Chương 250: Hứa gia
Chương 250: Hứa gia
Viên Minh thừa hiểu rằng nếu không phải tu luyện Cửu Nguyên quyết thì với tứ linh căn của mình, chỉ sợ tốc độ tu luyện còn chậm chạp hơn nữa.
Truy cứu nguyên nhân, đương nhiên là sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, tốc độ thu nạp linh khí có đề cao lên nhưng linh khí cần thiết để tu luyện lại cũng cần thêm rất nhiều.
Phỏng chừng tu vi không ngừng tăng lên, tình huống như thế này lại càng rõ ràng hơn.
Xét thấy như vậy, xem ra để có thể tăng tốc độ tu luyện lên hết khả năng, hắn vẫn phải nhờ đến đan dược và nhang đen phụ trợ rồi.
Viên Minh đau lòng lấy đan dược Trúc Cơ kỳ trong nhẫn trữ vật ra, nhắm mắt uống vào. Sau đó tranh thủ dược lực chưa tan ra, hắn lại lần nữa tiến vào tu luyện.
Một đường không nói chuyện, mãi đến nửa tháng sau.
Vừa lúc quá trưa, bầu trời vẫn còn âm u mờ mịt, vô số mây đen che phủ bầu trời, xen lẫn bên trong là tiếng sấm chớp ầm vang.
Trên boong thuyền, Vương lão ngũ củng con trai mình bận rộn một, chật vật đưa thuyền cập bến, rồi hạ neo thuyền xuống.
"Được rồi, Đại Cẩu, con đi thông báo cho vị khách kia một tiếng là đã đến thành Lôi Châu rồi đi." Vương lão ngũ lau lau đổ mồ hôi, quay đầu nói với con mình.
Con trai ông ta gật gật đầu, vừa xoay người định đi thì đã thấy Viên Minh đi ra khỏi phòng rồi.
"Công tử, thuyền đã tới nơi, ngài xem tiền đi thuyền kia...." Vương lão ngũ xoa xoa hai bàn tay.
Viên Minh gật gật đầu, tiện tay ném một túi tiền qua. Bạc trong túi còn nhiều hơn số tiền đã thương lượng lúc đầu không ít.
Hiển nhiên Vương lão ngũ vô cùng cảm kích, vội vàng gọi con trai mình bắc tấm ván thuyền lên cho Viên Minh rời thuyền dễ dàng hơn.
Vương lão ngũ cầm túi tiền trong tay, cẩn thận đếm hai lần, lúc ngẩng đầu lên còn nhìn thấy Viên Minh cười hì hì nhìn mình bèn hỏi: "Quý khách còn chuyện gì không?"
Viên Minh đáp: "Gọi tất cả mọi người trong nhà ông ra đây. Một đường đi được mọi người chiếu cố, ta có khen thưởng cho các người."
Vương lão ngũ lập tức gọi vợ con đi qua, cao hứng đứng trước mặt Viên Minh. Hắn giơ Nhiếp Hồn linh lên nhẹ nhàng lắc lắc, chỉ nghe một tiếng "leng keng" vang lên.
Một nhà Vương lão ngũ cảm thấy choáng váng đầu, mới chợt tỉnh táo lại.
Vương lão ngũ cầm một túi tiền trong tay, không hiểu gì cả mà nhìn cảnh vật chung quanh, rồi hét lớn: "Ôi chao! Có chuyện gì vậy? Sao chúng ta lại đến Lôi Châu rồi."
....
Thành Lôi Châu, có cấu trúc hoàn toàn khác với kinh thành.
Đường đi nhỏ hẹp, địa thế mấp mô, giữa đường hơi nhô cao, hai bên đường lại hơi thấp xuống. Ngoài ra, hai bên lề đường còn có mương nước. Trước cửa mỗi nhà đều bắc một chiếc cầu kiều nhỏ băng qua mương nước kia, nối liền với đường chính. Cảnh tượng rất có vài phần ý vị 'tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia' (1)
Lầu viện này vừa nhỏ lại vừa cao nối liền với nhau tạo thành một bức tường dài màu trắng, bên trên lợp ngói xanh cong vòng uốn lượn như những vầng trăng khuyết (Thật ra gọi là ngói vảy cá chắc là dễ hình dung hơn). Nước mưa theo viên ngói trượt xuống, vừa vặn rơi xuống mương nước bên dưới, bắn tung tóe lên rồi theo vòng sóng nước lan tỏa mà chìm vào trong lòng con mương nước.
