Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 216: Ta Cũng Là Họa Sĩ

Chương 216: Ta cũng là họa sĩ Chương 216: Ta cũng là họa sĩ

“Bắt lại giải về phủ lãnh chưa, niêm phong cửa hàng cho ta.” Đại hán nhíu đôi lông mày rậm rì, vung tay ra lệnh.

Lời vừa dứt, thủ hạ của y lập tức động thủ.

Khách rượu trong tiệm đã chạy sạch, đám tiểu nhị cũng đều chạy ra ngoài, lẫn vào trong đám người vây xem không dám ló đầu.

Hồ Đồ mặt tái xanh, hoàn toàn mất phương hướng.

Thấy có người tới bắt, y giãy dụa theo bản năng nhưng vẫn không thể tránh thoát, sau lưng còn ăn một gậy khá nặng.

Hồ Đồ bị đánh cho lảo đảo, đầu óc hơi choáng vàng, bước chân loạng choạng xém ngã xuống.

May mắn đúng lúc này có một người từ trên cầu đi xuống vươn tay đỡ y.

“Không phải chỉ là mất chút bạc thôi sao, bồi thường là được, cớ gì phải ra tay đánh người?” Viên Minh đỡ y qua một bên, nhìn về phía những thân bình hung thần ác sát của phủ lãnh chúa.

“Nói nhảm, thứ phủ lãnh chúa chúng ta mất là bạc sao? Mất chính là thể diện! Thứ láo lếu từ đâu tới, mau cút sang một bên, còn xen vào việc người khác nữa sẽ bị coi là đồng đảng, bắt cùng luôn!” Đại hán vai u thịt bắp trợn mắt, nổi giận nói.

Hồ Đồ dù hoảng hồn nhưng cũng không nỡ để liên lụy tới Viên Minh, vội vàng giật tay áo hắn, nói:

“Ta đi với các người, việc này không liên quan gì tới hắn…”

“Viên huynh, ngươi mau đi đi.”

Y vừa định tiến liên liền bị Viên Minh kéo giật lại.

“Được, đến một tên không sợ chết, muốn chống cự sao?” Đại hán vai u thịt bắp thấy động tác nhỏ của hắn, không những không giận còn cười.

“Ý ta không phải thế, không phải các ngươi tìm họa sĩ sao? Ta chính là họa sĩ.” Viên Minh cười đáp.

“Ngươi đang trêu chọc lão phải không? Lão tử chém ngươi trước.” Đại hán vai u thịt bắp lúc này thực sự không kìm được lửa giận.

Vừa dứt lời, gã thình lình rút loan đao bên hông, vẽ một vòng tròn trên không, bổ thẳng tới đầu Viên Minh.

Hồ Đồ phản ứng không chậm, trong lúc kinh hoảng vẫn lập tức muốn kéo Viên Minh ra.

Nhưng kéo xong y mới phát hiện mình giống như đang kéo một bức tượng đồng, cơ bản không nhúc nhích chút nào.

Trong khi đó, Viên Minh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, cây loan đao bằng sắt thường kia liền bị một lực lớn vặn luôn thành bánh quai chèo, kéo theo cả đại hán vai u thịt bắp kia xoay mấy vòng trên không trung mới tan hết lực đạo, nặng nề rơi xuống đất.

Chiêu này của Viên Minh quả thực đã khiến người vây xem xung quanh phải kinh ngạc rớt cằm, nhịn không được ồ lên một trận.

Những tên thân binh của phủ lãnh chúa khác thấy thế nhao nhao rút bội đạo, nhưng rút xong cũng chỉ dám đứng vây quanh chứ không ai dám tiến lên.

Thấy thế, Viên Minh mỉm cười bước một bước về phía đại hán vai u thịt bắp.

Đại hán vừa bị rơi tới thất điên bát đảo, thấy vậy bất chấp cánh tay đang đau nhức, sợ hãi lui liên tiếp mấy bước về phía sau.

“Người đừng tới đây, ta biết ngươi là tu tiên giả. Phủ lãnh chúa chúng ta cũng có tu tiên giả, ngươi dám giết người, nhất định cũng không thể thoát tội.” Đại hán dù gì cũng là kẻ trải đời nên dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng.

Những cung phụng tu tiên giả trong phủ lãnh chúa kia đúng là không tùy tiện giết người dù họ có thể dễ dàng bóp chết gã, cũng bởi vậy mà mỗi lần gặp, gã đều phải cung cung kính kính gọi hai tiếng ‘Thượng tiên’.

“Ai nói muốn giết ngươi, đi thôi, dẫn ta tới phủ lãnh chủ, không phải chỉ là vẽ tranh sao.” Viên Minh khẽ cười, nói.

Nói đoạn, hắn đưa tay kéo đại hán đang run lẩy bẩy, tức thì một luồng pháp lực lặng lẽ truyền vào, chưa trị những kinh mạch bị sai lệch trong cánh tay bị thương.

“Ngươi…Ngươi thực sự là họa sĩ?” Đại hán vai u thịt bắp phát hiện cảm giác đau đớn trên cánh tay dịu đi rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh lại, hỏi.

“Bớt nói nhảm, dẫn đường.” Viên Minh trách mắng.

Một đám thân binh phủ lãnh chưa hùng hùng hổ hổ đến hưng sư vấn tội, kết quả lại giống y như bị người ta áp giải trở về.

Trước khi rời đi, Viên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Hồ Đồ đang sửng sốt cực độ, nói: “Không có việc gì, yên tâm chờ, việc buôn bán cứ như bình thường là được.”

Hồ Đồ cố nặn ra một nụ cười, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, uể oải ngồi trên bậc cầu thang.

“Hắn thực sự vẫn là Viên Minh kia sao?” Hồ Đồ trong lòng có muôn vàn cảm xúc.

Một bên khác, Viên Minh theo thân binh đi tới phủ lãnh chúa.

“Ngươi…Ngài chờ ở đây, ta đi bẩm báo trước một tiếng.” Đại hán đưa Viên Minh vào trong một tòa tiểu viện, xoa xoa bả vai rồi vội vàng rời đi.

Viên Minh cũng không vội vàng, chỉ lạnh nhạt ngồi xuống cạnh một cái bàn đá bên trong đình viện, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Nhìn xong một lượt, hắn liền phát hiện trong tòa tiểu viện này có bày rất nhiều thứ, và bất ngờ là những thứ này mang phong cách Trung Nguyên rất nặng, nhìn rất khác so với những kiểu bài trí kiến trúc ở mọi nơi trên đất Nam Cương này.

Đang khi Viên Minh nhìn tới thất thần, đại hán cơ bắp kia đã trở về.

“Lãnh chúa đại nhân đang chiêu đãi tân khách, ta chờ chút nữa rồi lại đi bẩm báo.” Đại hán cơ bắp nói.

Viên Minh cũng không để tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Có phải gần đây phủ lãnh chúa các người có khách Trung Nguyên tới thăm không?”

Nghe lời này của hắn, đại hán cơ bắp rõ ràng khẽ giật mình.

“Vậy là có rồi. Bọn họ đến bao lâu, đã rời đi chưa?” Viên Minh hỏi.

Đại hán cơ bắp rõ ràng là không muốn trả lời, nhưng lại khiếp sợ thân phận tu tiên giả của hắn, càng không dám vờ như không nghe thấy, chỉ đành cắn răng nói: “Một tháng trước đúng là có một số người từ Trung Nguyên tới, họ vẫn ở trong thiên viện phủ lãnh chúa chưa rời đi.”

“Có biết họ từ chỗ nào Trung Nguyên tới không?” Viên Minh lại hỏi.

“Chuyện này thì ta không biết, tất cả bọn họ đều thần thần bí bí, chỉ liên hệ với người thân tín của lãnh chúa, bọn ta chưa từng được gặp.” Đại hán cơ bắp lắc đầu đáp.

“Sau khi tới thì bọn họ làm gì, hoặc là phủ lãnh chúa các ngươi có làm chuyện gì bất thường không?” Viên Minh truy hỏi.

“Đúng là sau khi bọn họ tới thì hôm sau lãnh chúa liền ra lệnh niêm phong Sơn Hà đổ phường và một khách sạn do phường chủ đứng tên. Đó đều là nơi làm ăn của Vưu Trư Tra, trong khi gã này vẫn luôn dâng đồ cho phủ lãnh chúa.” Đại hán cơ bắp ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

Nghe xong những lời này, trong lòng Viên Minh liền có chút manh mối.

Chờ ở bên ngoài thêm một lát, hắn liền hối thúc đại hán đi bẩm báo.

Nhưng lần này người quay lại không phải đại hán hắn chờ, mà là một đoạn quân binh thân vận áo giáp, tay cầm binh khí và hai tên cung phụng tu sĩ của phủ lãnh chúa.

Mà đại hán cơ bắp kia thì bị người ta kéo trở về, gã lúc này đã bị đánh cho mình đầy thương tích.

“Đồ ăn hại, mang quân lừa bịp đến một lần còn chưa đủ, lại còn muốn dẫn thêm một kẻ tới nữa?” Một người đàn ông trung niên đầu hói, dáng người khôi ngô, trên người lộ ra hình xăm màu xanh đen mở miệng quát.

Đại hán cơ bắp bị đánh cho hít vào nhiều hơn thở ra, muốn giải thích những không nói ra lời.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu nhíu mày.

“Tên láo lếu lừa bịp nhà ngươi, tự cho là biết vài món thuật pháp mèo quào là dám tới phủ lãnh chúa giả danh lừa phỉnh, chán sống rồi sao?” Một gia hỏa thân hình gày gò, bộ dạng xấu xí quát.

Viên Minh đảo mắt nhìn hai người một chút, phát hiện cả hai đều là Luyện Khí tầng bốn, năm, trong lòng liền tự tin hơn.

“Ta chỉ tới để vẽ tranh cho lãnh chúa, không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy chứ?” Viên Minh lộ vẻ bất đắc dĩ, hỏi.

“Dát Lỗ đạo hữu, ngươi tới hay là ta tới?” Gia hỏa xấu xí cơ bản không thèm để ý Viên Minh, nhìn gã trung niên, hỏi.

“Hồ Lạt đạo hữu ra tay là đủ rồi.” Dát Lỗ cười nói.

Hồ Lạt xấu xí gật đầu đồng ý, tiếp đó lập tức nhìn Viên Minh, cười lạnh nói: “Tiểu tử láo toét, hôm nay sẽ cho người biết chữ ‘Chết’ viết thế nào!”

Vừa dứt câu, gã rút một cây dao ngắn dắt bên hông ra, miệng nhỏ giọng lẩm nhẩm vài câu, tức thì mặt ngoài dao ngắn lóe linh quang, rời tay gã hóa thành một sợi thừng đen dài, đung đưa như rắn lao tới quấn quanh cổ Viên Minh.

Nhưng chỉ mấy nhịp thở sau đó, một tiếng hét thảm vang lên, Hồ Lạt dang tay dạng cẳng nằm không động đậy trên mặt đấy, còn cây dao ngắn kia đã sớm rơi sang một bên, mặt ngoài hoàn toàn mất hết linh tính.

“Chữ ‘Chết’ ta không biết viết thế nào, nhưng xem chữ Đại(大) này ta viết không tệ.” Viên Minh cười nói.

Hắn vừa nói dứt câu liền nghe tiếng gấu gầm thét truyền đến.

Hình xăm trên thân đại hán trung niên kia sáng lên, toàn thân gã phủ một tầng sát khí màu xanh, mơ hồ ngưng tụ thành hình một con gấu nhào thẳng tới phía Viên Minh.

Mỗi bước nó bước đều khiến mặt đất chấn động theo, khí thế không thể nói là không mạnh.

Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, gã cũng mất đi tri giác, đổ vật xuống bên cạnh Hồ Lạt, lại còn tạo thế y như Hồ Lạt, nhìn đúng là vô cùng chỉnh tề.

Thấy hai tên tu sĩ chỉ trong nháy mắt đã liên tiếp bị đánh bại, sĩ tốt xung quanh đều bị dọa sợ, ai cũng không dám tiến lên một bước.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng quát nhỏ từ bên ngoài viện lạc truyền vào: “Là kẻ nào lớn mật như vậy, dám sinh sự trong phủ lãnh chúa?”

Lời vừa nói xong, một dải sáng màu vàng kim vọt thẳng qua tường viện, bay là là qua bên này.

Theo sát phía sau là bảy, tám bóng người nối nhau chạy từ ngoài cửa viện lạc vào, trong có một nữa bất kể là hình dạng hay trang phục đều là kiểu Trung Nguyên.

Ở giữa đám là một nam tử trung niên mang dung mạo Nam Cương, dáng người mập mạp, áo quần họa, chính là Ba Âm lãnh chúa, chủ nhân Thiết Hổ trấn.

“Ai tới giải thích cho ta một chút, thế này là có chuyện gì?” Ba Âm lãnh chúa quan sát tình hình hiện trường xong liền tức giận nói.

“Ba Âm lãnh chúa chớ buồn bực, có thống lĩnh của chúng ta ở đây, không có gì phải lo lắng.” Một người bên cạnh nói.

Mọi người nhao nhào đưa mắt nhìn về phía người đầu tiên bay qua đây.

Chỉ thấy ánh sáng vàng kim quanh thân y tắt đi, để lộ ra một nam tử thân vận giáp trụ bằng da, vai gã cũng đang khẽ run, có vẻ như đang sắp nổi giận.

Đoàn người bọn gã ở phủ lãnh chúa quấy rầy hồi lâu, đúng dịp hôm nay được Ba Âm lãnh chúa mở tiệc chiêu đãi, không ngờ lại lại có người tới quấy rối, hơn nữa lại còn là một tu sĩ.

Thấy tu sĩ của phủ lãnh chúa xử lý không nổi, bọn gã liền quyết định ra tay, cũng xem như trả lại ân tình.

“Phó thống lĩnh, thu thập hắn.” Có người lớn tiếng nói.

Những người Trung Nguyên khác cũng hô lên, đám người Nam Cương kia đa phần nghe không hiểu nhưng cũng nhiệt tình la hét phụ họa.

Dưới kỳ vọng của mọi người, phó thống lĩnh đang giằng co với Viên Minh bỗng nhiên quát lớn: “Tất cả câm miệng.”

Một câu này khiến tất cả giật nẩy mình.

Đến cả Ba Âm chủ nhân nơi này mà thịt mỡ trên người cũng phải run rẩy một cái.

Còn không đợi đám người kịp hiểu xảy ra chuyện gì, phó thống lĩnh đứng đầu đoàn đột nhiên quỳ sụp xuống làm cả đám lại một lần nữa kinh hô.

“Thiếu chủ, ta xem như đã tìm được ngài rồi.” Phó thống lĩnh mắt rưng rưng ửng đỏ, chắp tay run giọng hô.

Thiếu chủ?

Một lời này của gã khiến mấy người mới “thu thập hắn” đơ mặt.

Những người kia đều không phải kẻ ngu, chỉ thoáng ngây người rồi lập tức chạy tới, nhất loạt quỳ rạp xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment