Chương 249: Chạy tới Lôi Châu
Chương 249: Chạy tới Lôi Châu
Lưu Thiên Minh cởi mũ ra: "Đêm qua nhận được thư ngươi, ta lập tức bắt tay an bài. Chẳng qua ta vẫn lo lắng này nọ, nên dứt khoát tự mình đến."
" Ngươi không sợ bị người của Trường Xuân quan phát hiện à?" Viên Minh hỏi.
"Bị phát hiện thì bọn hắn làm gì được ta? Không nói chuyện này, Minh ca, ta đã chiếu theo mật thư tối hôm qua ngươi đưa, an bài mười cỗ xe ngựa giống như đúc ra khỏi thành từ khắp các hướng khác nhau, rời đến khắp các nơi khác nhau. Bây giờ chúng ta đang ngồi trên một trong số các cỗ xe đó. Đánh xe là thị vệ bình thường không nắm rõ tình hình, ngươi cứ tùy tiện sắp xếp tiếp." Lưu Thiên Minh vẫy vẫy tay, rồi sau đó thấp giọng nói.
Viên Minh cười cười: "Lần này thật sự đã làm phiền ngươi."
"Quan hệ giữa chúng ta còn phải so đo mấy chuyện này sao? Đúng rồi, thứ này ngươi nhớ cất kỹ vào." Lưu Thiên Minh móc ra một tấm phù lục truyền tin, đưa cho Viên Minh.
Y tiếp tục giải thích: "Đây là Truyền Tấn phù hai chiều đặc chế, bên trên có lưu lạc ấn pháp lực của ta, nếu ở bên ngoài ngươi gặp phải chuyện gì khó giải quyết được, cứ liên hệ cho ta."
Viên Minh khẽ gật đầu nhận Truyền Tấn phù.
Thấy vậy Lưu Thiên Minh cười cười, đứng lên nói: "Không nghĩ tới chúng ta vừa mới gặp lại không bao lâu đã phải chia tay. Minh ca, bảo trọng."
Viên Minh ôm quyền chào y, hai người cứ như vậy mà từ biệt.
Dưới ánh mắt đưa tiễn, cỗ xe ngựa phóng nhanh đi, xuyên qua cánh cỗng thành với hai chữ "Khúc Giáng" hữu lực, mang theo một đường khói bụi cuộn mù, nhắm thẳng hướng mặt trời mọc mà băng băng đi xa.
Người thành vệ tuổi trung niên đang đứng dưới cửa thành không yên tâm nhìn xe ngựa xa xa, quay đầu nói với đồng liêu bên cạnh: "Ngươi đã nghe nói về chuyện xảy ra ở đại điển thoái vị hôm qua chưa?"
"Đương nhiên là nghe nói, chuyện lớn như vậy có ai trong thành Khúc Giáng này không biết?" Đồng liêu trẻ tuổi đang cầm tăm tre xỉa răng, tùy tiện trả lời.
"Ài, không biết Viên công tử rốt cuộc đã tu luyện như thế nào, mới ba năm trước còn là phàm nhân bị Trường Xuân quan từ chối ngoài cổng vì tư chất không tốt, hiện giờ rõ ràng lại có thể chiến thắng cả Quốc sư. Chuyện thật không thể tưởng tượng nổi." Thành vệ trung niên kia cảm thán.
Gã đồng liêu trẻ tuổi ném cây tăm tre đi, tỉnh táo nói: "Quả thật không thể tưởng tượng được! Nói đến Viên công tử, ta nghe nói Thiên Minh thư xã đang bán 'Thịnh công tử Nam Du Ký' là từ chính Viên công tử căn cứ vào kinh nghiệm trải qua ở Nam Cương cải biên lại đấy. Không được, đợi thay ca xong ta phải qua đó mua một quyển về đọc thử, không chừng còn có thể ngộ ra cái gì từ trong đó ấy chứ."
"Thôi đi, chỉ bằng vào ngươi?" Thành vệ trung niên kia cười nhạo một tiếng.
"Con người không có mộng tưởng, vậy không bằng cả con cá ướp muối. Chí ít cá ướp muối còn còn thể lật người!" Gã đồng liêu trẻ tuổi bất mãn phản bác.
