Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 235: Quả Quả Xử Gọn Thật!

Chương 235: Quả Quả xử gọn thật! Chương 235: Quả Quả xử gọn thật!

Nửa tháng sau, trong một gian phòng trong một khách sạn đơn sơ nơi tiểu thành biên cảnh Đại Tấn.

Lúc rạng sáng.

Viên Minh tu hành Minh Nguyệt quyết cả đêm, chậm rãi mở hai mắt ra.

Sau khi công pháp tu luyện tiến vào tầng thứ tư, tốc độ tu hành Minh Nguyệt quyết chậm lại rõ rệt. Có điều chuyện này cũng nằm trong dự liệu nên hắn cũng không quá để tâm.

Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Bóng cây bên ngoài lắc lư có vài phần giống với phòng ở nơi Hỏa Luyện đường của hắn.

"Không biết hôm nay Tịch Ảnh ở đâu đây?" Viên Minh không khỏi nghĩ tới.

Trong nháy mắt, một ý niệm chợt vang lên trong lòng hắn, muốn nhìn xem hiện Tịch Ảnh đang làm gì.

Lúc này mới rạng sáng, hẳn là Tịch Ảnh vẫn còn chưa rời khỏi giường. Cho nên Viên Minh chỉ lại khoanh chân ngồi dậy điều tức một hồi lâu, mãi đến gần giữa trưa hắn mới lấy Thâu Thiên đỉnh ra.

Tay Viên Minh vân vê nén hương đen, âm thầm cân nhắc.

Hắn không thể phụ thể trực tiếp trên người Tịch Ảnh hay còn là Tiếu Ảnh, phụ thể trên người Tiêu Dao lại chưa chắc có thể nhìn thấy Tịch Ảnh, nhất thời có hơi khó nghĩ.

"Quả Quả, là ngươi đi." Ánh mắt Viên Minh tập trung lại, mỉm cười nói.

Dứt lời, hắn bèn cắm nén hương màu đen lên, ngón tay vân vê đốt cháy đầu hương.

Đầu hương lóe lên ánh lửa đỏ, khói hương lượn lờ bay lên. Ánh mắt Viên Minh bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu hiện lên hình ảnh của một con ngân miêu.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Viên Minh lại lần nữa sáng lên. Hắn chỉ nhìn thấy phần dưới một chiếc váy lụa phủ trùm lên một đôi giày trắng có thêu hình hoa lan rực rỡ lại cực kỳ xinh đẹp.

"Chân?" Viên Minh sửng sốt.

"Quả Quả, sao lại chạy xuống đất? Làm dơ hết chân rồi, đến đây ta ôm nào." Lúc này, một giọng nữ cực kỳ dễ nghe vang lên.

Ngay sau đó, Viên Minh nhìn thấy đôi chân mang giày thêu kia lui về phía sau. Một nữ tử dung mạo xinh đẹp cúi người xuống đưa hai tay xốc lấy nách con ngân miêu, ôm nó giơ lên.

Viên Minh nhìn xuyên qua ánh mắt Quả Quả, thấy được khuôn mặt nữ tử xinh đẹp. Tuy lòng biết linh hồn trong cơ thể nàng là Tịch Ảnh nhưng vẫn còn chưa thích ứng ngay được.

Nhất là thông qua ánh mắt Quả Quả, với góc độ thị giác kỳ lạ từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy phần trước ngực Tịch Ảnh nhô lên càng là loại trải nghiệm độc đáo mà Viên Minh chưa từng có.

Hắn vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác nhằm dịch chuyển tầm mắt của mình.

Tịch Ảnh thấy Quả Quả đột nhiên nghiêng đầu qua một bên còn tưởng nó bị thứ gì đó hấp dẫn nên cũng nhìn theo. Kết quả chỉ thấy ngoài có gốc mai bên ngoài vọng lâu, không còn gì khác nữa.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Nàng lại nắm đầu Quả Quả ép nó quay đầu lại như cũ, đối diện với ngực mình.

