Chương 273: Trốn
Chương 273: Trốn
"Chết đi."
Thạch Điển ở giữa không trung, thấy thế đại hỉ, hai tay vận đủ kình lực, ra sức chém cự kiếm lượn lờ lôi quang xuống đầu Viên Minh, rất có khí thế bổ Viên Minh thành hai nửa.
Nhưng đối mặt công kích của gã, Viên Minh vẫn không quay đầu lại, chỉ là ngón tay khẽ chỉ, Hàn Tinh Kiếm hóa thành một đạo bạch quang bắn bắn về phía Sa Hạo.
Ngay lúc cột sáng lôi điện sắp rơi xuống, phía sau Viên Minh bỗng nhiên hiện ra một cái bóng to lớn.
Chính là vượn trắng Kim Cương!
Kim Cương há miệng gào thét, hai cánh tay tráng kiện đón quang mang thanh sắc lôi điện, bàn tay trong phút chốc biến thành kim sắc, bắt lại mũi cự kiếm đáng chém xuống.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thanh âm "Đôm đốp" nổi lên.
Vô số thanh sắc điện quang nhảy lên trong lòng bàn tay vượn trắng, bắn tung tóe ra hồ quang điện dày đặc, đơn giản xé rách kim quang nơi hai tay Kim Cương, khiến bàn tay nó cháy đen.
Thân hình cao lớn vượn trắng không ngừng run rẩy, nhưng nó vẫn không chịu buông tay, mặc cho Thạch Điển dùng lực như thế nào, vẫn không thoát khỏi tay vượn trắng.
Thạch Điển lộ vẻ kinh hãi, chuôi lôi văn cự kiếm này chính là thượng phẩm pháp khí lôi thuộc tính cực kì hiếm thấy, trước kia địch nhân dù tu vi mạnh cỡ nào, bị kiếm này phát ra thanh lôi đánh trúng, đều sẽ đánh mất năng lực hành động, đầu vượn trắng này vậy mà có thể chịu nổi!
Gã đang muốn tăng lớn uy lực cự kiếm, phần lưng Kim Cương hiện lên kim quang, trống rỗng toát ra hai tay vượn kim sắc tráng kiện, vượn trảo như lưỡi đao chụp vào ngực Thạch Điển.
Thạch Điển vội vàng buông cự kiếm lui lại, nhưng chỗ ngực bụng vẫn bị vạch ra hai vết thương sâu tới xương.
Thạch Điển trở về từ cõi chết đang muốn tránh xa một chút thi pháp chữa thương, kết quả chạy không được bao xa thì mặt đất dưới thân gã bỗng nhiên vỡ ra, mấy nhánh dây giống như rắn độc nhảy lên, cuốn lấy hai chân của gã, lại là Hoa Chi xuất thủ.
Nó bị lôi điện Thanh Đồng Lôi Văn Trận diệt sát một nửa thân thể, khí tức cũng suy yếu một nửa, nhưng đối phó với Thạch Điển đang trọng thương vẫn dư xài.
Thạch Điển cảm thấy toàn thân tê rần không thể động đậy, nhánh dây cuốn lấy gã sinh ra một cỗ cự lực, bỗng nhiên kéo xuống.
Thân thể khôi ngô của gã nặng nề đập trên mặt đất, trên mặt đất nơi mặt gã lập tức tuôn ra càng nhiều nhánh dây trói buộc gã, kéo chìm vào trong đất cát, thoáng qua biến mất không thấy gì nữa.
"Hầu tử, cám ơn." Thần niệm Hoa Chi từ trong lòng đất truyền ra.
Chỗ sâu mặt đất, truyền đến một hồi tiếng gào thét ngột ngạt, rất nhanh quy về tĩnh mịch.
Một bên khác, Sa Hạo đón thanh chuỷ thuỷ hiện ra lục sắc u quang của Viên Minh, căn bản không mảy may né tránh.
Lúc cả hai tiếp xúc, chủy thủ lại từ thân thể của y xuyên qua, thân ảnh y trong nháy mắt xé nát, nhưng lại không xuất hiện cảnh huyết nhục văng tung tóe, thân ảnh y tựa như hơi nước bốc hơi, chậm rãi tiêu tán.
Thân ảnh Sa Hạo trống rỗng hiện ra sau lưng Viên Minh, tay nắm chặt một thanh trường kiếm mỏng manh, chém xuống Kim Cương.
Kim Cương lộn một cái, đứng dậy đưa tay đánh một quyền về phía Sa Hạo.
Nhưng một quyền này của nó đánh lên người Sa Hạo, lại vẫn như cũ xuyên thủng thân thể y. Thân thể y lần nữa như bọt nước tán loạn, thình lình lại là huyễn tượng.
Kim Cương vung hụt một quyền, mờ mịt đứng ngay tại chỗ, nhìn chung quanh, không biết làm sao, lâm vào trong huyễn cảnh Sa Hạo.
Vượn trắng mặc dù lực lượng nhục thân cường đại, nhưng đối mặt huyễn thuật lại không có thủ đoạn chống cự.
Viên Minh truyền âm gọi Kim Cương, lại không có hiệu quả chút nào, âm thầm kinh hãi, lập tức triệu hồi Hàn Tinh Kiếm, nổi lên bạch quang lơ lửng trước người, thần thức thả ra, tìm kiếm tung tích Sa Hạo.
Viên Minh bỗng nhiên quay người nhìn sang một bên, chỉ thấy hư không nơi đó hiện ra một mảnh sóng nước nhộn nhạo, tiếp theo một bóng người trống rỗng hiển hiện, tự nhiên chính là Sa Hạo.
Viên Minh vô thức thả ra một cỗ hồn lực, bao lại Sa Hạo.
Hai mắt Sa Hạo nổi lên một tia mê mang, nhưng lập tức khôi phục lại.
"Huyễn thuật? Hẳn ngươi cũng là hồn tu? Có lẽ có nguồn gốc với ta." Y nhẹ lay động quạt xếp màu đen trong tay, vừa nói vừa xếp quạt xếp, sau đó vung về phía Viên Minh.
"Vù."
Một hồi thanh âm cuồng phong gào thét vang lên, một cỗ gió lốc màu đen cao khoảng mười trượng như một đầu yêu long vặn vẹo, lao thẳng tới Viên Minh.
Viên Minh thấy thế không dám khinh thường, lúc này lấy ra quạt lông màu lam vung lên.
Chỉ thấy mười mấy đạo phong nhận lớn như cánh cửa song song bay ra, lượn vòng đến đánh trúng Yêu Long màu đen.
Yêu Long trong nháy mắt bị cắt ra, hóa thành hơi khói tiêu tán.
Cùng lúc đó, hai câu trảo màu đen xuyên qua hơi khói, thẳng đến mặt Sa Hạo.
Lần này, Sa Hạo không né tránh, mà một tay giơ cao, trong lòng bàn tay thêm ra một viên cầu kim loại màu bạc trắng, trôi hướng giữa không trung.
Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ thấy phù văn trên ngân sắc viên cầu lóe lên quang mang, ngân sắc hào quang chói mắt từ trong viên cầu bắn thẳng ra, đánh vào móng vuốt bay đến.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, móng vuốt vừa mới bay đến gần Sa Hạo ứng thanh nổ tung.
Theo ô trảo nổ tung, toàn thân Viên Minh chấn động, lập tức cổ họng ngai ngái, hiển nhiên là bị phản phệ.
Đúng lúc này, viên ngân sắc viên cầu kia bỗng nhiên lại sáng lên chói mắt, một tia sáng thẳng tắp đánh tới Viên Minh.
Viên Minh vội vàng vung lên hư không, Cửu Hoàn Kim Đao rung động, bổ tới phía ngân quang.
Trên Cửu Hoàn Kim Đao lóe lên quang mang, một đạo phong mang bắn ra, đụng vào quang mang ngân sắc.
Kim sắc đao quang hoàn toàn không địch lại ngân sắc ánh sáng, trong nháy mắt tiếp xúc liền vỡ ra. Ngân sắc ánh sáng bay thẳng xuống, trong nháy mắt đánh vào trên Cửu Hoàn Kim Đao.
"Ầm" một tiếng vang.
Cửu Hoàn Kim Đao kịch liệt run lên, chín cái vòng vàng trên đó nhao nhao bạo liệt, bay vụt ra tứ tán.
Hai tay Viên Minh kìm lại, ôm đao nhìn qua, trên thân đao đã dày đặc vết rạn, hư hao nghiêm trọng.
Lúc này, một bên khác đại địa bỗng nhiên chấn động, đất đá bắn lên.
Hoa Chi diệt sát Thạch Điển xong, xông ra mặt đất, hai tay vung lên, mấy chục cây mây trong thanh quang bao phủ xuống, hóa thành hơn mười thanh phi kiếm gỗ, bắn thẳng đến Sa Hạo.
Theo sát phi kiếm, trên cánh tay Hoa Chi kéo theo chuôi thanh đồng cự kiếm, đuổi sát đến Sa Hạo.
Nhưng còn không đợi đến phụ cận, một đạo ngân sắc ánh sáng đã xuyên thấu, xoắn nát kiếm gỗ, đánh tới chỗ yếu hại nơi ngực của nó.
Hoa Chi trong lúc vội vã giơ kiếm đón đỡ trước người, đồng thời kết thành một mảnh mộc thuẫn ngăn cản.
"Ầm" tiếng nổ đùng đoàng, vô số nhánh dây nổ tan băng liệt.
Thanh đồng cự kiếm gãy làm hai đoạn, Hoa Chi thì bắn ngược ra sau.
Hoa Chi cầm kiếm gãy vừa mới đứng lên, còn muốn công kích lần nữa, nhưng trước mắt chợt loé lên xích quang, phát giác bản thân đang bị hừng hực hỏa diễm vây quanh, chung quanh đều là lửa đốt, căn bản không thể động đậy.
Nó muốn liên hệ Viên Minh lại phát hiện cảm giác giữa bọn nó đã bị cắt đứt, bản thân căn bản không biết Viên Minh ở phương nào.
Viên Minh nhìn Hoa Chi ngây người tại chỗ, biết nó đã lâm vào huyễn cảnh, không khỏi nhíu mày.
Hoa Chi và vượn trắng chính là hai đại trợ giúp của hắn, gặp phải tình trạng khác luôn luôn không có gì gây bất lợi, trước mắt lại bị huyễn thuật Sa Hạo gắt gao khắc chế.
Bản thân mặc dù miễn cưỡng không bị huyễn thuật đối phương ảnh hưởng, nhưng lại không thể không kiêng kị viên ngân cầu cực phẩm pháp khí kia.
Viên Minh nhìn thoáng qua Cửu Hoàn Kim Đao tổn hao nghiêm trọng trên tay, trong lòng không khỏi bắt đầu sinh ra thoái ý.
Hắn lấy ra một thanh quạt lông thanh sắc, ra sức vỗ về phía trước một cái.
Một cỗ thanh sắc phong bạo thật lớn phun ra ngoài, cuốn theo bụi đất cây cỏ, nhào về phía Sa Hạo, trong phạm vi vài chục trượng lập tức hỗn độn một mảnh, không nhìn thấy gì.
Cùng lúc đó, tay áo hắn nhẹ rung, ba đạo hắc quang mỏng manh hỗn tạp trong bụi đất phong bạo bắn về phía Sa Hạo, lại là ba thanh tiểu đao màu đen như lá liễu.
Bộ pháp khí này là từ trong pháp khí trữ vật của Trịnh Đại Trân Linh Tông, tên là Lá Liễu Liên Hoàn đao, bọn người Trịnh Đại là nanh vuốt của Cổ Thu Long, giá trị trên thân ít ỏi, pháp khí trữ vật ba người cộng lại, duy nhất có giá trị, chính là bộ Trung Phẩm Pháp Khí này.
Sa Hạo cười một tiếng, quạt xếp màu đen trên tay nhẹ nhàng vạch một cái, một mặt quang thuẫn màu đen xuất hiện trước người, đơn giản ngăn lại Lá Liễu Liên Hoàn đao.
Nhưng lúc này, Viên Minh lại không thấy bóng dáng.