Người thành vệ trung niên khẽ ngẩn ngơ, một lát sau chợt ho khan hai tiếng nói: "Khụ, khụ ... Chuyện này, đến lúc đó ngươi cũng tiện thể mua giúp lão ca ta một quyển luôn. Ta thật muốn đọc thử xem rốt cuộc ở Nam Cương có cơ duyên gì."
...
Một tháng sau, thành Ốc Hà.
Thành này được gọi như vậy vì có địa thế nằm sát con sông Ốc Hà. Thành không lớn nhưng bến tàu trong thành lại liên thông với đường thủy Bắc Nam nên nơi đây có vô số thuyền hàng thuyến khách ghé qua, cũng đặc biệt hưng thịnh.
Cũng bởi như vậy mà có không ít người trong thành kiếm cơm nhờ đường thủy này. Vương lão ngũ cũng là một trong số những người đó.
Tổ tiên ông ta nhiều đời đánh bắt cá kiếm sống, đến đời ông ta mới vất vả tích góp được một chút tiền nhàn rỗi. Phụ thân ông vốn định dựa vào đó mở rộng nghề đánh bắt cá này, nhưng Vương lão ngũ lại không cam lòng cả ngày làm bạn với mùi cá tanh, dứt khoát mua một chiếc thuyền chở khách, quay đầu làm ăn bằng nghề chèo thuyền đưa khách.
Chẳng qua trong thành này không có hai trăm thì cũng phải hơn một trăm nhà hành nghề chèo thuyền kiếm sống. Thuyền khách của Vương lão ngũ cũng không có gì mới lạ, khách nhân thưa thớt nên nhanh chóng rơi vào cảnh túng quẫn, thu không đủ chi.
Hiện giờ ông ta còn chẳng thể thuê nổi tiểu nhị, một nhà già trẻ đều ở trên thuyền hỗ trợ giương buồm chèo bánh lái, miễn cưỡng duy trì sinh kế.
Mắt thấy đã bước qua tuổi ba mươi lăm, ngày ngày đối mặt với ánh mắt oán giận của vợ mình, ánh mắt thất vọng của cha già, còn đối mặt với cả đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, Vương lão ngũ đầy lo nghĩ. Cả ngày ông ta đảo quanh bến tàu tìm kiếm khách nhân đi thuyền.
Hôm nay, vừa quá giờ trưa, Vương lão ngũ đang chen chúc trong quán trà thường dành cho các phu khuân vác nghỉ chân, định bụng uống ké một ngụm nước lạnh rồi lại đi dạo một vòng quanh bến tàu tìm kiếm vận may lần nữa.
Theo thói thường, vào lúc này sẽ không còn khách nào nữa. Thế nhưng không biết có phải hôm nay Vương lão ngũ gặp may hay không, mà ông ta lại có thể phát hiện được một vị khách đang tìm thuê thuyền.
Người nọ mặc trường bào màu trắng, quần áo nhìn qua mộc mạc nhưng mặt mày thanh tú, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua đã thấy đặc biệt bất phàm.
Người này chính là Viên Minh, vì tránh né Trường Xuân quan trả thù mà một mình rời kinh thành đến đây.
Ánh mắt Vương lão ngũ sáng ngời, vội vàng uống cạn chén nước lạnh trong tay, bước thấp bước cao chạy tới.
"Công tử này, ngài là cần tìm thuyền?"
Viên Minh vừa mới chấm dứt cuộc trò chuyện với một nhà chèo thuyền khác thì đã thấy Vương lão ngũ tiến lại gần, bèn gật gật đầu: "Đúng vậy, ta định đi thành Lôi Châu, thuyền của ông có đi tới đó không?"
Vương lão ngũ lập tức vui vẻ. Nhìn công tử này phong độ bất phàm, hẳn cũng không phải là kẻ keo kiệt bèn thăm dò nói: "Công tử, thành Lôi Châu không dễ đi a. Dọc đường đi con nước chảy xiết, thuyền đi một chuyến bị hư hại không ít, chưa kể lúc về ta còn phải đi thuyền không về."
"Ta đều biết mấy chuyện này, cho nên mới hỏi thuyền của ông có đi tới đó hay không? Ta bao cả thuyền." Viên Minh mới nói tiếp.
Ánh mắt Vương lão ngũ đảo vòng vòng, do dự một chút, rồi thò bốn ngón tay ra: "Đi thì đi được, chỉ là phải bằng đây tiền."
Giá cả ông ta đưa ra đắt gấp đôi giá cả thông thường.
Viên Minh không nói gì, chỉ nói: "Cũng được, chỉ là ta cần đi ngay bây giờ."
"Không vấn đề gì, nhà ta già trẻ đều ở trên thuyền, có thể lập tức xuất phát!" Vương lão ngũ nghe vậy đầy mừng rỡ, liên tục gật đầu, dẫn Viên Minh đi lên thuyền của mình.
Thuyền của ông ta không lớn, chỉ coi như ngay ngắn chỉnh tề. Trên boong thuyền có tổng cộng sáu gian phòng, ngoài một gian là cả nhà Vương lão ngũ ở, năm gian khác đều đang trống không.
Viên Minh tùy ý chọn một gian phòng, dặn Vương lão ngũ không có việc gì đừng quấy rầy mình, thậm chí đồ ăn cũng chỉ cần đưa đến trước cửa phòng mà thôi. Sau đó hắn đuổi ông ta nhanh chóng chèo thuyền đi.
Đợi Vương lão ngũ đi rồi, Viên Minh mới yên lặng thi triển Minh Nguyệt quyết, thả hồn nha ra giám thị không trung. Đồng thời hắn còn gọi Hoa Chi từ túi linh thú ra, để nó ẩn nấp dưới khoang thuyền. Xong xuôi hết, hắn mới tạm an tâm.
Một tháng này, hắn ngồi xe ngựa, thay đổi trang phục, hóa trang, đi lòng vòng ngày đêm gấp gáp, hầu như lúc nào cũng ở trên đường đi, hiếm khi ngừng lại nghỉ chân.
Hôm nay hắn ngồi trên thuyền, theo đường thủy xuôi dòng đi xuống, không cần phải luôn đổi xe ngựa nữa nên cũng tính là có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Tâm tình căng thẳng thoáng được thả lỏng, Viên Minh lấy Thâu Thiên đỉnh ra, cắm xuống một cây nhang đen mới được luyện chế ra rồi đốt lên.
Khói hương lượn lờ, trong lòng Viên Minh hồi tưởng lại bộ dáng phụ thân, rất nhanh hắn đã phụ thể lên trên người ông.
So với một tháng trước, vẻ ngoài của Viên Tộ Trùng không thay đổi nhiều. Lúc này ông đang ngồi trong thư phòng, cầm bút chấm lên nghiên mực viết một phần tấu chương.
"Thần Viên Tộ Trùng, thỉnh tấu xin trí sĩ..."
Rất nhanh, ông đã viết xong tấu chương, nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi cầm tấu chương lên đọc qua một lần nữa, mới đem cất đi.
Viên Tộ Trùng trầm ngâm một lát, rồi bỗng nhiên lấy ra tấm phù truyền tin mà Viên Minh lưu lại, xem xét thật lâu, cuối cùng vẫn buông tấm phù xuống.
"Không biết hiện tại Minh nhi thế nào rồi. Với tu vi, đảm lượng và kiến thức, kinh nghiệm của hắn còn có thể từ Nam Cương trở về được, nên có gặp phải phiền toái thế nào hẳn cũng không làm khó được hắn."
Một tiếng thở dài thật dài buông rơi.
Cũng lúc này, Viên Minh kết thúc phụ thể trở lại bản thể của hắn, thế nhưng trong lòng hắn lại mang đầy phiền muộn.
Hắn nhanh chóng thu lại tâm tình. Nếu trong nhà tạm thời không xảy ra chuyện gì thì hắn cũng nên tính toán tiếp con đường phía trước của mình.
Thần thức hắn chui vào trong chiếc nhẫn trữ vật, kiểm kê thoáng qua, phát hiện đan dược bùa chú chuẩn bị trước đó đã dùng hết bảy tám phần, đã không còn lại nhiều. Mà trước mắt, những thứ hữu dụng với hắn bây giờ cũng chỉ còn mấy bình đan dược Trúc Cơ kỳ vơ vét được trên người trưởng lão Mông Sơn và Hứa Trường Thanh.
