Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 219: Chữ Thiếu Nét

Chương 219: Chữ thiếu nét Chương 219: Chữ thiếu nét

Hai ngày sau,

Ba Âm một lần nữa thiết yến long trọng khoản đãi đoàn người Viên Minh, trong tiệc còn khen không dứt miệng chuyện hắn vẽ giống như cũ, ngay cả những người xung quanh cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Viên Minh chỉ cười cho qua chuyện, tập trung bàn công tác chuẩn bị lên đường trở về.

Ba Âm cũng ở bên cạnh hỗ trợ chỉ điểm tuyến đường tốt nhất.

Sau tiệc, Viên Minh lại đi một chuyến tới Minh Ân lâu để gặp mặt Hồ Đồ.

Người phủ lãnh chúa trước đó cũng đã tới đây một chuyến, vừa để thông báo thân phận Viên Minh, cũng là để bồi thường một khoản lớn vì chuyện hiểu lầm trước đó.

Việc này khiến Hồ Đồ vốn còn lo sợ bất an rốt cuộc cũng an tâm, ngày hôm đó y miễn phí cho toàn bộ khách trong tửu lâu.

Chẳng có lý do gì cả, thấy cao hứng là đủ rồi.

Không biết Viên Minh và Hồ Đồ nói chuyện gì mà ngày hôm sau, Minh Ân lâu liền đóng cửa.

Người nhà chỉ nói Hồ Đồ chưởng quỹ thời vận thay đổi, leo lên được thuyền quý, đi hưởng phúc đời này.

Sau hai ngày tiếp đấy, dưới sự bảo hộ từ một đội thân vệ của phủ lãnh chúa, một đoàn người Trung Nguyên trùng trùng điệp điệp ra khỏi Thiết Hổ trấn, trở về Đại Tấn.

Bị một đám hộ vệ đẩy lên xe ngựa, nhưng Hồ Đồ vẫn hưng phấn bừng bừng hỏi thăm: “Ta thực sự có thể đi tới Đại Tấn sao?”

“Thiếu chủ đã sắp xếp như vậy.” Phó Khánh ngồi đối diện y, gật đầu đáp.

Nhưng bản thân Viên Minh trên thực tế lại không ở trong đội ngũ này.

Phó Khánh vốn kiên quyết không đồng ý với sự sắp xếp này, nhưng dưới yêu cầu của Viên Minh, gã quyết định đấu với Viên Minh một trận, kết quả là thua chổng vó, lúc đó mới không thể không đồng ý tách ra.

Chuyện mang theo tên người Nam Cương này cũng là do Viên Minh sắp xếp.

Ngoài trừ việc này, Viên Minh còn giao cho gã một nhiệm vụ, đó chính là mang cuốn ‘Thịnh công tử Nam du ký’ về giao cho tiểu hoàng đế.

Đợi khi về tới nơi, cuốn sách mới này cũng đồng thời giao cho Thiên Minh thư xã in và phát hành, phạm vi không chỉ ở Trung Nguyên mà còn phát hành luôn ở Nam Cương.

Mặt khác, Viên Minh cũng viết một phong thư mật cùng một tấm bản đồ địa vực Nam Cương mà hắn vẽ dựa theo điển tịch Nam Cương và trải nghiệm của chính bản thân mình, trên bản đồ có đánh dấu vị trí các tông môn như Bích La Động cùng các tộc quần như Tạp Ti tộc kèm chú giải sơ lược.

“Thiếu chủ nói bọn ta có thể mang người tới cảnh nội Đại Tấn, nhưng không thể đưa người vào kinh thành.” Phó Khánh biết quan hệ của Viên Minh và Hồ Đồ không tầm thường nên đối xử với y cũng có phần lễ ngộ.

“Việc này Viên Minh Viên công tử cũng từng nói với ta, ta hiểu.” Hồ Đồ khách khí đáp.

Y từng hỏi Viên Minh về nguyên do, Viên Minh cũng chỉ nói một câu “Kinh thành không an toàn” chứ không nói gì thêm.

Hồ Đồ dĩ nhiên là không quan tâm, chỉ cần có thể rời khỏi Nam Cương, tới được Trung Nguyên mà y luôn hằng ao ước là được, về phần những thứ khác tất nhiên là phải dựa vào bản thân tự cố gắng tranh thủ lấy.



Ở một phía khác, Viên Minh theo một con đường khác ra khỏi Thiết Hổ trấn.

Kết quả khi hắn vừa ra khỏi trấn không bao xa, lông mày đột nhiên khẽ động, người không lộ vẻ gì bất thường tiếp tục đi tới, cùng lúc đó một cây pháp khí hắc châm nhỏ như sợi tóc từ trong áo lóe bay ra, vô thanh vô tức chui vào rừng cây gần đó.

Ngay sau đó, Viên Minh quay người nhìn về phía sau lưng, chậm rãi nói: “Ba vị theo sau ta lâu như vậy, chi bằng ra gặp một lần?”

“Ha ha, Viên công tử hảo linh giác, nhanh như vậy đã phát giác ra chúng ta.” Theo tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, ba bóng người bước ra.

Ba người này đều mang dung mạo Trung Nguyên, kẻ cầm đầu là một lão giả cằm mọc râu dê, gò má hõm sâu, trông không khác gì người thường nhưng ánh mắt lại trong trẻo dị thường, sáng rực bức người.

Đằng sau lão là một đôi nam nữ thanh niên, nữ thì tay chân tráng kiện, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, về phần dung mạo dù không xem là xấu xí nhưng cũng không có chút mềm mại nào của con gái, bên hông nàng treo một cái túi nhỏ màu lục, có vẻ là túi linh thú.

Về phần nam thanh niên kia lại trái ngược, dung mạo tuấn tú, thậm chí còn cho người ta cảm giác có phần âm nhu.

Đôi nam nữ này thỉnh thoảng lại đưa mắt giao lưu, hiển nhiên là quan hệ không cạn.

Trang phục của ba người đều mang phong cách Đại Tấn, trên thân cùng tỏa ra sóng động pháp lực.

Viên Minh lặng lẽ tỏa thần thức dò xét, phát hiện khí tức lão giả râu dê hùng hậu, là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, còn hai người đằng sau đều là Luyện Khí đỉnh phong.

“Ba vị là ai? Cớ gì đi theo ta.” Viên Minh hỏi.

“Viên công tử không cần căng thẳng, ba người chúng ta không phải là muốn tới gây khó dễ cho ngươi. Chúng ta chính là thành viên của Quảng Lợi tán minh thuộc tu tiên giới Đại Tấn, nhận Tấn hoàng bệ hạ ủy thác tới đây đón công tử về nhà.” Lão giả râu dê đáp.

“Là hoàng thượng phái các ngươi tới? Vậy vì sao phải lén lút như thế?” Viên Minh trong đầu hiện ra thân ảnh tiểu hoàng đế, hỏi.

“Tấn hoàng đã biết chuyện ám sát sứ đoán lúc trước, cũng biết Viên đại tướng quân phái người tới Nam Cương, chỉ có điều vẫn còn lo đối phương không bỏ ý định, để bảo đảm vạn vô nhất thất nên bảo chúng ta âm thầm làm việc, nhất định phải hộ tống công tử ngươi bình an trở về Đại Tấn. Viên công tử nếu không tin có thể xem qua vật này, đây chính là thư do Tấn hoàng bệ hạ địch thân viết cho ngươi.” Lão giả râu dễ lấy ra một phong thư còn nguyên xi niêm phong rồi đưa tới.

Viên Minh thi triển Khu Vật thuật, phong thư liền bay tới, nằm lơ lửng giữa không trung.

Hắn không chạm vào phong thư mà chỉ khẽ động ngón tay, phong thư liền tự động mở ra để lộ một bức thư.

“Viên công tử dùng Khu Vật thuật thật là tinh diệu, làm lão phu cũng mặc cảm.” Lão giả râu dê khen.

“Quá khen.” Viên Minh khiêm tốn đáp, đồng thời nhìn về phía bức thứ.

Chữ trên thư đúng là chữ của tiểu hoàng đế, nội dung cũng giống như lão giả râu dê nói.

Trong thư còn giới thiệu danh tính của ba người, lão giả râu dễ tên là Hứa Trường Thanh, nữ tử uy vũ da đen tên là Liễu Tô, còn thanh niên anh tuấn kia gọi là Lâm Lục Mộc.

“Thì ra là Hứa tiền bối, Lâm đạo hữu, Liễu đạo hữu. Viên mộ gần đây liên tục gặp nguy hiểm, không thể không hành sự cẩn thận, vừa rồi đã đắc tội nhiều, xin các vị chớ trách.” Viên Minh chắp tay nói.

“Nhân chi thường tình, tự nhiên không sao. Viên công tử tiếp đây có tính toán gì? Trước khi đi Tấn hoàng bệ hạ có căn dặn, nói ba người chúng ta phối hợp hành động cùng ngươi.” Hứa Trường Thanh đáp lễ rồi hỏi.

“Ba vị nếu đã phụng mệnh đưa ta về Đại Tẩn, hẳn đã nghĩ kỹ đối sách trở về từ lâu, ta muốn nghe ý kiến của ba vị trước.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại.

“Hiện tại dù còn chưa rõ là ai lúc trước muốn mưu hại công tử, nhưng kẻ địch trong tối, chúng ta phải cẩn thận để ý. Chúng ta đã chuẩn bị hai cách để quay vè Đại Tấn, một là cưỡi pháp khí phi hành của lão phu bay thẳng về Đại Tấn. Không phải khoe chứ pháp khí phi hành của lão phu tới không hình, đi không bóng, dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có rất ít người có thể đuổi kịp.” Hứa Trường Thanh từ tốn nói, đoạn trong lòng bàn tay có ánh sáng trắng hiện lên, một cây ngọc toa(con thoi) màu trắng dài hơn trước xuất hiện, mặt ngoài tỏa ra những tia sáng trắng.

“Vậy cách thứ hai thì sao?” Viên Minh đưa mắt quan sát ngọc toa, xong cũng không có đánh giá gì mà hỏi.

“Cách thứ hai là trà trộn vào một thương đội, trên Lục Vân trấn cách đây năm mươi dặm về hướng Đông có một thương đội đến từ Đại Tấn, lúc này họ đang muốn quay về, ta với thương đội qua lại Đại Tấn quốc đều có chút giao tình, có thể trà trộn vào đó mà thần không biết quỷ không hay, lúc đó có thể dùng đám người thương đội che mắt để quay về Đại Tấn.” Hứa Trường Thanh nhìn về phía Đông, nói.

Viên Minh nghe xong liền trầm ngâm không nói.

“Viên công tử có thể từ từ suy nghĩ, nhưng chúng ta nên rời đi thì tốt hơn, trên Thiết Hổ trấn khó chắc không có tai mặt của kẻ địch.” Hứa Trường Thanh nhắc nhở.

Bốn người lúc này đứng ở chỗ cách trấn không xa, hơn nữa đều có dung mạo người Trung Nguyên, đúng là khá dễ thấy.

“Được, chúng ta trước tới Lục Vân trấn, trên đường ta sẽ nghĩ kỹ.” Viên Minh nói.

Ba người Hứa Trường Thanh đều không có dị nghị.

Một nhóm bốn người đi về phía Đông, chẳng mấy chốc đã rời xa Thiết Hổ trấn, đường trước xuất hiện một dải núi thấp dài liên miên.

Nơi này cơ bản không có đường đi, cũng may bốn người đều là tu sĩ nên mấy chuyện trèo đèo lội suối không phải là vấn đề.

Một dòng suối nhỏ từ thượng du chảy xuống, nước suối cực kỳ trong trẻo, có vẻ là suối nước trong núi.

“Suối nước này không tệ, Viên mỗ hơi khát nước, đi múc ít nước đi.” Viên Minh mắt sáng lên, dừng bước nói.

“Liễu Tô, ngươi đi múc nước đi.” Hứa Trường Thanh nói với nữ tử uy vũ da đen.

“Ta đi tiểu tiện chút.” Viên Minh lại nói.

“Viên công tử cứ tự nhiên.” Hứa Trường Thanh mấp máy môi, cười nói.