Đầu cuối của con mương nước này là một dòng sông rộng rãi thoáng đãng, mặt sông qua lại không ít thuyền nhỏ. Cắt ngang dòng sông này là một cây cầu đá cổ kính, thỉnh thoảng lại có một con thuyền nhỏ lướt qua bên dưới gầm cầu. Đứng trên cầu còn có thể nghe rõ được tiếng mái chèo loạt soạt khua sóng nước mà đi.
Viên Minh đi thẳng theo con đường phố, rất nhanh đã đi tới trước một đại trạch viện chiếm diện tích khá lớn với cách bài trí cổ kính.
Trước cổng trạch viện treo cao đôi lồng đèn đỏ, ánh lửa đỏ xuyên qua lớp giấy Tuyên chiếu sáng chữ 'Hỉ' bên trên đèn lồng.
Bên dưới tấm bảng hiệu ghi hai chữ 'Hứa Gia' là cánh cổng mở rộng, có hai gã gia đinh canh giữ trước cửa, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Mà ở phía sau bọn họ là từng tràng cười nói vui vẻ cùng tiếng nâng ly cạn chén từ sau bức tường vọng đến, trong đó còn xen lẫn tiếng hài đồng cười nói đùa giỡn vô cùng náo nhiệt.
Nhìn qua hình ảnh tràn ngập khói lửa nhân gian này, trong đầu Viên Minh không khỏi hiện lên những kí ức thời còn thơ ấu, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng bản thân hắn đã bước lên tiên đồ, sau này những mối liên hệ trong phàm tục như thế này e là càng ngày càng ít.
Hắn lấy lại bình tĩnh, thi triển huyễn thuật, biến đổi dung mạo, mới tiến lên dò hỏi hai vị gia đinh: "Xin hỏi hai vị, hôm nay Hứa gia có chuyện vui à?"
"Đúng vậy, hôm nay là ngày Nhị công tử nhà ta kết hôn. Lão gia đã có đã phân phó qua, dù là ai cũng có thể tiến vào cùng uống chén rượu mừng. Nếu không vị công tử này cũng tới dính chút hỉ khí đi." Người gia đinh kia thấy Viên Minh mang dáng vẻ đàng hoàng, bèn nhiệt tình mời.
"Vậy ta đây từ chối thì bất kính rồi." Viên Minh gật gật đầu, đi theo gia đinh tiến vào Hứa phủ.
Không phải vì hắn chợt nổi hứng thú nên tới đây, mà là vì Hứa gia là nhất mạch nhà mẫu thân mình. Tính đến bối phận, Nhị công tử kết hôn ngày hôm này còn là biểu ca của hắn.
Khi còn bé Viên Minh đã từng theo mẫu thân về Lôi Châu thăm người nhà, đến giờ vẫn còn nhớ đường đi. Chẳng qua hắn lại không hiểu nhiều về Tu Tiên giới ở Lôi Châu, nếu đã muốn bái nhập Sinh Diệp tông thì hẳn nên bắt đầu tìm hiểu tình huống từ nhà cậu hắn vẫn hơn.
Có điều vì đề phòng Trường Xuân quan tìm được tung tích mình, hắn cũng không lập tức biểu lộ thân phận mình.
Viên Minh được gia đinh đưa đến ngồi ngoài sảnh đường, đến khi người gia đinh đi rồi, hắn bèn lập tức thi triển huyễn thuật ẩn giấu thân hình, lại phủ thêm lớp áo choàng che giấu khí tức mới nhanh chóng bước ra ngoài sảnh.
Rất nhanh, hắn gặp được bóng dáng cậu mình trong thư phòng Hứa phủ.
"Đại ca, huynh nói xem sao hôm nay mẫu thân có về nhà hay không?" Trong phòng, một nam tử trung niên mặt trắng không râu hỏi.
Còn có một nam nhân có cặp râu hình chữ bát đang ngồi trước mặt y, nghe hỏi vậy vẫn ung dung chậm rãi uống một ngụm trà.
"Con trai ngươi kết hôn có phải là đại sự gì đâu, mẫu thân không về thì không về vậy, có gì phải gấp?"
Hai người này chính là tam cữu Hứa Dung và đại cữu Hứa Phàn của Viên Minh.
