Chương 243: Đại điển truyền vị
Chương 243: Đại điển truyền vị
Bái tế thiên địa xong, tiểu hoàng đế lại mang theo mấy trăm văn võ bá quan đi vào tế đàn bái thương sinh xã tắc.
Sau lễ tiết phức tạp, đám người lại trùng trùng điệp điệp lên Thái miếu, cáo tế tổ tông Lưu thị.
Nhưng lần này chỉ có hoàng tử hoàng tôn cùng tiến vào Thái miếu, đám người còn lại đều chờ ở bên ngoài.
Đợi lễ nghi tế tự hoàn thành, văn võ bá quan lại theo long liễn Hoàng đế đi tới Thái An điện để chính thức tiến hành nghi thức truyền vị.
Thái An điện chính là một trong cung điện hùng vỹ khí thế nhất cả hoàng thành, chỉ có lúc làm các đại sự quốc gia như tân đế đăng cơ, sắc lập Thái tử, sắc phong hoàng hậu, mới tiến hành nghi thức ở đây.
Viên Minh lấy thân phận thân vệ theo tiểu hoàng đế đi vào Thái An điện, vừa mới đi vào đại điện, liền thấy phía dưới long ỷ Hoàng đế đặt mấy ghế bành màu đỏ thẫm, phía trên đang ngồi mấy người.
Trong đó ngồi gần long ỷ là một nam tử cao lớn mặc đạo bào tím bầm, dung mạo đoan chính, ngũ quan trang nghiêm, để râu ngắn, hai con ngươi thần quang nội uẩn, có một cỗ uy nghi không giận tự uy.
Ngồi gần gã là một lão giả mặc đạo bào tím bầm già trên tám mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, rất có vẻ tiên phong đạo cốt, thình lình chính là quốc sư Ngọc Hồ đạo trưởng.
Bên cạnh lão là một lão ẩu có mái tóc hoa râm, tay cầm quải trượng đầu rồng, mặt lộ vẻ hiền lành.
Cạnh lão ẩu còn có một phụ nhân đoan trang, mặc váy sa màu thủy lam, khí chất dịu dàng, phảng phất nữ tử xuất thân vùng sông nước Giang Nam, thiên nhiên mang theo vài phần ý vị nhu hòa.
Sau lưng mấy người đó có vài chiếc ghế dựa, một số người ngồi ở đó.
Viên Minh đã biết, đại điển truyền vị lần này ngoại trừ văn thần võ tướng, hoàng thân quốc thích, còn có Trường Xuân Quan cùng một ít người tông môn tu tiên Đại Tấn đến đây tham dự.
Chỉ bất quá bọn họ cũng không tham dự lễ kính thiên địa xã tắc cùng tổ tông, chỉ ở nơi đây chờ quan sát nghi thức đại điển truyền vị mà thôi.
Tiểu hoàng đế sau khi quay về, đi vào trong đại điện. Các tu sĩ trong điện nhao nhao đứng dậy chào, tiểu hoàng đế cũng lập tức chắp tay kiểu Đạo môn đáp lễ.
Trong văn võ bá quan, ngoại trừ chủ quan lục bộ và tế chấp ba tỉnh, cùng mấy vị tướng quân quyền hành lớn được lưu ở trong đại điện, còn lại quan viên đều ở ngoài điện, xếp hàng theo phẩm cấp lớn nhỏ.
Viên Minh là thân vệ tiểu hoàng đế, đặc biệt cùng nội thị công công đứng ở dưới tay Hoàng đế.
Văn võ bá quan tất nhiên biết rõ quan hệ giữa Viên Minh cùng tiểu hoàng đế, cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại đám tu sĩ ngồi phía trước nhất nhịn không được nhao nhao quăng tới hắn ánh mắt nghi hoặc.
Viên Minh cũng không khẩn trương, ánh mắt yên lặng liếc nhìn phía dưới, thậm chí đối mặt cùng những tu sĩ kia.
Trong đó, tên trung niên nam tử râu ngắn mang áo bào tím chính là tổ phụ tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh, hơn năm mươi năm trước đã Trúc cơ nên truyền vị cho phụ thân tiểu hoàng đế, bản thân thì đi Trường Xuân Quan tu hành.
Về sau y chưa từng can thiệp quốc chính Đại Tấn, thậm chí chưa hề trở về kinh thành.
Tiểu hoàng đế có phụ thân là người bình thường hoàn toàn không có linh căn, lúc hai mươi tuổi đã kế tục đại thống, làm hoàng đế không sai biệt lắm hơn ba mươi năm, về sau đột nhiên buông tay nhân gian, truyền hoàng vị lại cho Lưu Thiên Minh.
Lúc gã tạ thế, tổ phụ Lưu Thiên Minh cũng không trở về, lần này Lưu Thiên Minh truyền vị, lại về kinh thành Đại Tấn, đủ để thấy y coi trọng đứa cháu này.
Lão ẩu ngồi với y, là chủ mẫu thế gia tu tiên lớn nhất Bạch La Sơn trang ngoài hoàng thất Đại Tấn, mặc dù không phải là người có tu vi cao nhất sơn trang, lại luôn luôn là người chấp chưởng gia tộc.
Phụ nhân dịu dàng ngồi gần lão ẩu là trưởng lão Lạc Thủy tiên tử thuộc Thuỷ Tinh cung, có thực lực gần với Trường Xuân quan, mà ngồi ở phía sau bọn họ là các trưởng lão trong môn phái.
Viên Minh đang nhìn những người khác, rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt rơi ở trên người hắn, mang theo ba động thần niệm dò xét, chính là bắt nguồn từ quốc sư Ngọc Hồ đạo trưởng.
Dù ánh mắt kia chỉ trong nháy mắt, nhưng Viên Minh vẫn bén nhạy bắt được.
Đợi tất cả mọi người ai về chỗ nấy, thống lĩnh nội thị công công lúc này mới tiến lên, hất lên bụi bặm, vươn cuống họng hô:
"Đại điển truyền vị, chính thức bắt đầu, tuyên mời chiếu thư truyền vị."
Gã giương cuống họng hô xong, vị đại tế tự Quốc Tử Giám kia lập tức hai tay dâng lên một cái khay gỗ đen, phía trên đặt một quyển lụa cuốn màu vàng, chậm rãi đi tới trước tiểu hoàng đế.
Lúc gã đi qua cạnh một đám hoàng tử hoàng tôn, đại đa số đám người đều cúi đầu không dám nhìn, chỉ có một số nhỏ có can đảm giương mắt vụng trộm quan sát, trong mắt tràn đầy hâm mộ
Trong đó, ánh mắt Bát Vương gia cháy bỏng nhất.
Cái này cũng chẳng trách y, bởi vì tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh dù sao tuổi còn nhỏ, chưa lập hoàng hậu, cũng chưa từng sinh hạ long tử, muốn chọn một người kế thừa hoàng vị, tự nhiên chỉ có thể chọn trong thúc bá huynh đệ y.
Trong những người này, luận bàn năng lực, nhân khí, tư lịch, căn bản không ai có thể so sánh với y.
Mặt khác, Tỉnh Trung Thư tế chấp lâu Tể tướng cũng đã báo trước với y, Tỉnh Trung Thư cùng môn hạ đều đề nghị để y kế thừa đại thống, trong lục bộ thì Lại bộ và Hộ bộ cũng ủng hộ y thượng vị.
Mà mấu chốt nhất là, y đã đạt được Trường Xuân Quan ngầm đồng ý ủng hộ.
Cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, Bát Vương gia hiền vương chính là tân nhiệm hoàng đế Đại Tấn ván đã đóng thuyền.
Chỉ thấy Đại Tế Tửu cao tuổi bưng lấy chiếu thư đi tới trước long ỷ, tiểu hoàng đế cũng đã đứng dậy, mang tới ngọc tỉ truyền quốc, trên chiếu thư trịnh trọng đóng lên hoàng ấn.
Sau đó, đại tế tửu nâng chiếu thư, tận lực để thanh âm bình ổn, tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Triều ta kế tục tiên liệt, ứng thiên thuận nhân, trẫm tự đăng cơ đến nay, kính thiên Pháp tổ, tuân thủ nghiêm ngặt cương thường, vạn sự đều lấy dân làm đầu, hành pháp đều lấy dân làm gốc. Vốn muốn lập kế hoạch lớn, nhưng tiên duyên khó từ, vì kế sách quốc gia đã lập, hiện truyền vị cho anh ruột là Khánh Vương Lưu Thiên Trạch. Hiện bố cáo thiên hạ, để mọi người biết."
Bát hiền vương đã chuẩn bị tiến lên mấy bước kế tục đại thống, lúc nghe ba chữ "Lưu Thiên Trạch", toàn thân y cứng đờ, như rớt vào hầm băng, cả người sững sờ tại chỗ.
Không phải Lưu Quang Tuyển mà là Lưu Thiên Trạch, không phải Hiền vương, mà là Khánh Vương.
Không chỉ Hiền vương ngây ngẩn cả người, văn võ bá quan trong điện, kể cả Khánh Vương, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Khánh Vương là tứ ca tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh, vốn chỉ có Thượng thư La Tể tướng ủng hộ gã.
Ai cũng không nghĩ tới, người thừa kế hoàng vị sẽ là gã.
Hiền vương ngốc trệ một lát, thần sắc bỗng nhiên trở nên bắt đầu vặn vẹo, càng không để ý lễ nghi vọt ra.
"Khoan, khoan đã, nhất định là sai lầm, sao lại là Khánh Vương? Là ta, là ta mới đúng!" Hiền vương thay đổi vẻ uy nghiêm cẩn thận trước đây, quơ hai tay, cao giọng hô.
Đám người thấy thế kinh hãi, trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng.
Cả bọn cẩn thận nhìn về phía tiểu hoàng đế, muốn xem phản ứng của gã.
Nhưng tiểu hoàng đế chỉ bình tĩnh nhìn Hiền vương nổi điên, không phản ứng chút nào.
"Bệ hạ " Lúc này, Lâu Tể tướng nhịn không được, đứng dậy.
Lão kêu một tiếng "Bệ hạ" này, khiến tầm mắt mọi người nhìn về phía lão.
"Ngươi có gì muốn nói?" Tiểu hoàng đế khẽ cười một tiếng, hỏi.
"Bệ hạ, hoàng vị liên quan xã tắc, chính là đại sự quốc gia, không thể đùa bỡn. Lúc trước chúng ta đã cùng bệ hạ thương nghị việc này, lúc ấy định ra nhân tuyển thích hợp, vì sao đột nhiên thay đổi?" Lâu Tể tướng không đề cập nhân tuyển ban đầu là ai, chỉ đặt câu hỏi.
Đám người nhao nhao nhìn về phía tiểu hoàng đế, ngay cả quốc sư Ngọc Hồ đạo trưởng cùng tổ phụ Lưu Thiên Minh vốn mặc kệ sự vụ thế tục, cũng đều nhao nhao quăng tới ánh mắt thăm dò.
Tiểu hoàng đế nghe vậy, dường như đang chờ người đặt câu hỏi, chợt đứng lên nói:
"Bát hoàng thúc, ngươi tham dự quốc chính mấy năm qua, kết bè kết cánh, ăn hối lộ trái pháp luật, trẫm đều biết rõ, những thứ này cũng không tính là gì. Nhưng ngươi thụ ý người khác nửa đường chặn giết sứ thần Đại Tấn ta, tội này không được xá."
Ngữ khí của gã bình thản, tiếng nói lại như sấm, nổ vang trên triều đình.
Hiền vương nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt chuyển hướng, nhìn về phía Viên Minh.
Nhìn thấy y phản ứng, người mắt sáng cũng biết rõ người mà tiểu hoàng đế nói, chính là Viên Minh mấy năm trước đi sứ Nam Cương, tao ngộ ám sát mất tích.
"Ta muốn hỏi Bát hoàng thúc, Viên Minh đã làm chuyện gì, để ngươi ghi hận như thế, đến mức trên đường hắn đi sứ, ngươi sai sử phó sứ Lâm Tuấn Sinh sát hại hắn?" Tiểu hoàng đế nghiêm nghị quát hỏi.
Chuyện này không ít người giữ kín như bưng, cuối cùng vẫn bị mở ra.
"Là Hiền vương làm?" Trong triều thần có người kinh hô một tiếng.
"Vì sao hắn làm như vậy?" Càng có người không hiểu chút nào.
Văn thần trong triều từng người thần sắc đại biến, không ngừng thì thầm, nhóm võ tướng mặc dù trầm mặc không nói, tuy nhiên cũng không tự chủ được nhìn về phía Viên tướng quân. Lúc này sắc mặt gã tái xanh, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
"Bệ hạ, thần, oan uổng." Hiền vương liếc mắt nhìn hai phía, lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói
"Oan uổng, ngươi thử nói xem, trẫm oan uổng ngươi chỗ nào?" Tiểu hoàng đế cười lạnh một tiếng, hỏi.
"Bệ hạ, ngài nói ta sai sử Lâm Tuấn Sinh sát hại Viên Minh, thực tế ta không biết chút nào. Với lại thần cũng hoàn toàn không có lý do để hại Viên Minh." Hiền vương cúi đầu trên mặt đất, giải thích.
Tiểu hoàng đế căn bản không để ý tới, mở miệng quát: "Dẫn Lâm Tuấn Sinh lên."
Vừa mới nói xong, hai tên giáp sĩ đã áp giải Lâm Tuấn Sinh, đi tới trong đại điện.
Lúc này quần áo Lâm Tuấn Sinh không chỉnh tề, thần sắc bối rối, nhưng trong đáy mắt lại có một tia thong dong khó mà phát giác.
Đợi gã quỳ rạp xuống đất, tiểu hoàng đế mở miệng hỏi:
"Lâm Tuấn Sinh, trẫm hỏi ngươi, là ai sai sử ngươi trên đường đi sứ Nam Cương, xuất thủ mưu hại Viên Minh?"
"Bệ hạ, lời ấy thần không thể nào trả lời được, ta và Viên Minh chính là bạn thuở nhỏ lớn lên, há lại xuất thủ mưu hại hắn? Năm đó trên đường đi sứ, là chính Viên Minh tham luyến cảnh đẹp thác nước nên rơi xuống sông, đều là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải do thần gây nên. Sau đó ven đường thần còn dán bố cáo tìm người, xin bệ hạ minh giám." Lâm Tuấn Sinh nghe vậy, lập tức trả lời.
Gã đã nghĩ sẵn lí do thoái thác, lúc trước bên cạnh không có nhân chứng khác, gã không tin Hoàng đế có bằng chứng, chứng minh gã là hung thủ.
Tiểu hoàng đế nghe vậy, lông mày nhíu lại, nói: "Ồ? Vậy là ngươi nói trẫm oan uổng ngươi rồi?"