Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 234: Trộm Pháp

Chương 234: Trộm pháp Chương 234: Trộm pháp

"Đúng vậy, lần này Phá Hiểu cho ta một viên Trúc Cơ Đan, dọc con đường này trong lúc rảnh rỗi đi ngang qua một chỗ sơn cốc an tĩnh, nhịn không được liền phục dụng, không ngờ tư chất ta tệ như vậy mà một viên đã thành công Trúc Cơ, thật sự là may mắn." Viên Minh cười ha hả nói.

"Chúc mừng, chúc mừng. Cái này sao gọi là may mắn, gọi là hậu tích bạc phát, một bước này hồng câu qua thềm, thêm trăm năm thọ nguyên, về sau đại đạo khả kỳ." Ô Lỗ vội vàng ôm quyền chúc mừng.

"Như vậy, trăm năm sau chúng ta còn có thể nâng cốc ngôn hoan nha." Viên Minh đáp.

Hai người đồng thời cười ha ha.

"Sau khi Trúc cơ, ta nghĩ tới một chuyện, lúc trước tại Bích La Động, Ô Lỗ huynh ngươi đã là Trúc Cơ kỳ? Ngươi làm sao che dấu được tu vi, còn có thể giấu diếm được nhiều trưởng lão như vậy?" Viên Minh hỏi.

Nghe lời ấy, trong mắt Ô Lỗ đầu tiên là hiện vẻ đắc ý, chợt lập tức thu lại, khoát tay áo, nói:

"Ai, chút tài mọn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

"Ô Lỗ huynh, pháp môn che lấp tu vi này là tự ngươi sáng tạo à?" Viên Minh hỏi.

"Ta nào có thiên phú như vậy, lai lịch nó khó mà nói, thứ lỗi." Ô Lỗ nhìn thoáng qua Viên Minh, nói.

"Ô Lỗ huynh, Bích La Động bị diệt, hiện tại ta là cô hồn dã quỷ, nếu ta có thể học được pháp môn này, ta có thể tự giả thành tu sĩ Luyện Khí, có thể nghĩ cách bái vào một danh môn." Viên Minh thở dài nói.

Nghe lời ấy, Ô Lỗ không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, nhưng vẫn lắc đầu một cái, thở dài nói: "Viên huynh, nếu chuyện khác, có lẽ ta sẽ đáp ứng, nhưng cái này hoàn toàn chính xác không thể truyền ra ngoài."

"Ô Lỗ huynh, chỗ ta có nhiều kiện pháp khí, linh thạch cũng có, còn có Linh thú! Nếu chịu truyền thụ cho ta bí pháp này, nếu có chỗ cầu, ta nhất định dốc hết toàn lực thỏa mãn." Viên Minh nói.

"Thực không dám giấu giếm, bí pháp che giấu tu vi này, chính là, chính là thực không thể nói ra. Nếu không phải tiếp nhiệm vụ gia tộc an bài, ra ngoài bất đắc dĩ phải xuất thủ phá trận, bình thường phương pháp này không thể tiết lộ. Cũng xin Viên huynh hiểu cho." Ô Lỗ lộ vẻ làm khó, mặc dù thích dây leo xuất quỷ nhập thần của Viên Minh, vẫn cự tuyệt.

"Đã vậy, Ô Lỗ huynh không cần phải khó xử. Ta quá mạo muội, về sau nếu ta có bí pháp gì, chúng ta ra giá trao đổi, thế nào?" Viên Minh biết thẻ đánh bạc của mình không đủ, thế là thử dò xét nói.

"Tốt, vậy đến lúc đó lại nói. Nào, chúng ta khó được đoàn tụ, phải uống một bữa rượu thật ngon, không uổng công lần này gặp gỡ." Ô Lỗ vừa cười vừa nói.

Nói xong, gã gọi xuống khách sạn, bảo hỏa kế lấy thêm bộ đồ ăn, tăng thêm thịt rượu, uống rượu nói chuyện phiếm với Viên Minh.

Lúc chạng vạng tối, hai người thấy mặt trời lặn, Viên Minh ôm quyền cáo từ, quay trở về chỗ ở.