“Ài, trong nhà vất vả lắm mới có chuyện vui vẻ, kết quả mẫu thân không về. Nhị ca và Tứ muội cũng không về, không phải chuyện quá không vui sao?” Tam cữu Hứa Dung lầm bầm.
“Ngươi a, đã lớn đầu thế này còn tính trẻ con mãi thế.” Đại cữu thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng chợt vang lên một giọng nói của người thứ ba.
"Ha ha, tam cữu đừng sốt ruột, không phải con đã trở về rồi sao?" một nam tử tuấn tú đẩy cửa vào, miệng cười khẽ nhìn Hứa Dung.
"Ơ, Thiên nhi về rồi à, làm sao chỉ mỗi mình ngươi, bà nội ngươi không về sao?" Đại cữu đứng dậy, mừng rỡ nhìn nam tử tuấn tú, tiếp theo lại lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía sau y.
Viên Minh đứng bên ngoài vụng trộm quan sát, nhận ra ngay người này chính là con trai của Hứa Phàn, là đại biểu ca Hứa Thiên.
Khác với hai người cậu hắn, trên người Hứa Thiên có dao động linh khí nhàn nhạt, nghiễm nhiên là tu sĩ Luyện Khí tầng ba.
"Bà nội vừa mới bế quan không bao lâu, không tiện về nhà nên mới bảo La sư muội mang theo một phần quà mừng cùng theo ta trở về."
Một thiếu nữ nhỏ nhắn đáng yêu thò người ra từ phía sau y. Nàng ta cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt như từ phấn điêu ngọc khắc mà ra, mang theo nụ cười tươi ngây thơ khiến người khác không khỏi vừa gặp đã sinh lòng yêu thương.
Cũng như Hứa Thiên, nàng ta cũng là tu sĩ, chỉ là tu vi mới là Luyện Khí tầng hai.
"Chào hai vị thúc thúc." Thiếu nữ chắp tay.
"Con giới thiệu sơ, người này chính là La Tinh Nhi, đệ tử mà bà nội mới vừa thu nhận gần đây, có thể còn là đệ tử quan môn của bà nữa." Hứa Thiên giới thiệu.
Hứa Phàn và Hứa Dung mới chào đáp lễ lại, không dám có chút lãnh đạm.
Tuy bọn họ là trưởng bối nhưng lại chỉ là là phàm nhân không có Linh căn, đối mặt với tu sĩ khó tránh không thể câu nệ.
Có điều La Tinh Nhi lại không để ý đến mà còn hưng trí bừng bừng hỏi.
"Hai vị thúc thúc, ta nghe nói hai người có một cháu ngoại trai tên là Viên Minh, đúng không?"
Vừa hỏi, không chỉ hai người Hứa Phàn mà đến Viên Minh đang lén quan sát bên ngoài cũng ngẩn người ra.
"Đây... Quả thật con trai nhà tứ muội còn người tên này. Chẳng lẽ La cô nương biết hắn sao?" Đại cữu hỏi ngược lại.
"Đương nhiên rồi, hiện tại toàn bộ giới Tu Tiên Đại Tấn làm gì có ai chưa nghe nói qua tên hắn a." Hai mắt La Tinh Nhi sáng lóng lánh đầy kích động.
Tiếp đó, nàng bèn kể ra toàn bộ câu chuyện về Viên Minh từ việc khiêu chiến Quốc sư, cuối cùng còn báo thù rửa hận thành công, chém giết Quốc sư Đại Tấn ngay trong đại điển thoái vị.
"Viên Minh đã giết Quốc sư? Chuyện này sẽ không liên lụy đến nhà chúng ta chứ?" Đại cữu nghe xong, sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Cha, chuyện của Tu Tiên giới sẽ không liên lụy tới phàm tục đâu." Hứa Thiên bất đắc dĩ nói.
"Thúc thúc, lúc còn nhỏ Viên Minh có thân thiết với ngài không? Ngài có thể kể thêm chuyện về hắn cho ta nghe không?" La Tinh Nhi liên tục truy vấn.
Sau khi lấy chồng, mẫu thân của Viên Minh rất ít khi trở về, nên hai người Hứa Phàn ấp úng cả buổi cũng không kể ra được chuyện Viên Minh lúc nhỏ ra sao cả. Bọn họ cũng chỉ biết lúc Viên Minh còn nhỏ đã nổi tiếng nhờ viết sách truyện mà thôi.
