Chương 236: Nhân họa thành danh
Chương 236: Nhân họa thành danh
Lúc này đã là quá trưa.
Thành lâu cao lớn lợp ngói xanh với từng hàng các tướng sĩ mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, dáng đứng cao ngất.
Bên dưới thành lâu là mảng tường màu xanh xám kéo dài thật dài không thấy phần cuối. Giữa phần tường thành này là ba cửa cổng hai thấp một cao đang rộng mở, người ngựa ra vào như nước, cảnh tượng vô cùng phồn hoa.
Mặt trời chói chang treo cao, chiếu xuống thành lâu tạo thành một bóng râm khổng lồ bao phủ toàn bộ dòng người vào thành, phủ hết cả cầu treo và cả con hào bảo vệ quanh thành, kéo dài đến dưới chân Viên Minh.
Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cửa thành quen thuộc, tầm mắt cuối cùng rơi xuống tấm biển đá màu xám tro phía trên cánh cổng tò vò. Bên trên đó, chỉ có hai chữ mạnh mẽ hữu lực "Khúc Giáng."
Năm đó, dưới tấm biển này, Viên Minh đã cáo biệt mọi người tiễn đưa, đi khỏi Đô thành Đại Tấn. Hắn cùng Lâm Tuấn Sinh mang thân phận chính phó sứ theo sứ đoàn đi Nam Cương với đầy hoài bão và hăng hái.
Mà hôm nay, cảnh còn người mất.
Hắn trầm mặc một lát, thu lại mớ suy nghĩ lộn xộn, cất bước đi vào trong thành.
"Tránh ra tránh ra!"
Vừa qua khỏi cầu treo, sau lưng Viên Minh bỗng vang lên tiếng roi ngựa cùng tiếng quát lớn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba bốn binh sĩ giáp trụ toàn thân, đang cưỡi ngựa cao, tay vung vẩy roi ngựa xua đuổi xe ngựa bách tính trước cửa thành.
Dù nhìn bọn họ hung hăng, nhưng roi vung lại không trúng người, nhìn qua hẳn chỉ là uy hiếp.
Nơi xa, đại đội xe ngựa đang chậm rãi tiến tới, tinh kỳ đón gió phất phới lộ ra một chữ "Triệu".
Viên Minh nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời mà dạt qua bên cạnh nhường đường như các bách tính khác.
Trước cửa thành nhanh chóng hình thành một con đường đủ để hai cỗ xe ngựa chạy song song với nhau, đoàn xe có lá cờ chữ Triệu kia đã đi qua.
Đội xe này có không ít người, trước sau đều có binh lính cưỡi chiến mã hộ vệ. Mấy cỗ xe ngựa ở giữa không tính là hoa lệ, nhưng nhìn những đường vân cùng nét chạm khắc mang đại khí cổ xưa trên thùng xe cho thấy bên trong tuyệt không phải là người thường ngồi.
Nhìn thấy trang trí trên cỗ xe cùng tinh kỳ chữ Triệu kia, trên mặt Viên Minh như thoáng nghĩ tới điều gì đó.
Đoàn xe tới gần, thành vệ trước cửa thành tựa hồ cũng trở nên khẩn trương. Một tướng sĩ mặc giáp trụ Môn úy vội vã từ thành lâu đi ra, đứng trước đoàn xe đầu tiên nơi cửa thành.
Đoàn xe ngừng trước cửa thành, một gã tôi tớ đi tới cỗ xe ngựa đầu tiên, xốc rèm vải lên. Trong xe là một lão giả tóc bạc đang ngồi nghiêm trang, sắc mặt nghiêm nghị.
"Cung nghênh Triệu hầu." Môn úy cười nghênh đón, chắp tay nói với lão giả.
Cùng lúc đó, bên cạnh Viên Minh có một gã diện mạo tựa hồ như thương nhân đang thấp giọng hỏi đồng bạn: "Lô huynh, đội ngũ nhà ai mà nhìn đại phô trương vậy?"
Đồng bạn gã nhìn qua hai bên, hạ thấp giọng nói:"Nói nhỏ chút, đây chính là đoàn xe của Tĩnh Bắc tướng quân, quấy nhiễu bọn họ, ta và ngươi có thêm mấy cái mạng nữa cũng không bồi thường đủ."
"Bá đạo vậy sao? Ta mới từ phía Nam đến, ngươi nói thêm một chút." Thương nhân kia lắp bắp kinh hãi.
"Ngươi không đến phương Bắc không biết, Triệu lão tướng quân này trấn thủ biên cương nhiều năm, hơn nữa còn bá đạo, uy danh hiển hách." Đồng bạn kia kính sợ nói. Viên Minh ở bên cạnh chỉ có thể nghẹn lấy nín cười. Hắn không rõ Tĩnh Bắc tướng quân bá đạo hay không nhưng vẫn nhớ rõ khi còn bé, Triệu lão tướng quân còn là khách quen nhà hắn, có thể nói là nhìn hắn lớn lên đấy.
Bên kia, Triệu lão tướng quân chỉ khẽ gật đầu với Môn úy, gã tôi tớ bèn buông vải rèm xuống. Đoàn xe chậm rãi đi tiếp, cửa thành cũng nhanh chóng khôi phục lại như lúc đầu. Nhưng hai người bên cạnh Viên Minh vẫn còn đang nói chuyện với nhau: "Lại nói tiếp, Triệu lão tướng quân quanh năm trấn thủ biên cương Bắc cảnh, không có đại sự sẽ không hồi kinh. Lúc này còn cách niên quan rất xa, sao lại đột nhiên dám mang người vào kinh?"
"Chuyện này làm sao ta biết được? Đoán chừng triều đình đã xảy ra đại sự gì." Nam tử thương nhân vừa đi vừa nói chuyện với đồng bạn.
Lúc này Viên Minh đã đến cửa thành. Thành vệ cửa thành mới hỏi: "Tính danh?"
"Viên Minh." Viên Minh đáp.
"Viên Minh? Viên công tử phủ?" Thành vệ kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy." Viên Minh đáp.
Lúc thấy rõ dung mạo Viên Minh, Thành vệ lập tức kêu lên, kích động muốn nắm chặt tay hắn.
Một người bên cạnh vội hỏi: "Viên Minh? Viên công tử, thật là ngươi? Lúc trước ta nghe nói ngươi mất tích trong lúc đi sứ Nam Cương, còn tưởng đã xảy ra chuyện ngoài ý rồi, không nghĩ ngươi vậy mà vẫn còn sống?" Bỗng nhiên người đó như chợt nhớ ra điều gì, vội vỗ vỗ y phục của mình, lấy ra một quyển gấm.
Gấm kia bọc bên trong là một quyển sách nhỏ tinh xảo, ngoài bìa có ấn sáu chữ thiếp vàng "Thịnh công tử Nam Du Ký".
"Ta chính là fan trung thành của Viên công tử. Hôm nay đến đây là nhằm mua quyển bìa cứng bản "Thịnh công tử Nam Du Ký" này, không nghĩ tới ở cửa thành còn gặp ngươi."
Ánh mắt người nọ lập lòe đầy mong đợi, tay nâng quyển sách bìa cứng tới trước mặt Viên Minh: "Ngươi có thể kí tên lên quyển sách này được không? Ta nhất định sẽ trân tàng nó."
Viên Minh khó mà từ chối lòng nhiệt tình của người này, đành phải nhận quyển sách. Có điều đến lúc kí tên lên thì hắn chợt nói: "Thật có lỗi, ta không mang theo bút." rồi định rời đi.
"A, ta không cân nhắc chu toàn, đợi chút!"
Người nọ ảo não vỗ đầu, quay lại kéo người bên cạnh: "Làm phiền, xin hỏi ngươi có mang theo bút mực không, có ta mượn dùng một chút."
"Bút mực? Ta đi ra ngoài làm việc, mang mấy thứ đó làm gì?" Người qua đường kia khó hiểu, nhìn nhìn người nọ và Viên Minh, ánh mắt y cũng chợt lóe sáng ngời. "Ồ, chẳng phải ngươi là Viên Minh Viên công tử sao?"
"Đúng vậy, mới từ Nam Cương trở về." Viên Minh cười nói.
"Ta đọc "Thịnh công tử Nam Du Ký" thấy vô cùng đặc sắc, là ngươi thật sự trải qua hay sao?" Người kia hỏi.
Viên Minh còn chưa trả lời, người qua đường kia cũng nhớ ra mình không có bút mực. Bèn bắt chước người nọ quay người qua phương khác tìm hỏi bút mực. Chốc lát như thế, một truyền mười mười truyền một trăm, Viên Minh đã bị một đám ngươi vây quanh.
Ồn ào trước cửa thành đã nhanh chóng bị Môn úy chú ý tới.
"Tránh ra, tránh ra, chớ có bu đông lại. Nơi này đã phát sinh cái... Viên công tử?" Y chỉ huy thành vệ gạt đám ngươi ra, nhìn thấy là Viên Minh cũng kinh ngạc hô lên.
Viên Minh có chút buồn bực: "Ngươi cũng nhận ra ta?"
"Đương nhiên! Năm đó Viên công tử ngươi tư thái hào hùng mang theo sứ đoàn ra khỏi thành nhằm ngay lúc ta trực ban! Tuy rằng ngươi thoạt nhìn có thay đổi, cao hơn nhưng ta vẫn nhận ra. Cho nên sau khi ngươi mất tích, sách ngươi viết bán rất chạy, quyển nào quyển nấy đều khó mà mua được!" Môn úy lập tức chuyển sang tươi cười, đồng thời phất phất tay bảo đám thủ hạ cản đám người lại.
Viên Minh nghe xong không khỏi buồn cười, thường nghe nói sau khi họa sĩ qua đời, tác phẩm sẽ tăng giá gấp đôi, không nghĩ lúc này lại thấy chuyện xảy ra trên người mình.
Lúc này, trong đám người có kẻ liều mạng chui vào, còn cao giọng kêu to: "Viên công tử, ta tìm được bút mực rồi!"
Môn vệ lập tức trầm mặt, định quay người quát lớn thì Viên Minh đã cản lại: "Không sao, để y tới đây, ta đã đồng ý ký tên cho y rồi."
"Viên công tử vẫn thiện tâm như vậy." Môn úy khen một câu, phân phó thủ hạ chừa ra một chỗ.
Viên Minh nhận lấy sách, viết lên trên thêm một câu cổ vũ con gái y xong, lại ký tên. Lúc này người nọ mới cười ngây ngô lui về sau.
Thấy tình hình này, đám người càng thêm kích động, không ít người không rõ cũng lôi đâu ra mấy quyển sách, cũng hô to muốn Viên Minh lưu lại chữ ký.
"Viên công tử, ngươi viết Nam Du Ký này là chuyện thật hết sao?"
"Viên công tử dừng bước."
Nhất thời áp lực lên thành vệ tăng lớn. Thấy thế, Viên Minh cất cao giọng nói: "Chư vị, tại hạ hiểu được tâm tình của các ngươi. Chẳng qua là bản thân đã ở bên ngoài nhiều năm, hôm nay mới trở về, tâm còn nghĩ tới cao đường phụ mẫu, thật không cách nào ở lâu, mong rằng chư vị thông cảm. Để nghỉ ngơi mấy ngày sau, ta sẽ đến Thiên Minh thư cục ký tên cho mọi người."
Nghe vậy, đám người chợt bộc phát tiếng kêu ầm ĩ, phần lớn đều là lời lẽ thông cảm.
Môn úy lau mồ hôi, vội vàng bảo thủ hạ hộ vệ để Viên Minh vào thành.
Chỉ là vừa đi qua cửa thành, Viên Minh lại nghe thấy một loạt âm thanh như thể núi thở biển gầm vang lên.
Đường phố rộng rãi ban đầu đã chật kín người. Dòng người mãnh liệt lấp kín cửa thành chật như nêm. Vô luận là văn sĩ nhã khách hay người người buôn bán nhỏ, tất cả đều chen chúc trong đám người, liều mạng đi vào trong để thấy được Viên Minh.