Trong đêm, Viên Minh lần nữa lấy ra Thâu Thiên Đỉnh, đốt lên hắc hương.

Theo hơi khói lượn lờ bốc lên, Viên Minh rất nhanh hoàn thành phụ thể, lần nữa đến trên thân Ô Lỗ.

Lúc này, Ô Lỗ đang đứng bên cửa sổ gian phòng, nghe tiếng sóng ngoài cửa sổ, nhìn mặt biển tối như mực xa xa.

Viên Minh ban ngày thỉnh cầu, gã hoàn toàn không thể đáp ứng.

Lúc này, trong bầu trời xa xăm bỗng nhiên có một con chim toàn thân trắng như tuyết, mi tâm có một ấn ký màu đỏ, giương cánh bay tới bên này.

Chim bay lướt qua bóng cây phía ngoài, rơi vào cửa sổ trước Ô Lỗ.

Ô Lỗ vội vàng đưa tay chụp lấy con chim, lấy từ trên mắt cá chân của nó xuống một viên ngọc giản tinh xảo dùng tơ vàng xuyên qua.

"Ngọc giản truyền tin?" Viên Minh thầm nghĩ.

Ô Lỗ nhìn thấy ngọc giản, theo bản năng nhíu nhíu mày, hiển nhiên có chút kháng cự vật này.

Cùng lúc, thần niệm Viên Minh mơ hồ cảm giác được tiếng lòng của gã trả lời: "Lại giao nhiệm vụ, đám lão già trong tộc dã tâm bừng bừng kia thật là tham lam."

Trong lúc nói, gã lấy xuống viên ngọc giản kia, dán trên mi tâm của mình.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trong thức hải Ô Lỗ hiện ra nội dung trong ngọc giản, Viên Minh cũng tra xét một lần.

Nội dung trong ngọc giản rất đơn giản, để gã làm tân đệ tử tiến vào một tông môn tên là "Hỏa Nguyên Tông", cố gắng thông qua tấn thăng đệ tử hạch tâm, học được công pháp hạch tâm Xích Hỏa Tâm Pháp.

Trong ngọc giản ghi chép vị trí và tình hình chung của Hỏa Nguyên Tông, cũng nói tới thời gian đại hội lần tiếp tuyển chọn tân đệ tử, cũng cho gã một chút lời khuyên.

Trừ điều đó ra, trong ngọc giản tán dương nhiện vụ Ô Lỗ lần trước làm nội ứng tại Bích La Động, tán thưởng hắn không chỉ hoàn thành nhiệm vụ trong tộc, còn hoàn thành nhiệm vụ phối hợp với Phá Hiểu Tán Minh, một hòn đá ném hai chim, phi thường xuất sắc.

Trong tộc ghi chép chiến công của gã, cũng hứa hẹn gã giao ra công pháp bí thuật liên quan Bích La Động, sau khi bán ra đạt được, sẽ phân ra một thành ích lợi cho gã.

Xem hết những nội dung này, Ô Lỗ cũng không vui vẻ, mà mắng thầm: "Lần này phong hiểm lớn như thế, tài trí ta chỉ được một thành? Đều là các lão gia hỏa này, năng lực bản thân lớn như thế sao không tự đi làm đi."

Mắng xong, gã không khỏi nghĩ đến, vẫn là Viên Minh loại bình thuỷ gặp nhau, không có quá nhiều lợi ích gút mắc, tình cảm càng lộ ra trân quý chân thành.

Viên Minh cảm nhận được tiếng lòng của gã, không khỏi cảm khái, đối với việc tâm lý ám chỉ gã, có phải làm hơi quá không?

Hắn thu liễm nỗi lòng nghi hoặc, lúc này mới nhớ tới chính sự lần này, thầm nghĩ trong lòng một tiếng "Ô Lỗ huynh, xin lỗi", sau đó bắt đầu âm thầm vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, tăng cường thần niệm bản thân, một mực tập trung Ô Lỗ.

Sau đó, hắn lợi dụng tiếng lòng bắt đầu không ngừng lặp lại nói: "Đã lâu không luyện tập bí pháp, nên luyện thêm một chút "

Ngay từ đầu, cũng không có tác dụng gì.

Thẳng đến Viên Minh lặp lại đến lần thứ mười ba, Ô Lỗ vậy mà quỷ thần xui khiến thì thầm một câu theo:

"Tiếp theo lại phải chấp hành nhiệm vụ, bí thuật này vẫn phải luyện tập lại "

Nói xong gã cũng sững sờ, không rõ tại sao mình lại có ý niệm này trong đầu, nhưng chợt nghĩ đến Viên Minh thỉnh cầu, liền cảm giác là Viên Minh hôm nay nhắc tới, làm gã nhớ tới.

Trên thực tế, đây đã là lần thứ ba Viên Minh phụ thể, ám chỉ gã luyện tập bí pháp che dấu tu vi.

Tâm lý của hắn ám chỉ kỳ thật bị hạn chế cực lớn, muốn dẫn dắt người phụ thể làm ra hành vi đặc biệt, động tác càng phức tạp, hoặc là càng không phù hợp hoàn cảnh, tỷ lệ thành công càng nhỏ.

Viên Minh cho là mình sẽ thất bại, cho nên ban ngày mới thăm dò.

Bất quá ngoài dự liệu chính là, Ô Lỗ cũng không biết là do bị Viên Minh nhắc tới ban ngày, hay là hôm nay tiếp nhận nhiệm vụ mới ẩn núp, nên chuẩn bị bài vở một chút, vậy mà thật tiếp nhận tâm lý Viên Minh ám chỉ.

Gã đóng kỹ cửa sổ, bố trí pháp trận, thả ra một con nhện, nhện thật nhanh kết thành một tấm lưới lớn trong phòng, sau đó Ô Lỗ đi đến trên giường của mình ngồi xuống, hai chân khoanh lại, điều tức.

Viên Minh biết rõ là gã muốn luyện tập bí pháp, lập tức tâm tình cũng kích động theo, hết sức chăm chú cảm thụ động tĩnh pháp lực Ô Lỗ vận chuyển.

Chỉ chốc lát sau, Ô Lỗ điều tức xong, bắt đầu ở trong lòng mặc niệm khẩu quyết bí pháp.

Viên Minh đến giờ mới biết, thì ra môn bí pháp này gọi là Tàng Nguyên Thuật, chính là một môn nghịch chuyển pháp lực vận chuyển, phong tồn một phần pháp lực vào đan điền, trên thực tế cùng loại với môn Phong ấn thuật.

Theo pháp lực Ô Lỗ nghịch chuyển lên, lông mày của gã lập tức nhíu lại, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, hô hấp cũng biến thành gấp rút.

Pháp lực ở trong kinh mạch thuận thế vận chuyển như giang hà chảy xuôi, thuận theo tự nhiên, lúc nghịch chuyển lại tựa như sóng lớn chảy ngược, cày phá đại địa, kèm theo là thống khổ khó nói nên lời.

Viên Minh cho dù chỉ phụ thể Ô Lỗ, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được gã đau đớn, thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch nhanh hơn mấy lần so với bình thường.

Điều này làm hắn không khỏi nhớ lại, lúc tại Thập Vạn Đại Sơn làm Phi mao thú nô, đã từng cứu Ô Lỗ một lần kia, nhất thời có chút tê cả da đầu.

Xem ra tu luyện Tàng Nguyên thuật này cũng tồn tại phong hiểm nhất định, bản thân về sau tu hành phải cẩn thận mới được.

Bất quá cũng may quá trình này không quá dài, chỉ kéo dài mười mấy hơi thở, thống khổ do pháp lực nghịch chuyển liền biến mất, một bộ phận pháp lực phân tán trong tĩnh mạch cũng quay lại đan điền Ô Lỗ, bị một đạo lực lượng phong ấn ước thúc, ngủ say trong đan điền.

Cùng lúc đó, hô hấp và nhịp tim gã cũng dần dần khôi phục bình thường.

Không biết có phải do chỉ luyện tập hay không, khí tức Ô Lỗ chỉ là Trúc Cơ kỳ, rơi xuống trở về Luyện Khí tầng bảy, cũng không hoàn toàn phong ấn mà biến thành người bình thường.

Dù sao điều đó mang ý nghĩa muốn phong ấn tất cả pháp lực, loại pháp lực đảo lưu kia, quá trình kinh mạch nghịch chuyển chỉ sợ sẽ càng dài, thừa nhận thống khổ cũng càng nhiều.

Luyện tập xong, Ô Lỗ kiểm tra các vị trí cơ thể, phát hiện cũng không khác thường, một tay phủ tại vị trí đan điền, trong lòng mặc niệm khẩu quyết giải cấm. Một cỗ pháp lực từ lòng bàn tay xuyên vào đan điền, lúc này giải khai phong ấn.

Pháp lực bị phong cấm lần nữa thức tỉnh, bỗng nhiên xông ra đan điền, bay thẳng đến Ô Lỗ làm mặt mũi gã đỏ lên, đầu váng mắt hoa.

Còn không đợi gã triệt để khôi phục, thời gian Viên Minh phụ thể đã đi đến cuối con đường.

Chờ hắn từ trong phòng mình tỉnh lại, lập tức nhắm mắt khoanh chân, bắt đầu hồi tưởng mỗi một câu khẩu quyết Ô Lỗ mặc niệm lúc trước, nhớ lại từng chi tiết nhỏ pháp lực gã vận chuyển.

Dưới thần hồn mạnh mẽ gia trì, những khẩu quyết này cũng không khó khăn.

Xác nhận mỗi một chi tiết nhỏ đều rõ ràng, Viên Minh lúc này nhắm hai mắt lại, bắt đầu lần đầu luyện thử.

Sau nửa canh giờ, mặt mũi hắn đỏ au, toàn thân đau đớn ngã xuống trên giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Lần đầu thử thất bại không ngoài dự liệu, lúc trước trong cơ thể Ô Lỗ thì hắn vẫn không cảm giác được thế nào, trước mắt hắn phải chịu thống khổ do kinh mạch nghịch chuyển, mới biết được loại đau nhức kia quả nhiên là thấu xương. Hết thảy đều phải trả giá.

Viên Minh nhe răng trợn mắt vùng vẫy nửa ngày trên giường, rốt cuộc mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Trong quá trình này, đầu óc của hắn từ đầu đến cuối không dừng lại, không ngừng suy tư chỗ bản thân sơ hở, đợi đến lúc khôi phục, lại bắt đầu thử lần thứ hai.

Về sau là lần thứ ba, lần thứ tư

Đến tận bình minh, phương đông đã nổi lên màu ngân bạch.

Viên Minh khoanh hai chân ngồi ở trên giường, thần sắc bình tĩnh, lúc này trên người hắn tán phát ba động khí tức, thình lình đã là Luyện Khí tầng bảy, hắn đã thành công.

Tàng Nguyên Thuật có thể nói là nghịch thiên.

Hắn cố gắng điều tức một lát, để thân thể quen thuộc pháp lực bị phong ấn, lại đứng dậy hoạt động gân cốt trong viện.

Sau đó hắn giải cấm, khôi phục pháp lực đan điền.

Giờ ngọ, Ô Lỗ chủ động tới tìm Viên Minh.

Không cần hỏi, Viên Minh cũng biết là gã tới cáo từ, chạy đi làm nhiệm vụ mới.

Ô Lỗ nhìn thấy Viên Minh một bộ mặt ủ mày chau, trong lòng không khỏi áy náy.

Trên thực tế trong lòng Viên Minh rất hổ thẹn, bất kể thế nào, hắn đã đánh cắp bí thuật của Ô Lỗ, mặc dù dựa vào bản lãnh của mình ăn cắp, nhưng chung quy là có lỗi với gã.

Hai người mang tâm sự riêng, cáo biệt, tuy nhiên cũng nói cho đối phương biết ngàn vạn trân trọng.

Nghiễm nhiên, hai người bọn họ trong thời gian tới phải đối mặt nhiều chuyện, đều không nhẹ nhõm, mang phong hiểm, nhưng cũng không thể kể cho đối phương nghe.
Bình Luận (0)
Comment