Sa Hạo vội vàng tìm kiếm, thân hình Viên Minh như quỷ mị lóe lên xuất hiện gần Kim Cương đang đứng thẳng bất động, phất tay áo quấn lấy nó, thu nhập vào Linh Thú Đại.
Bước chân hắn không dừng lại, lần nữa lướt gấp ra ngoài, thẳng đến Hoa Chi bên kia.
Sa Hạo giờ mới hiểu ra, Viên Minh ra vẻ công kích, thực ra là che giấu bản thân, thừa cơ cứu đi hai đầu Linh thú.
Thực lực vượn trắng và Hoa Chi cường đại, nếu để cho Viên Minh cứu đi, rất là không ổn.
Sa Hạo khẽ quát một tiếng, lần nữa thôi động ngân sắc viên cầu, bắn ra ngân quang chói mắt, thẳng đến Hoa Chi.
Viên Minh được chứng kiến uy lực ngân quang, vội vàng tế lên Thủy Vân phiên, ngăn trở ngân quang loá mắt.
"Tê lạp" một tiếng, trung phẩm pháp khí này đi theo Viên Minh nhiều năm vỡ ra, hóa thành đóa đóa mảnh vỡ, bất quá ngân quang cũng bị chấn lệch hướng, lướt qua đầu Hoa Chi.
Viên Minh thương tiếc, đưa tay bắt lấy thân thể Hoa Chi, thu nhập vào Linh Thú Đại, lập tức lao ra nơi xa.
"Chạy đâu!" Sa Hạo bị chơi xỏ một vố, sắc mặt rất là khó coi, lập tức đuổi sát theo.
Đồng thời chỗ mi tâm gã lượn lờ huyết quang, một đạo huyết ảnh mơ hồ từ đó bay ra, lại là một con Huyết Sắc Biên Bức.
"Huyết Bức! Đây là thần hồn hóa hình của hắn? Giống với đại trưởng lão." Trong lòng Viên Minh nghiêm nghị.
Huyết Sắc Biên Bức nhanh chóng dị thường, hơn xa hồn nha, nhanh chóng tới gần Viên Minh, mắt thấy là sẽ đuổi kịp.
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng sét đùng đoàng, một đạo tử sắc lôi điện lớn bằng cánh tay rơi xuống, bổ về phía Huyết Sắc Biên Bức, lại là Lôi Vũ chẳng biết lúc nào bay trở về, lúc này phần lưng nó rơi mất một nhúm lông vũ, lưu lại một vết thương, mà con Bạch Ưng truy kích nó cũng đang từ xa bay tới.
Huyết Sắc Biên Bức chính là thần hồn biến thành, kiêng kị lôi điện công kích, Sa Hạo vội vàng điều khiển Huyết Bức trốn tránh.
Viên Minh thừa cơ triệu hồi Lá Liễu Liên Hoàn đao, tế lên bạch ngọc phi toa, thả người nhảy lên, pháp lực thể nội từ hai chân không ngừng rót vào trong ngọc toa.
Bạch ngọc phi toa hóa thành một đạo trường hồng màu trắng, vọt lên bầu trời, thân hình Lôi Vũ xoay quanh, cũng đi theo sau.
Vào thời khắc này, trong Linh Thú Đại, thân thể Hoa Chi cùng Kim Cương run lên, vậy mà lần lượt tránh thoát huyễn thuật, khôi phục lại.
Viên Minh cảm ứng được tình huống này, trong lòng buông lỏng, hắn đang định thử phá giải huyễn thuật mà nhị thú trúng, không ngờ bọn chúng lại tự thức tỉnh.
Lúc này Sa Hạo khó chịu, y nhìn hướng Viên Minh thoát đi, bấm tay điểm ra giữa không trung.
Một tia ô quang từ trong tay áo bay ra, thẳng đến Lôi Vũ, lại là một cây đoản chuỳ hình rắn, tốc độ cực nhanh.
Nhưng Lôi Vũ khẽ vỗ hai cánh, trên không trung chuyển hướng, thân thể hóa thành một đạo huyễn ảnh màu đen, đơn giản né tránh đoản chùy tập kích, truy hướng Viên Minh, dễ dàng bay song song với bạch ngọc phi toa.