đại sư thu hồi nhuyễn giáp vảy rắn cùng Bát Quái Kính.
Nhuyễn giáp mặc dù là hạ phẩm pháp khí, nhưng phẩm tướng và chất lượng cũng không có vấn đề gì, Bát Quái Kính cũng chữa trị vô cùng tốt, Viên Minh hết sức hài lòng, trả tiền rồi rời đi.
Ra Hắc Nham thành, Viên Minh vỗ Linh Thú Đại bên hông, liền có một đạo thanh quang bay ra.
Thanh quang rơi xuống, từng tiếng hạc kêu vang to, Thanh Vân Hạc mở hai cánh ra, nhảy múa tại chỗ, so với ở trong Linh Thú Đại đi ngủ, hiển nhiên nó ưa thích ở bên ngoài hơn.
Viên Minh tiến lên vươn tay, Thanh Vân Hạc lập tức hạ đầu xuống, tới gần lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng cọ lên, lộ ra vô cùng nhu thuận.
"Đi."
Viên Minh nhảy lên lưng Thanh Vân Hạc, hai chân khoanh lại ngồi xuống, khẽ quát một tiếng.
Thanh Vân Hạc huýt dài một tiếng, hai cánh mở ra, hữu lực quơ quấy khí lưu, nâng thân thể của mình lên không trung, bay vút về phương đông.
Sau hai ngày.
Thanh Vân Hạc từ đám mây hạ xuống một tòa thành trấn phía dưới.
Đáp ở ngoài thành, Viên Minh thu hồi Thanh Vân Hạc, đi bộ tới ngoài cửa thành.
"Thiết Hổ trấn, không ngờ tới nơi đây!" Nhìn tấm biển một cái, hắn khẽ cười một tiếng.
Dứt lời, hắn đi nhanh đến cửa thành.
Sau khi đi vào, Viên Minh vô thức nhìn thoáng qua cột thị cáo bên cạnh, chỉ thấy phía trên dán trang giấy phai màu, mà mới nhất là một tấm bảng chiêu hiền nạp sĩ, là chiêu họa sĩ.
Viên Minh không để ý, lần này hắn tới Thiết Hổ trấn, chủ yếu là muốn gặp mặt người mà cha mình phái tới tiếp ứng.
Mặc dù Viên Minh không biết bọn họ còn ở đó hay không, nhưng vẫn quyết định đi chuyến này.
"Vì xin lỗi, cũng vì báo ân. Lúc trước ta có ý hại ngươi, ngươi chẳng những không trách tội, ngược lại còn lưu lại mười ngân tệ cho ta, nếu không ta tuyệt không thể được như hôm nay. Đổi lại người khác, không bán ta đi đào quáng mới là lạ." Thần sắc Hồ Đồ ngưng trọng, nói.
Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, kỳ thật ta cũng bán, chỉ là đoạt trở về.
"Được rồi, nếu không phải ngươi đem ta từ mộ viên ra, không chừng ta đã chết rồi. Hết thảy cũng đều là duyên phận nhân quả." Viên Minh lúc trước cũng là căn cứ vào điểm này, mới không bán Hồ Đồ đi.
"Lần này, bất luận thế nào, nhất định ta phải cảm tạ ngươi một phen." Hồ Đồ thấy Viên Minh không có ý trách tội, lập tức đại hỉ.
Một lát sau, hỏa kế bưng lên tràn đầy một bàn rượu thức ăn ngon, Hồ Đồ cũng mặc kệ chuyện làm ăn, bồi tiếp Viên Minh ăn cơm uống rượu.
Gã kể lại tao ngộ sau khi chia tay Viên Minh, nói bản thân dùng mười ngân tệ kia thế nào, cuối cùng phát tài, ở Thiết Hổ trấn này xây lại nền móng, mở nhà Minh Ân Lâu này.
Kỳ thật lần trước Viên Minh tới Thiết Hổ trấn, tửu lâu này đã mở, Viên Minh thậm chí còn từng đi ngang qua cửa, nhưng hai người lại bỏ lỡ cơ hội, không thể trùng phùng.
Sau một phen hàn huyên, ân oán hai người cười một tiếng mẫn diệt.
Đang lúc Hồ Đồ hỏi Viên Minh chuyện trải qua, Viên Minh còn chưa kịp nói, dưới lầu đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm ồn ào.
Viên Minh vểnh tai, nghe được thanh âm vũ khí va chạm, nhân số khoảng mười mấy người.
Còn không đợi hắn nghe rõ, tiếng ồn ào phía dưới tăng lên, tiếng đổ bàn, tiếng quát mắng, cùng khách nhân kinh hoảng kêu gào.
"Không sao, ta đi xuống xem một chút."
Hồ Đồ nhướng mày, trấn an Viên Minh một chút, vội vàng đứng dậy đi xuống lầu.
Xuống lầu, gã nhìn thấy đám người kia mặc giáp trụ binh sĩ, lập tức nhận ra được, chính là thân binh lãnh chúa Thiết Hổ trấn, sắc mặt lúc này trở nên ckhó coi.
"Đại nhân, ngài làm cái gì vậy, ta là chủ quán nhà này, là bằng hữu quản sự phủ lãnh chúa Ô Lâm. Ngài cho chút thể diện, mặc kệ là vấn đề gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện." Hồ Đồ dừng một chút, vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
"Chính là ngươi, ta tới bắt ngươi!"
Dẫn đầu là một đại hán râu quai nón tráng kiện, mặt mũi tràn đầy tức giận vươn tay táng Hồ Đồ một cái, đánh cho gã lảo đảo
ngã văng ra sau.
"Ô Lâm kia là đồ hỗn trướng, giới thiệu đến một tên lừa đảo, nói cái gì là thân truyền của họa sĩ cung đình Ngô Đạo tử, lừa lãnh chúa một số tiền lớn rồi chạy. Hắn đã bị đánh gần chết, khai ra, chính là tiểu tử ngươi giới thiệu tên lừa đảo kia cho hắn, đúng không?" Đại hán tráng kiện tức giận trách mắng.
"A không phải ta " Hồ Đồ nghe vậy kinh hãi, vội vàng giải thích.
"Ta không quản có phải là ngươi hay không, tiểu lừa đảo "Ngô Liêu" kia, có phải ăn ở tại chỗ ngươi không?" Đại hán quát hỏi.
"Ngày hôm trước hắn đã dọn đến phủ lãnh chúa, vẫn chưa trở lại " Hồ Đồ nghe vậy, lập tức nói.
Ngô Liêu kia nửa tháng trước vào ở, y ở nơi này ăn uống thả cửa rất nhiều ngày, một mực nợ sổ sách.
Hồ Đồ đi thúc, người kia nói mình là thân truyền đệ tử Ngô quốc họa sĩ Ngô Đạo tử, chính là hoạ sĩ ngự dụng cung đình, tùy tiện vẽ một bức họa, là có thể trả hết chi phí bữa giờ.
Hồ Đồ tất nhiên không tin, vốn định báo quan bắt người kia, bỗng nhiên Ngô Liêu lại nói mình nhìn thấy cửa thành chiêu bảng, phủ lãnh chúa đang muốn tìm họa sĩ, y chỉ cần tiếp nhiệm vụ này, trả tiền còn không phải dễ như trở bàn tay?
Kết quả là Hồ Đồ lại ăn thua thiệt từ người Trung Nguyên, lọt vào bẫy của Ngô Liêu.