Chương 244: Thần có lời muốn nói
Chương 244: Thần có lời muốn nói
"Thần không dám. Chắc là bệ hạ bị người mê hoặc che giấu, thần trung thành với bệ hạ, chân thành với bằng hữu, tuyệt đối không làm ra chuyện có lỗi với bằng hữu, có lỗi với Đại Tấn, xin bệ hạ tra rõ nguyên do, trả cho thần công đạo." Lâm Tuấn Sinh vội vàng trả lời.
"Tốt cho một kẻ xảo ngôn thiện biện, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tiểu hoàng đế chậc chậc nói.
Lúc này, Viên Minh đứng ở một bên, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một vòng ý cười, đi ra.
Thấy cảnh này, trong mắt Hiền vương và Lâm Tuấn Sinh đồng thời nhảy một cái, quốc sư ngồi ở một bên cũng bưng chén trà lên, khẽ nhấm một hớp.
"Lâm Tuấn Sinh, ngươi nói ngươi vô tội? Hiền vương, ngươi nói ngươi oan uổng? Vậy mời xem cái này đi." Viên Minh nói xong, từ trong tay áo móc ra một viên bảo châu màu xanh lam.
Chính là viên pháp khí của Mã Tinh Không có thể ghi chép hình tượng quang ảnh.
Viên Minh đưa tay ném lên, tế khởi viên bảo châu kia, một đạo pháp quyết chui vào trong đó.
Chỉ thấy một đạo lam quang sáng tỏ từ thân châu bắn ra, chuyển động quay tròn, hóa thành một màn nước màu lam, phía trên hiện ra từng đoạn hình tượng quang ảnh, thình lình chính là lúc thế tử Hiền Vương cùng Lâm Tuấn Sinh gặp mặt.
Hai người đối thoại trả lời, rõ ràng đều rơi vào tai triều thần trong cả sảnh đường.
"Ngươi yên tâm, bây giờ ngươi là đệ tử Trường Xuân Quan, hắn lại không có chứng cứ. Viên Minh còn sống sót, hoàn toàn là do ngươi thất thủ, phụ vương đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi, quốc sư cũng phá lệ thu ngươi làm đồ, ngươi cũng tiến vào Trường Xuân Quan, nhưng do ngươi thất thủ, Viên Minh còn phải tự ngươi đi giải quyết."
Kết quả liếc qua thấy ngay.
Lâm Tuấn Sinh trợn tròn hai mắt, gã chẳng thể nghĩ tới, cảnh gã và thế tử Hiền Vương, vậy mà tái hiện ở chỗ này.
"Lâm Tuấn Sinh, ngươi còn có lời gì muốn nói?" Tiểu hoàng đế cười lạnh hỏi.
"Ta, ta "
Cho dù gã xảo ngôn thiện biện thế nào, chứng cứ trước mặt, cũng không đủ sức hồi thiên.
"Bát hoàng thúc, ngươi nói thế nào?" Tiểu hoàng đế lại tiếp tục nhìn về phía Hiền vương.
Trên mặt Hiền vương hiển hiện vẻ tuyệt vọng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ, đây đều là nghịch tử giả tá danh ta gây nên, ta không biết gì cả."
Lời này vừa ra, cả sảnh đường xôn xao.
Tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh với sự vô sỉ của Hiền lương, vì tự bảo vệ mình, y vậy mà không tiếc đổ tất cả tội lỗi lên con trai của mình.
"Bệ hạ, thần vì Đại Tấn, quanh năm chinh chiến bên ngoài, cả đời vì nước, chỉ có một con trai độc nhất. Nhưng không ngờ, bị Hiền vương ghi hận ám hại như thế, thần thực không hiểu, thần đã làm nên tội gì?" Trầm mặc thật lâu, Viên tướng quân cuối cùng mở miệng nói.
Gã nói ngắn ngủi mấy câu liền để văn võ cả triều đều động dung.
Cũng là võ tướng như gã, đặc biệt là chinh chiến bên ngoài, thân thuộc trong nhà gần như đều ở kinh thành, kỳ thật không khác gì hạt nhân, xem như thủ đoạn của triều đình ngăn chặn.
Bọn họ luôn không nghĩ đến chuyện này, nhưng chuyện Viên Minh khiến bọn họ ý thức được, con của mình trong tương lai một ngày nào đó, cũng có thể vì nguyên nhân không rõ, bị ám hại, lập tức nhao nhao sinh lòng trắc ẩn.
"Bệ hạ, mời nghiêm trị Hiền vương, cho một nhà Viên tướng quân một cái công đạo." Một gã tướng quân ra khỏi hàng, ôm quyền nói.
Ngay sau đó, có bảy tám người nhao nhao ra khỏi hàng.
"Thần mời nghiêm trị Hiền vương, tru sát Lâm Tuấn Sinh." Văn thần cũng nhao nhao mở miệng.
Trong lúc nhất thời, cả triều đều là thanh âm xin giết.
Hiền vương lần này triệt để luống cuống, không khỏi nhìn về phía quốc sư ngồi ở một bên, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Đáy mắt Lâm Tuấn Sinh vốn hiện ra tia thong dong kia đã hoàn toàn biến mất, cũng ném ánh mắt cầu trợ qua quốc sư.
Lúc trước gã sở dĩ đáp ứng Hiền vương, xuất thủ đối phó Viên Minh, chính là vì có thể tiến vào Trường Xuân Quan tu hành, lại có thể bái làm môn hạ quốc sư Ngọc Hồ đạo trưởng.
Bởi vì điều này không chỉ mang ý nghĩa gã có thể bình yên bước lên con đường tu hành, càng mang ý nghĩa chuyện ám sát đã được quốc sư ủng hộ, quốc sư chính là chỗ dựa lớn nhất của gã sau này.
"Bệ hạ." Ngọc Hồ đạo trưởng đặt chén trà xuống, thở dài.
Tiểu hoàng đế nhìn về phía lão, không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
"Bệ hạ, việc này nếu đã rõ ràng, xin bệ hạ xử trí sớm, chớ chậm trễ đại điển truyền vị." Ngọc Hồ đạo trưởng mở miệng nói.
Chỉ là còn không đợi tiểu hoàng đế mở miệng, lão lại mở miệng nói:
"Bát Vương gia Hiền vương chính là trọng thần, lại là hoàng thân quốc thích, xin bệ hạ nhớ tới tình nghĩa người thân, cùng công lao phụ tá những năm qua, lưu hắn một mạng. Còn Lâm Tuấn Sinh, hắn đã bái nhập môn hạ của ta, xin bệ hạ nể tình ta, giao hắn cho ta xử lý."
Lão nói hời hợt mấy câu, liền muốn bảo vệ hai người này.
Nhưng văn võ trong triều nghe vậy, lại không dám cãi lại, bởi vì quốc sư mặc dù chưa từng tham dự chính vụ thế tục, nhưng tu vi lão khó lường, là người phát ngôn của Trường Xuân Quan ẩn trong triều đình, chỉ cần mở miệng, cho dù là ai cũng phải suy nghĩ một chút phân lượng trong đó. Mọi người không khỏi nhìn về phía tổ phụ tiểu hoàng đế, chỉ thấy sắc mặt y bất vi sở động như thường.
"Bệ hạ " Viên tướng quân chau mày, mở miệng nói.
Chỉ là gã còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy tiểu hoàng đế đưa tay đè lại, ra hiệu gã đừng nói nữa.
Thần sắc Viên tướng quân trì trệ, đầy mắt hiện vẻ thất vọng.
Những người còn lại thì thầm than một tiếng, cảm giác việc này sẽ kết thúc như thế.
"Quốc sư, Hiền vương cùng Lâm Tuấn Sinh hợp mưu sát hại sứ thần, người bị mưu hại lại là nhi tử tướng quân triều ta, thư đồng của ta, trọng tội bực này, há có thể dung xá? Theo ý trẫm, nhất định phải tru sát. Nếu không thể làm rõ thiên lý, chức hoàng đế này của trẫm sẽ không xứng, còn phải cần cù làm việc, chăm lo quản lý, sao có thể rút lui như vậy? Nào lại có tư cách đi Trường Xuân Quan tu hành?" Bỗng nhiên, tiểu hoàng đế mở miệng, chính là tiếng sấm kình thiên.
Tất cả mọi người nghe vậy, đều giật mình.
Bọn họ không nghĩ tới, tiểu hoàng đế vì Viên Minh, lại có thể làm đến mức độ như thế?
Đây là lấy chuyện thoái vị để tu luyện, tới áp chế quốc sư.
Khánh vương vừa mới bắt đầu đã bị kinh, lúc này chỉ hi vọng tranh thủ thời gian giết chết Bát hoàng thúc này, về phần Lâm Tuấn Sinh kia, thiên đao vạn quả cũng bó tay.
Lão hoàng đế vẫn ngồi xem trò vui, nghe tiểu hoàng đế muốn từ bỏ tu hành, lập tức nhíu mày : "Thiên Minh, chuyện truyền vị, việc quan hệ quốc thống, há có thể nói đùa?"
"Gia gia, việc này nếu không xử trí thỏa đáng, quốc pháp sẽ trở thành trò đùa, hài nhi thối lui, quốc pháp có thể lui sao?" Tiểu hoàng đế hỏi ngược lại.
Lão Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía quốc sư nói:
"Ngọc Hồ sư huynh, ngươi mặc dù là quốc sư cao quý, có chức trách phụ đạo tân đế tu hành, nhưng không nên nhúng tay vào quốc sự thế tục. Ngươi đừng quên, Lâm Tuấn Sinh cũng chỉ là bái nhập học trò của ngươi, còn chưa chính thức ghi vào gia phả Trường Xuân Quan."
Gã ngụ ý chính là, Lâm Tuấn Sinh vẫn còn không chính thức là đệ tử Trường Xuân Quan, đương nhiên do Đại Tấn quản hạt, còn chưa tới phiên lão bao che như vậy.
Đối với những chuyện thế tục này, ai sống ai chết, lão Hoàng đế kỳ thật cũng không thèm để ý, gã để ý chính là cháu trai bảo bối có tư chất tu luyện thật tốt này, có thể nhanh chóng tiến vào Trường Xuân Quan tu hành.
Quốc sư nghe vậy, há miệng muốn nói, cuối cùng lại bị lão Hoàng đế nhìn một cái, nên ngậm miệng lại.
Điều này mang ý nghĩa nếu không có người xin tha cho Lâm Tuấn Sinh cùng Hiền vương, hai người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một điểm hi vọng cuối cùng trong đáy mắt Lâm Tuấn Sinh bị dập tắt, cả người chán nản co quắp ngồi trên mặt đất.
"Người đâu, bắt giam Hiền vương và Lâm Tuấn Sinh, ít ngày nữa vấn trảm." Tiểu hoàng đế mở miệng quát khẽ, lập tức có giáp sĩ tiến lên, bắt giữ hai người bọn họ.
Hiền vương lộ vẻ hoảng sợ, há miệng muốn nói, nhưng quốc sư liếc qua một cái, lập tức câm như hến.
Lâm Tuấn Sinh lúc này cũng đã mất hồn phách, cả người lâm vào hoảng hốt, đợi đến khi cánh tay bị người chộp trúng, gã mới đột nhiên cuồng loạn.
Chỉ thấy hai tay gã chấn động, giãy dụa thoát khỏi hai người tới khống chế gã, mặt mũi tràn đầy không cam lòng giận dữ hét lên:
"Bệ hạ, thần bị oan, thần sở dĩ bị Hiền vương mê hoặc, chính là phía sau có người khác sai sử, mà người sai sử chính là quốc "
Thấy hai chữ "Quốc sư" vô cùng sống động, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hiền vương càng là một bộ dạng như xem người điên, nhìn về phía Lâm Tuấn Sinh, ngược lại chỉ có Viên Minh là người trong cuộc, biểu hiện trấn định tự nhiên nhất.
Đúng lúc này, mọi người cảm giác được một cỗ khí lãng nóng rực dâng lên trong đại điện.
"Vù vù "
Một đoàn hoả cầu hừng hực gào thét tới, trước khi Lâm Tuấn Sinh nói ra miệng, đánh trúng vào ngực của gã.
Tiếp theo một cái chớp mắt, ánh lửa bỗng nhiên nổ tung, ầm vang nổi dậy.
Thân thể Lâm Tuấn Sinh trong hỏa diễm vỡ ra, hóa thành tro bụi.
Khí lãng cường đại trùng kích, trong nháy mắt lật tung văn thần võ tướng chung quanh, trong điện nhất thời hỗn loạn không thôi, giáp sĩ đóng phía ngoài cũng nhao nhao cầm đao vọt vào.
"Giết người diệt khẩu?" Trong đầu đám người bên trong điện đều toát ra ý niệm này.
Bọn họ nhao nhao dời ánh mắt qua quốc sư, lại phát hiện lão đang bưng chén trà thản nhiên uống, cũng không có bất kỳ cử động công kích nào.
Lúc này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thi pháp tuôn ra Hỏa Bạo Thuật, rõ ràng là tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh.
"Tặc tử lớn mật, trẫm đã phán xử, lại còn dám mở miệng vu cáo, thực tội đáng chết vạn lần." Tiểu hoàng đế gầm thét một tiếng.
Trong khi nói chuyện, gã nhịn không được nhìn Viên Minh bên cạnh một chút, thấy Viên Minh vẫn như cũ duy trì vẻ thản nhiên, tựa hồ cũng không phản ứng gì, tiểu hoàng đế lúc này mới yên lòng lại.
Viên Minh trên thực tế hiểu nỗi khó xử của tiểu hoàng đế. Hôm nay trên đại điển truyền vị xử lý Lâm Tuấn Sinh cùng Bát Vương gia, là hai người bọn họ lúc trước đã nghị sự, nhưng cũng giới hạn tới đây. Bất kể thế nào, trước mắt lực lượng Viên Minh không đủ để đối chọi với quốc sư, danh vọng, tu vi quốc sư, bối cảnh Trường Xuân Quan, thậm chí thế lực trong triều, đều vượt xa Viên Minh.
"Việc này đã xong, đại điển truyền vị tiếp tục tiến hành." Tiểu hoàng đế xem như đóng hòm cuộc nháo kịch này, lập tức có người hầu đi lên dọn dẹp vết bẩn trong đại điện.
Tất cả mọi người thở dài một hơi, cuộc phong ba này rốt cuộc lắng lại.
"Bệ hạ, thần còn có lời muốn nói." Đúng lúc này, thanh âm Viên Minh đột ngột vang lên.
Lúc này, mọi người mới giật mình phát hiện, mới vừa rồi trong quá trình xung đột, Viên Minh với tư cách là người trong cuộc, kỳ thật từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, điệu thấp đến cơ hồ khiến người quên đi hắn chính là người xui xẻo bị hại.
Cho nên lúc hắn mở miệng, tầm mắt mọi người lập tức tập trung trên người hắn.
Thần sắc tiểu hoàng đế khẽ biến, Viên tướng quân cũng có chút khẩn trương nhíu mày.
Hai người bọn họ là người hiểu rõ Viên Minh nhất trên toàn bộ đại điện, cho nên lập tức đoán được Viên Minh muốn làm gì.