Về phần đan dược Đồng Bì đan cướp được từ Liễu Tô thì hắn còn phải tìm được công pháp Luyện Thể phù hợp trước, sau mới lấy ra sử dụng được.
Còn linh thạch, tính kỹ lại thì hắn chỉ còn khoảng chừng hơn hai ngàn khối, nhìn như không ít nhưng với chừng đó căn bản không mua được bao nhiêu đan dược Trúc Cơ kỳ để tu luyện cả.
Trừ những thứ này, hắn còn có không ít pháp khí.
Pháp khí thượng phẩm có một thanh hắc châm vô danh, pháp khí trung phẩm và hạ phẩm thì có Hàn Tinh kiếm, Cửu Hoàn kim đao, dao nhỏ màu xanh và thanh xà kiếm màu vàng cùng hơn mười kiện pháp khí khác.
Viên Minh chọn một số thứ không dùng tới, đợi đến Lôi Châu sẽ tìm đến phường thị bán chúng nó đ để đổi lấy linh thạch. Sau đó hắn lại lật xem linh tài trong túi trữ vật của mình.
Trong đó, linh tài dùng để chế tạo nhang đen đã bị hao hụt không ít, đến Lôi Châu cũng phải nghĩ cách bổ sung thêm. Ngoài ra còn có một số linh tài vật liệu mà hắn sớm quên đi mất cũng được lục ra.
Đầu tiên là một miếng giáp xác màu vàng và một cuộn dây tơ màu xám to chừng đầu người nằm trong túi trữ vật của trưởng lão đảo Bạch Long mà hắn nhặt được trong phường thị thành Hắc Nham.
Tiếp đó là một cái sừng đỏ rực đoạt được trong lúc làm nhiệm vụ tại Bích La động. Tuy hắn không rõ lai lịch nó nhưng dựa theo phán đoán của Hỏa Luyện đại sư thì phẩm giai của vật ấy phải từ trung phẩm trở lên.
Cuối cùng chính là bộ da của Kim Văn báo, hung thú hạ cấp cấp hai mà hắn săn giết được, nhìn qua bộ da lông có giá trị không thấp a!
Lật lật, Viên Minh bỗng nhiên lấy ra một quả cầu màu xanh lục, là Liệt Tâm lôi (là một loại mìn/thuốc nổ nhé) hắn mua được ở chợ đen thành Hắc Nham.
Lúc trước hắn mua tổng cộng ba quả, trong đó một quả dùng trên người trưởng lão Mông Sơn, một quả dùng để đối phó với Tuyền Qua thú. Quả thật uy lực của quả lôi cầu này không tầm thường, lúc này hắn chỉ còn dư lại một quả, không đến thời khắc mấy chốt hắn quyết sẽ không lấy ra dùng.
Đây chính là pháp khí độc môn của Ngũ Lôi tông Triệu Quốc. Lôi Châu tiếp giáp với Triệu Quốc, nói không chừng sẽ có Liệt Tâm lôi được lưu thông lén lút trong phường thị cũng không chừng.
Viên Minh cũng đã có tính toán riêng, cẩn thận cất kỹ Liệt Tâm lôi, lại đem tất cả đồ trong túi trữ vật ra sắp xếp một lần, cuối cùng mới kiểm kê xong toàn bộ đồ của mình.
Hắn chuyển tâm thần của mình lên trên hồn nha, thấy thuyền của Vương lão ngũ đã rời bến tàu. Dọc một đường đi về phía Bắc của Ốc Hà, một nhà già trẻ của ông ta cũng không chủ động bắt chuyện, rất hợp với tâm ý của hắn. Hắn bèn thu hồi tâm thần lại, bắt đầu tu luyện.
Sau nửa canh giờ, Viên Minh thở dài một tiếng, cau mày thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Từ lúc có được toàn bộ Cửu Nguyên quyết từ Lưu Thiên Minh, hắn tu luyện đã qua một đoạn thời gian rồi. Tuy rằng tu vi của hắn có tăng lên nhiều, nhưng so sánh với tốc độ tăng vọt lúc hắn còn ở Luyện Khí kỳ thì tốc độ này lại chậm chạm không ít.