Viên Minh đứng dậy đi tới rừng cây cạnh đó, Lâm Lục Mộc theo sau, nói: “Ta cũng thấy hơi mót, đi chung đi.”

Viên Minh không cự tuyệt, hai người liền đi vào một rừng cây cách đó không xa.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn lên không trung, quần vẫn chưa cởi.

“Viên công tử không phải muốn tiểu tiện sao?” Lâm Lục Mộc thấy vậy, kỳ quái hỏi.

“Việc đó không vội, các người đã muốn tới giết ta, nơi này đã cách Thiết Hổ trấn khá xa, có thể ra tay được rồi.” Viên Minh đột nhiên nói.

“Viên công tử nói vậy là có ý gì?” Lâm Lục Mộc mặt biến sắc, hỏi.

Viên Minh chỉ nhìn Lâm Lục Mộc mà không đáp lời.

Đúng lúc này, một tiếng “soạt” chợt vang lên sau lưng Lâm Lục Mộc, nghe như có người bước vào rừng cây.

“Là người! Làm sao ngươi đã tới rồi?” Viên Minh nhìn về phía sau lưng Lâm Lục Mộc, sắc mặt kịch biến giống như thấy người mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Lục Mộc giật mình, theo bản năng xoay người nhìn lại, nhưng mà nơi đó trống không, đến bóng quỷ cũng chẳng có.

Gã giật mình biết mình mắc lừa, vội vàng quay người lại, nhưng Viên Minh vừa đứng chỗ đó giờ đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy lùm cây xanh tươi um tùm cách đó không xa khẽ rung rinh.

“Viên Minh trốn rồi!” Lâm Lục Mộc cao giọng thét dài!

Vèo vèo!

Hứa Trường Thành và Liễu Tô lập tức bay vụt tới.

“Trốn đi đâu rồi? Trông người thôi cũng không làm được, đúng là phế vật!” Liễu Tô trừng mắt nhìn Lâm Lục Mộc, giận dữ nói.

Lâm Lục Mộc mặt đỏ bừng, nhất thời không mở miệng phản bác được.

“Một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi, chạy sao thoát khỏi lòng bàn tay ta. Chia ra đuổi.” Hứa Trường Thanh nghiêm giọng quát, đồng thời tỏa thần thức ra, nhưng lại không thể cảm ứng được tung tích Viên Minh.

Liễu Tô và Lâm Lục Mộc cũng tìm kiếm trong rừng, thậm chí còn tế pháp khí phạt ngang khắp xung quanh.

Từng lùm cây bụi cỏ bị chém đứt bay, chỉ chốc lát mà quá nửa lùm cây quanh đó đã bị hủy diệt, nhưng Viên Minh giống như đã thực sự biến mất, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Dưới một lùm cây thấp bé cách đó mấy chục trượng, Viên Minh đang lẳng lặng núp bên trong, trên người khoác áo choàng xám mà Tịch Ảnh tặng, cả người cùng lá xanh xung quanh hoàn làm một thể.

Thần thức của Hứa Trường Thanh quét qua mấy lần mà đều không phát hiện dị thường.

Viên Minh chớp chớp mắt, chỉ một hành động thăm dò nho nhỏ liền phát hiện ba người này quả nhiên có vấn đề.

Bút tích trên lá thưa kia dù không có vấn đề gì, nhưng hắn và tiểu hoàng đế từ nhỏ đã viết thư cho nhau, vì tính bông đùa trẻ con mà còn đặt ra ám hiệu mà chỉ hai người biết, đó là trong câu cuối cùng của bức thư sẽ chọn một chữ viết thiếu nét, thế nhưng trong bức thư kia lại không có điều này.

Hắn khi đó đã biết ba người có vấn đề nhưng lại tỏ ra là không biết, chính là vì muốn dẫn dụ bọn họ để lộ mục đích thực sự.

Trông cái bộ dạng hung thần ác sát như muốn đào sâu ba thước cũng phải bắt hắn trở về của ba người Hứa Trường Thành, chỉ e bọn họ không những không muốn hộ tống hắn về Đại Tấn, trái lại còn muốn giết người không để lại dấu vết.
Bình Luận (0)
Comment