Viên Minh bất đắc dĩ chỉ lại quay đầu qua chỗ khác. Bởi tạp niệm hỗn loạn mà hắn nhất thời cũng không chú ý được, lúc này tất cả động tác của Quả Quả cơ hồ là đều chịu ảnh hưởng của hắn.

Tịch Ảnh thấy Quả Quả hơi giãy dụa cũng không cưỡng ép nó nữa mà đặt nó xuống bàn đá trước người, bản thân nàng cũng ngồi xuống.

Trên bàn đá đang nấu một ấm trà cùng với sáu chén trà. Trong đó có một chén đã được châm đầy nước, hương trà tản ra hòa vào trong linh khí bốn phía.

"Quả Quả, ở đây nhàm chán chết đi được, qua mấy ngày chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Tịch Ảnh gối đầu lên cánh tay trắng muốt, nhìn chằm chằm vào ngân miêu trước mặt nói.

Viên Minh nhìn vào ánh mắt sáng ngời của nàng, phảng phất như có thể nhìn xuyên qua con ngươi kia, thấy được một bóng dáng xinh đẹp bên trong, tâm tình chợt thấy vui vẻ.

Đang lúc Viên Minh âm thầm mừng rỡ, vành tai ngân miêu chợt giật giật, nghe được nơi xa có tiếng bước chân bèn nhìn ra phía bên ngoài vọng lâu.

Trên con đường nhỏ quanh co bên ngoài vọng lâu là hai bóng người một trước một sau đi tới.

Tịch Ảnh cũng nhìn lại, sắc mặt trở nên nặng nề, lông mày khẽ nhíu nói: "Phiền chết đi được, lại tới nữa."

Không lâu sau, một nam một nữ trước sau đi vào trong vọng lâu.

Đi trước là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào gấm thêu màu trắng, đầu đội mũ ngọc quan có khảm hoa văn, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp tuấn lãng, chẳng qua đuôi mắt lại hơi xếch lên nên lộ ra chút vẻ tà mị.

Theo sau hắn là một nữ tử mặc váy áo màu xanh nhạt, dáng người yểu điệu thướt tha, mắt hạnh hàm xuân, ánh mắt luôn như có như không rơi vào nam tử phía trước.

"Ảnh Nhi!" vừa tiến vào vọng lâu, nam tử kia đã lập tức thân mật gọi. Nữ tử phía sau hắn nghe vậy chợt nhíu chặt hàng mày, ánh mắt nhìn về phía Tịch Ảnh hiện lên vẻ đố kỵ rõ rệt.

Ngân miêu nghe tiếng gọi này, không nhịn được mà xoay thân thể lông xù qua nơi khác như không muốn nhìn thấy kẻ này.

"Ngừng! Quan Thần, ta đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi ta như vậy. Chúng ta không thân quen thế đâu." Tịch Ảnh nhìn về phía nam tử mặc áo gấm, vội khoát tay ngăn đối phương lại.

Nam tử mặc áo gấm nghe vậy lại không tỏ vẻ gì là không vui, chỉ lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu nói:

"Ảnh Nhi đi một chuyến Bắc Vực địa giới về, thái độ đối với ta sao thay đổi nhiều như vậy? Chúng ta đã gặp qua mấy lần rồi mà?"

Nói xong, gã bèn tự rót cho mình một chén trà.

"Chúng ta mới gặp mặt ba lần mà thôi, còn gọi như vậy thì mời ngươi rời đi ngay cho." Tịch Ảnh lãnh đạm đáp lời.

"Được, được, vậy gọi ngươi là Tiếu cô nương vậy. Ta vừa gặp ngươi đã yêu rồi. Ta tin ngày nào ngươi sẽ chấp nhận ta, cho dù ngày đó có lâu thế nào ta cũng đợi được, dù là đợi đến thiên hoang địa lão, đến sông cạn đá mòn."

Quan Thần thâm tình thổ lộ một phen lại khiến Tịch Ảnh nghe thấy mà trợn trắng mắt. Viên Minh cũng cảm thấy buồn nôn, Quả Quả không ngừng uốn éo người, toàn thân khó chịu. Chỉ có nữ tử mắt hạnh hàm xuân kia là u oán nhìn nam tử.

"Rốt cuộc ngươi có chuyện gì, nếu không có chuyện thì đi nhanh đi." Tịch Ảnh ghét bỏ nói.

"Tiếu Ảnh, ngươi đừng quá đáng!" Lúc này nữ tử một mực chưa lên tiếng đã không nhịn được nữa, giận dữ mắng.

Tịch Ảnh quay đầu nhìn về phía cô nàng, trong mắt không chút che giấu vẻ thương hại.

"Biểu ca ta thật tâm thích ngươi, nhiều lần chủ động lấy lòng ngươi. Ngươi không chấp nhận thì thôi, cần gì phải đối xử với biểu ca ta như vậy?" Nữ tử tức giận nói.

Viên Minh nghe vậy trong lòng không khỏi buồn cười, Quả Quả cũng theo đó mà đứng dậy.

"Phó Dao, không được vô lễ với Tiếu cô nương như vậy." Không đợi Tịch Ảnh mở miệng, Quan Thần đã chen vào trước.

"Biểu ca, ta chỉ là tức giận ..." Phó Dao lập tức nước mắt lưng tròng, ấm ức nói.

"Tiếu cô nương, biểu muội ta không hiểu chuyện, ngươi chớ để ý. Lần này tới tìm ngươi là biết ngươi đang chuẩn bị hạ lễ mừng thọ của Tiếu gia lão tổ, mà ta lại vừa mới tìm được một quả Long Tiên châu ở bên Nam Hải, lớn chừng quả trứng gà, thập phần trân quý, thừa sức để người dùng làm quà mừng thọ." Quan Thần nhìn về phía Tịch Ảnh, mắt đào hoa ánh lên vẻ nịnh nọt.

"Không cần, ta đã chuẩn bị xong quà mừng thọ rồi. Long Tiên châu là đồ tốt, ngươi tự mình giữ lấy đi." Tịch Ảnh không chút nghĩ ngợi từ chối.

"Tiếu cô nương, giữa ta với ngươi cần gì phải phân chia rạch ròi."

Quan Thần còn chưa dứt lời thì một tiếng "bộp" vang lên, Tịch Ảnh đã đặt mạnh chén trà của mình xuống mặt bàn. Rốt cuộc thì nàng đã bị Quan Thần làm phiền đến mức không nén giận nổi, bèn vỗ một chưởng lên mặt bàn.

Chỉ là ngay khi nàng vừa định vung tay lên, đã có người còn không nhịn thêm được nữa.

"Nhanh cút đi." Thần hồn Viên Minh trong cơ thể ngân miêu thầm quát.

Nháy mắt tiếp theo, Quả Quả đột ngột nhảy lên khỏi bàn đá, nhấc chân trước đập thẳng tới chén trà Quan Thần đang cầm.

Dù sao Quan Thần cũng là tu sĩ, cũng đã phát hiện ngay được ngân miêu dị thường.

Chỉ là đợi gã phản ứng lại thì đã muộn.

Một tiếng "bộp" vang lên.

Ngân miêu giơ chân tát lên chén trà của Quan Thần, gã chỉ cảm thấy trong tay trống không, chén trà đã không biết bay đi đâu rồi.

Toàn bộ vọng lâu yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Tịch Ảnh và Phó Dao đều nhìn về phía ngân miêu, mặt đầy vẻ không thể tin được.

Viên Minh trong cơ thể ngân miêu cũng ngây ngẩn cả người: đều nhìn ta làm gì? Ta chỉ vừa mới nảy sinh ý niệm trong đầu, làm sao Quả Quả đã ra tay, à không, nên nói ra vuốt đây?

Lúc này hắn mới phản ứng lại. Người và thú chung quy khác biệt. Hắn phỏng chế theo hương đen không cách nào khống chế hành vi của người, sau khi tăng cường công hiệu cũng chỉ có thể không ngừng ám chỉ dẫn dụ mới ảnh hưởng đến hành động đơn giản của người bị phụ thể ở một mức độ nhất định.

Dù sao Quả Quả chỉ là một con mèo, là loại linh thú chưa khai mở thần trí, thần hồn nó không thể sánh được với loại tiên thiên linh trưởng, tự hiểu tự biết từ lúc sinh ra như của con người. Do đó, hiển nhiên hành vi của nó dễ dàng bị ý niệm của hẳn ảnh hưởng hơn.

"A, a, biểu ca không sao chứ?" Cuối cùng vẫn là Phó Dao đau lòng biểu ca bèn hô lên một tiếng, quan tâm hỏi han Quan Thần.

"Ây da, thật ngại quá. Ngươi xem Quả Quả còn không thích ngươi. Ta thấy ngươi và biểu muội ngươi rất xứng đôi, nên quý trọng người trước mặt thì hơn." Tịch Ảnh cưng chiều ôm lấy ngân miêu nói.

Hôm nay nàng phụ thân vào Tiếu Ảnh, hành động vẫn nên thu liễm một chút thì hơn.

Trong mắt Quan Thần hiện rõ vẻ do dự nhưng lại nhanh chóng bị gã ẩn dấu đi.

Gã vẫn giữ lấy vẻ phong độ của công tử quý tộc nói: "Không đáng ngại, ta há lại so đo với một con mèo, huống chi nó còn là linh sủng, ta vẫn còn thích không hết đây."

"Đây không phải là linh sủng mà là người bạn tốt hiểu rõ tâm ý của ta nhất." Tịch Ảnh nhẹ nhàng cười cười nói.

Viên Minh cảm giác Quả Quả nghe xong, trở nên vui vẻ hẳn mà tiến đến cọ cọ đầu lên người Tiếu Ảnh.

"Ha ha, ta đã nói mà, khó trách lại thông nhân tính như thế. Chỉ có Quả Quả thông linh như vậy mới xứng được với ngươi." Quan Thần cười ha ha nói.

Tịch Ảnh thật sự không chịu nổi người này dây dưa nữa bèn cáo từ một tiếng, rồi vội ôm ngân miêu, mặc kệ chén trà uống dở mà rời bước khỏi đây.

"Quả Quả, xử thật gọn nha!" đến lúc đi xa, nàng mới hôn miệng ngân miêu một cái, tán thưởng.

Mà Quả Quả vì hành động thân mật này mà càng thêm vui vẻ. Viên Minh phụ thể trên người Quả Quả còn chưa kịp cảm nhận kỹ nụ hôn của Tiếu Ảnh thì đã thấy trước mắt tối sầm, mất đi tầm nhìn của ngân miêu.

Trong vọng lâu, ánh mắt Quan Thần đã trở nên ảm đạm, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiếu Ảnh rời đi.

Phó Dao vài lần định mở miệng nhưng lại không nói nên lời, lòng thầm khổ sở.

Viên Minh trở lại thân thể mình, tâm tình thoải mái, bất giác ngâm nga một đoạn nhạc.

"Người ấy về nam ta đến bắc,

Chân trời bóng dáng khó tìm ra.

Khói xanh mờ mịt toàn thiên địa,

Thần niệm thông suốt đến tương thông.

Tiền đồ không biết đi nơi chốn?

Cô độc bóng hình mãi buông trôi"

Hắn nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn, đi khỏi tiểu thành này, khống chế Thanh Vân hạc nhắm thẳng hướng kinh thành Đại Tấn mà bay.
Bình Luận (0)
Comment