Chương 218: Phù văn quỷ dị
Chương 218: Phù văn quỷ dị
Tổ tiên xa của Ba Âm tên là Ba Lâm, đã trải qua một cuộc đời đáng được coi là một đoạn truyền kỳ.
Ban đầu ông ta chỉ là một nô lệ trong một mỏ khoáng, ngày ngày sống ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì điểm cuối vận mệnh của ông ta vẫn là một mực đào quáng cho đến kiệt sức mà chết đi.
Kết quả dưới cơ duyên xảo hợp, ông ta đào được một tấm bia đá không hoàn chỉnh trong hầm mỏ. Mặt trên bia là một môn công pháp tu hành không trọn vẹn.
Sau đó, thông qua âm thầm khắc khổ tu luyện cộng thêm thiên tư thông minh, ông ta đã cải biến được vận mệnh của mình.
Chỉ có điều bởi tu luyện công pháp không được đầy đủ nên mãi đến hết thọ nguyên, ông ta vẫn không thể thành Trúc Cơ, nhưng dù sao cũng đã để lại được một phần gia nghiệp cho con cháu đời sau, rồi được một mực lưu truyền xuống.
Bởi tu luyện mãi vẫn không cách nào tinh tiến lên được, sau này Ba Lâm chuyển qua tu phù triện. Kết quả, ông ta đi một đường này lại có chút thiên phú, lại lần nữa dựa vào bí pháp phù triện mà lập được một phen uy danh.
Sau khi xem xong, Viên Minh cũng nảy sinh vài phần kính nể với vị tiền bối này.
Sau đó hắn lại nhìn xem một số sự tích cùng di vật liên quan đến ông ta, hình ảnh phác họa trong đầu hắn dần trở nên sinh động hơn, cũng càng thêm cụ thể hơn.
Đến khi hắn trở lại trước bàn, nhìn lại bức họa kia, trong lòng đã có cảm giác không như trước.
Viên Minh mài mực xong, đứng nghiêm trang trước bàn, mắt nhắm lại một hồi lâu.
Đến khi mở mắt ra, hắn lập tức chấp bút vẽ tranh, bắt đầu vẽ lên trên tờ giấy Tuyên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, hình ảnh Ba Lâm đã sống động như muốn nhảy ra khỏi trang giấy Tuyên, bộ dáng đã giống chín phần so với nguyên tác, mà thần thái cũng đã gần giống tới bảy phần.
Viên Minh giương mắt nhìn chi tiết bức chân dung ban đầu. Hắn đang định nhấc bút lên vẽ tiếp thì lại chợt nhíu mày rồi ngẩng phắt đầu lên, nhìn chăm chú lên một hoa văn trên quần áo của bức tranh.
Chỉ thấy hoa văn nơi đó phức tạp, hoàn toàn khác với những hoa văn khác, thậm chí còn có vẻ không hợp nhau.
Ngay từ đầu Viên Minh chỉ cho rằng hoa văn đó nằm ngay mặt giấy bị rạn nứt hoặc bị vết bẩn che lấp, nhưng nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện không đơn giản như vậy.
Viên Minh khẽ động thần niệm, thần thức lực và pháp lực bắt đầu đồng thời chảy về phía hai mắt. Đồng tử hai mắt hắn dần sáng lên.
Tầm mắt của hắn rơi xuống bức tranh, mọi thứ nhất thời trở nên rành mạch rõ ràng.
“Đây là một đạo phù văn, nhất định là một đạo phù văn." Viên Minh không nhịn được kinh hỉ, nói nhỏ.
Vừa dứt lời, hắn lại có chút khó hiểu. Vì sao trên bức tranh này lại có một đạo phù văn? Nhìn vị trí và những đường vân vặn vẹo có thể thấy được hiển nhiên là bị cố ý giấu ở chỗ này.
"Chỉ là một phù văn mà thôi, cớ gì phải giấu trên bức tranh?" Viên Minh trầm ngâm nghĩ.
Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ tới lúc nãy vừa xem qua phần tiểu sử, có mơ hồ nhắc tới qua.
Vị tổ tiên Ba Âm này có thể dùng cảnh giới Luyện Khí Kỳ đỉnh phong xông pha ra một phen sự nghiệp tại Bắc vực Nam Cương, là bởi nắm giữ được một loại thủ đoạn khống thi bí ẩn.
Lúc ấy Viên Minh còn cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng ông ta không phải hồn tu, đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì tiến hành khống thi?
"Chẳng lẽ đây là Khống Thi phù?" Trong lòng Viên Minh chợt toát ra một suy nghĩ.
Hắn bèn lấy ra tấm giấy hoàng phù màu vàng dùng để vẽ phù lục cùng bút lông, chu sa từ trong nhẫn trữ vật, thử vẽ lại phù này.
Lúc trước ở Hỏa Luyện đường, Viên Minh từng theo sư huynh A Mộc Hợp luyện tập vẽ phù, bản lĩnh vẽ cũng không tệ lắm. Chưa kể nhờ có thần hồn cường đại nên hắn cũng được coi là có thiên phú trên phù lục nhất đạo này.
Chẳng qua, đây vẫn là lần đầu tiên hắn vẽ phù trên giấy hoàng phù.
Viên Minh quan sát tỉ mỉ đạo phù văn này lần nữa, phân tích thoáng qua nơi đặt bút và nét bút vẽ, sau đó mới nín hơi ngưng thần, bắt đầu vẽ lên trang giấy trắng trước.
Vẽ phù đặc biệt chú ý một mạch liền mạch, nét bút vẽ phải là một đường lưu loát quyết không được gián đoạn.
Một khi nét bút bị đứt gãy, linh khí trên phù văn không cách nào thông suốt, không thể câu thông thiên địa, cũng không cách nào triển khai được công hiệu, chỉ có thể trở thành phế phẩm.
Viên Minh biết rõ việc này, chỉ là lần đầu thử vẽ vẫn thất bại.
Kết cấu phù văn này phức tạp gấp chục lần so với những phù văn hắn từng vẽ, nét bút mới đi được nửa đường thì đã gặp sự cố.
Viên Minh bỏ tờ giấy kia ra, lại chấp bút vẽ.
Kết quả không có gì bất ngờ, vẫn thất bại.
Chỉ là Viên Minh chưa bao giờ thiếu khuyết kiên nhẫn. Hắn vẫn một mực không từ bỏ, một mực luyện tập từ ngày kéo dài tới đêm.
Suốt mấy canh giờ liền, Viên Minh không ngừng một khắc. Thậm chí Phó Khánh tự mình đưa cơm đến cho hắn còn bị hắn bảo lấy về.
May mắn không tốn công vô ích, đến nửa đêm hắn cuối cùng đã thành công.
Hắn nâng tờ giấy trên bàn lên cẩn thận quan sát. Hình vẽ không khác gì với hình ảnh trên bức tranh, đường cong lưu loát không có điểm nào trì trệ, càng không có chút dấu vết đứt đoạn.
Viên Minh hài lòng gật đầu một cái, lại đặt tờ giấy qua một bên.
Giấy bỏ dưới chân hắn lúc này đã chồng chất thành một đống cao tới đầu gối, mà giấy dùng để vẽ chỉ còn lại một tờ cuối cùng.
Viên Minh lấy một viên đan dược nuốt vào, ngồi trên giường điều tức nửa canh giờ, lại đi tới bàn vẽ cạnh đó.
Lúc này hắn mới trải tờ giấy phù vàng mua được ra, lại nghiền kỹ linh mực, cho thêm bột phấn chu sa và linh thạch vào, cầm bút lông sói nhỏ lên, chấm mực bắt đầu vẽ lên giấy phù vàng.
Đã có gần một ngàn lần thử nghiệm lúc nãy, lúc này Viên Minh lại vẽ dễ dàng hơn nhiều, một nét vẽ hoàn thành xong tấm linh phù.
Vẽ xong phù văn, trong lòng Viên Minh lập tức có cảm ứng, phát giác giấy phù vàng trong tay hơi trầm xuống, bề ngoài có linh lực chấn động nhàn nhạt.
"Đã thành." Viên Minh chợt vui vẻ.
Hắn cầm giấy phù vàng lên xem xét tỉ mỉ một lúc, mới vung tay, gọi ‘Thiên Xà thượng nhân’ ra.
Có phải Khống Thi phù hay không phải thử mới biết được.
Lúc này Viên Minh cầm lá phù lên, vỗ lên ngực Thiên Xà thượng nhân. Giấy vàng vẽ phù triện vừa rơi lên người gã, Viên Minh cũng thúc dục một chút pháp lực đi vào bên trong phù. Lá phù bốc cháy hóa thành một đoàn sáng màu vàng, lóe lên rồi chui vào trong thi thể Kết Đan Kỳ này.
Hào quang biến mất, Viên Minh động tâm niệm, vung ngón tay lên thử sai khiến thi thể hành động.
Nhưng mà Thiên Xà thượng nhân vẫn ngây ngốc tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"Tình huống gì đây? Chẳng lẽ ta đoán sai rồi? Đây không phải là Khống Thi phù?" Viên Minh thử lại thêm mấy lần nữa vẫn không thu được gì cả.
Đang lúc còn đầy tiếc nuối thì đột nhiên ánh mắt hắn co rút lại. Hắn phát hiện ra được một chuyện bất thường.
Trên thi thể đã chết đi không biết bao nhiêu năm này lại mơ hồ có một chút khí huyết chấn động!
Quá là phi lý!
Viên Minh kinh hãi, vội cẩn thận tiến lên xem xét. Kết quả, hắn phát hiện trong thi thể kia vậy mà thật có khí huyết lực. Nhìn qua đây đã không phải là một bộ cương thi cứng ngắc mà giống một bộ thi thể sống.
Hắn trầm ngâm một chút, lập tức đưa ngón tay chỉ lên mi tâm mình. Một con hồn nha đen giương cánh bay ra, đụng thẳng vào mi tâm của Thiên Xà thượng nhân.
Thiên Xà thượng nhân chậm rãi mở hai mắt ra.
Sau khi hồn nha nhập chủ khống chế, cảm xúc của Viên Minh như trở nên thâm sâu hơn. Hắn khống chế Thiên Xà thượng nhân đi đi lại lại trong phòng, không ngừng biến đổi tư thế, cảm giác kinh sợ trong lòng càng lúc càng nồng đậm.
Cương thi nguyên bản như đã có thêm một tia sinh mệnh lực, thân thể trở nên mềm dẻo linh hoạt, dùng hồn nha khống chế càng thêm dễ dàng và thuận tiện hơn.
Chẳng qua nguồn gốc của cỗ khí huyết lực kia là từ phù chú, không thể tồn tại mãi mãi, hơn nữa thời gian càng lâu thì sẽ càng bị mai một, sẽ càng lúc càng yếu đi.
"Nếu thân thể này có khí huyết lực, lại có hồn nha làm thần thức, vậy chẳng phải không có quá nhiều khác biệt so với 'người sống' hay sao?" Viên Minh đột nhiên nghĩ.
Nghĩ vậy hắn định dùng phương thức vận công của Cửu Nguyên quyết, thúc dục Thiên Xà thượng nhân vận hành pháp lực nhưng lại không thể làm được.
"Quả nhiên không được, lại thử dùng da thú vượn trắng."
Thừa dịp lực lượng của phù triện còn chưa hoàn toàn biến mất, Viên Minh lập tức lấy tấm da thú vượn trắng ra, choàng lên người Thiên Xà thượng nhân.
Theo một luồng pháp lực đổ vào bên trong, da vượn trắng vậy mà bắt đầu lóe lên ánh sáng trắng, dần biến to và dài ra phủ trùm lên cả người Thiên Xà thượng nhân.
Không bao lâu sau, thi thể kia đã thật sự biến thành một con vượn trắng lông dài cao chừng một trượng.
Cùng lúc đó, Viên Minh cũng cảm giác được khí huyết lực trong thân thể Thiên Xà thượng nhanh đang cấp tốc tiêu hao,
Hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì lực lượng phù triện đã hoàn toàn biến mất hầu như không còn. Hồn nha của Viên Minh cũng không chịu nổi sát khí trong thi thể ăn mòn mà lui ra ngoài.
"Ai, lực lượng phù triện này tiêu hao quá nhanh đi, có lẽ do dùng tài liệu quá bình thường, nếu đổi thành tài liệu cao giai hẳn sẽ dùy trì lâu hơn."
Viên Minh vừa xoa mi tâm, vừa suy nghĩ.
Lúc này, hắn bèn đưa tay định thu Thiên Xà thượng nhân lại.
Tay vừa đưa ra thăm dò, vẻ mặt hắn đột nhiên sững lại: "Đây... Đây là xảy ra chuyện gì?"
Mãi đến lúc này hắn mới phát hiện tấm da vượn trắng vốn nên tự động co rút lại, hiện vẫn đang phủ trùm lên người Thiên Xà thượng nhân, hơn nữa không chỉ là đơn thuần trùm lên, mà là vẫn còn bảo trì bộ dáng vượn trắng lông dài như trước.
Viên Minh thò tay kéo qua mới thấy tấm da vượn trắng đã dính chặt vào thi thể Thiên Xà thượng nhân, như thể cùng chung một khối.
"Tình huống gì đây? Huyết nhục dung hợp?" Viên Minh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nếu một người sống thường xuyên sử dụng Phi Mao chi thuật mà nói, đích xác có thể khiến da thú dung hợp với nhục thân tạo thành một khối, hơn nữa cuối cùng còn hóa người lại.
Nhưng hắn mới dùng có một lần, lại còn lên trên một thi thể a..?
Viên Minh nghĩ thế nào cũng không rõ ràng. Hắn đã kiểm tra kĩ, phát hiện trên người Thiên Xà thượng nhân vẫn bình thường như trước, không có chỗ quái dị nào khác.
Hắn thậm chí còn thúc dục hồn nha lần nữa đi vào khống chế thi thể này, phát giác vẫn sai sử thi thể này bình thường như lúc trước, thậm chí cả thời gian sử dụng cũng không có gì thay đổi, mọi thứ đều như cũ.
Viên Minh đành từ bỏ, thu nó lại.
Sau một phen giày vò, sắc trời bên ngoài đã dần sáng.
Viên Minh nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục cầm bút lên vẽ tranh chân dung Ba Lâm. Dù sao hắn cũng đã nói cần bảy ngày để hoàn thành bức tranh này.
Hắn lại quan sát bức tranh, sau đó chỉnh sửa chi tiết trên giấy Tuyên thêm lần nữa, cuối cùng đã hoàn thành xong.
Lúc này, bức tranh chân dung mới đã giống đến mười phần so với bức tranh ban đầu, kể cả từ dung mạo lẫn khí độ uy nghi, ngoại trừ mới và cũ ra thì nhìn qua đã không khác nhau bao nhiêu cả.