Viên Minh cũng bị cảnh tượng trước mắt mà trở nên lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ hình như trước khi mất tích mình cũng không có danh vọng thế này. Hắn không khỏi quay đầu cười khổ nói: "Xem ra còn phiền ngài phái thêm ít nhân thủ, thông báo đến phủ tướng quân, nói họ chạy tới mở đường trong chốc lát."
"Chuyện nhỏ thế này hà tất phiền toái người trong phủ tướng quân. Vừa vặn thủ hạ ta còn dư thừa người, để bọn chúng đưa Viên công tử trở về đi." Môn úy vỗ ngực nói.
Y nhanh chóng gọi mấy tên thành vệ nhàn rỗi đến, để cho bọn họ một đường hộ tống Viên Minh đến trước phủ tướng quân. Có thành vệ tay cầm binh khí trấn nhiếp đám người, Viên Minh rốt cuộc cũng có được một con đường thông suốt mà đi.
Dù vậy, vẫn có không ít người chen lấn hai bên đường. Quán rượu quán trà bên đường cũng mở tung hết cửa sổ, các thực khách trong quán đều chen tới trước cửa sổ tò mò nhìn tình hình bên ngoài, thấy Viên Minh được hộ tống đi qua, cả đám đều không hiểu mà hưng phấn lên.
Rất nhanh, tin tức Viên Minh, tác giả có sách bán chạy nhất kinh thành, con trai độc nhất của Trấn Nam tướng quân Viên Tộ Trùng đã mất tích vài năm ở Nam Cương, nay bình yên trở về truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Phủ Tĩnh Bắc tướng quân, Tĩnh Bắc hầu Triệu Quý Thắng vừa được tôi tớ đỡ xuống xe ngựa, đang định vào phủ thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài đường lớn.
Ông ta nhíu mày, lập tức có tướng sĩ mặc giáp bên người nhanh chóng đi nghe ngóng tin tức. Chốc lát sau, tướng sĩ kia mang theo tin trở về. Nghe hắn báo cáo, trên mặt Triệu Quý Thắng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nở nụ cười tươi từ đáy lòng.
"Hắc, ta đã nói Viên tiểu tử kia phúc lớn mạng lớn mà!" Ông ta phất phất tay: "Người tới, chuẩn bị một phần lễ chuyển đến Viên phủ, lại đưa bái thiếp theo nói vài ngày nữa lão phu sẽ ghé qua bái phỏng."
Cùng lúc đó, tại Thiên Minh thư xã. Chưởng quầy thư xã đang sắp xếp nhân thủ bày thêm bản bìa cứng "Thịnh công tử Nam Du Ký" lên giá sách vốn đã được bán sạch sẽ, đột nhiên một gã tiểu nhị lảo đảo chạy vào.
"Chưởng quầy, có ...có đại sự, có đại sự a!"
"Chuyện gì mà gọi to gọi nhỏ như vậy? Nếu quấy nhiễu tới khách nhân thì sao?" Chưởng quầy thư xã quát lớn.
Tiểu nhị thở hổn hển không ra hơi, chống đầu gối nghỉ chốc lát mới nuốt một ngụm nước miếng nói: "Tin tốt, chưởng quầy, là Viên công tử, Viên công tử đã trở lại!"
"Viên công tử? Viên công tử nào?" Chưởng quầy thư xã sửng sốt, rồi tiến lên vài bước bắt lấy cánh tay gã tiểu nhị: "Ngươi nói, không phải là Viên Minh, Viên công tử chứ?"
"Chính là hắn, trên đường đều truyền điên rồi, nói là Viên công tử trải qua gian khổ, từ Nam Cương trở về!" Tiểu nhị vội vàng gật đầu.
Chưởng quầy thư xã bèn cười to: "Được được được! Nhanh, lập tức an bài nhân thủ thông báo ra ngoài, nói để chúc mừng Viên công tử trở về, tất cả sách vở trong cửa hàng đều giảm giá mười phần trăm, không, giảm giá hai mươi phần trăm trên giá bán!"
Y phân phó xong, các tiểu nhị trong cửa hàng đều nhanh chóng tản ra ngoài. Trong mắt chưởng quỹ thư xã đầy vẻ hưng phấn khó tả.
Bệ hạ, rốt cục Viên công tử đã trở về!