La Tinh Nhi nhanh chóng mất hứng thú ngóng chuyện của Viên Minh. Chỉ là nàng bất ngờ nhớ ra chuyện gì đó, rồi năn nỉ Hứa Thiên đưa nàng ghé qua gian phòng mẫu thân Viên Minh từng ở lúc về thăm nhà.
Hứa Thiên không lay chuyển được nàng đành gọi một hạ nhân dẫn đường đi, còn mình vẫn lưu lại.
"Ta nhớ không phải ba năm trước Viên Minh đi sứ Nam Cương rồi bị mất tích hay sao? Sao lại đột nhiên trở về?" Tam cữu đưa mắt nhìn La Tinh Nhi rời đi, nghi hoặc hỏi.
"Con không rõ chi tiết thế nào, chỉ là nghe tu sĩ trong tông tham dự đại điển thoái vị mang tin về, nói là biểu đệ Viên Minh năm đó mất tích là do quốc sư ngầm hạ thủ sau lưng. Không nghĩ tới hắn lại nhân họa đắc phúc, tu luyện ba năm tại Nam Cương, lúc về đã là Trúc Cơ kỳ. Lúc này mới tìm tới quốc sư báo thù." Hứa Thiên lắc đầu nói.
"Trúc Cơ kỳ... So với bà nội con thì thế nào?" đại cữu không hiểu rõ về Tu Tiên giới lắm, cho nên mới thắc mắc hỏi.
"Bà nội cũng là Trúc Cơ kỳ, có lẽ là ở tầng giữa đi." Hứa Thiên đáp.
Hai cậu của Viên Minh đồng thời trầm ngâm, trên mặt đều lộ ra vẻ có chút lo lắng.
"Ngay từ đầu trong tông còn không biết bà ngoại còn có một tầng quan hệ này với Viên Minh, sau này có người hỏi thăm ra, thái độ trong tông môn đối với bà ngoại và với con cũng lập tức thay đổi. Còn có một trưởng lão trước kia luôn đối nghịch với bà nội cũng đổi thái độ, trở nên ôn hòa hơn hẳn, còn tặng không ít lễ vật qua." Hứa Thiên lại bổ sung.
"Mấy ngày nay con cũng đi hỏi thăm mấy chuyện của biểu đệ, đừng nói La sư muội mà chính con cũng không thể không khâm phục hắn." Trên mặt Hứa Thiên cũng lộ ra vẻ sùng bái.
"Nói như vậy, Viên Minh giết Quốc sư, với Hứa gia ta mà nói cũng tính là một chuyện tốt?"đại cữu vuốt vuốt râu cá trê.
"Cũng không hẳn vậy, thế lực tông môn Trường Xuân quan sau lưng quốc sư kia rất khổng lồ, biểu đệ không chỉ đắc tội bọn họ mà còn làm bọn họ mất hết mặt mũi, sau này e là gặp phải không ít phiền toái. Cũng bởi vậy mà bà ngoại mới bế quan, có lẽ muốn tăng tu vi lên. Như vậy lời nói của bà trong tông môn mới có trọng lượng, đủ để che chở được cho biểu đệ. Mọi người cũng không nên quá lo, Viên Minh còn trẻ như vậy đã có được tu vi Trúc Cơ, còn chiến thắng quốc sư Đại Tấn, sau này tiền đồ không thể hạn lượng được. Tương lai hắn nhất định sẽ là cánh tay đắc lực của Hứa gia ta." Hứa Thiên thở dài.
Hai người cậu kia lại bàn thêm về ảnh hưởng của Viên Minh đối với gia tộc sau này một phen.
Viên Minh ở ngoài nghe trong chốc lát, bèn lập tức rời đi.
--------
(1) Câu thơ trên trích trong bài thơ Thiên Tịnh Sa - Thu Tứ của Mã Trí Viễn.
Hán Việt như sau:
Khô đằng lão thụ hôn nha,
Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia,
Cổ đạo tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ,
Đoạn trường nhân tại thiên nhai.
Dịch nghĩa
Con quạ buổi chiều đậu trên cây đằng già khô héo
Nhà ai ở gần chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy
Con ngựa gầy đi trong gió tây trên đường cổ
Bóng tịch dương đã ngả về tây
Đứt ruột vì người ở tận chân trời.
Bản dịch thơ trên mạng:
Cây khô, cành cỗi, quạ chiều
Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà
Gió tây đường cũ ngựa già
Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời