Chương 274: Theo đuổi không bỏ
Chương 274: Theo đuổi không bỏ
Sa Hạo chờ Bạch Ưng đáp xuống đầu vai, Bạch Ưng lúc này, một cái móng vuốt cháy đen, lông cánh ở đuôi thưa thớt, hiển nhiên vừa rồi truy đuổi dực điểu cũng ăn thiệt thòi không ít.
Sa Hạo cũng không kịp trấn an Bạch Ưng, khoát tay, một chiếc phi thuyền đỏ choét hiện trước người y, thân thuyền hình như cá bơi, dài chừng hai trượng, phần đuôi có mâm tròn màu xanh, đứng ở hai bên trái phải.
Sa Hạo nhảy lên phi thuyền tạo hình kỳ dị này, hỏa hồng phi thuyền lập tức toả ra hồng quang loá mắt, mâm tròn màu xanh ở đuôi thuyền cũng cấp tốc xoay tròn, bắn ra sau hai cột sáng màu xanh thô to, hồng quang thanh mang đan vào một chỗ, phảng phất phong hoả cùng nhau, ba động linh lực phóng đại.
Hỏa hồng phi thuyền lướt nhanh như gió, bay vụt lên không trung, tốc độ hơn xa bạch ngọc phi toa, khoảng cách cả hai nhanh chóng rút ngắn.
"Lôi Vũ!" Viên Minh nhìn về phía dực điểu bên cạnh, lấy ra một tử sắc linh quả ném tới. Lôi Vũ tiếp được linh quả nuốt xuống, phát ra tiếng kêu to vui vẻ.
Hắn lại ném một trữ vật giới chỉ vào miệng Lôi Vũ, trong tay áo bay ra một hồn nha, quanh người còn quấn quanh một cỗ pháp lực, chui vào thân thể Lôi Vũ.
"Đi thôi." Viên Minh phân phó.
Lôi Vũ giương cánh phóng lên không trung, quay người bay trở về, há miệng phun một cái về hướng Sa Hạo cùng hỏa hồng phi thuyền, một đạo tử sắc lôi điện phóng tới.
Sa Hạo không chút hoang mang, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết, quanh hỏa hồng phi thuyền lập tức xuất hiện một tầng quang tráo màu đỏ sáng long lanh.
Tử sắc lôi điện đánh vào phía trên, phát ra tiếng vang lớn, nhưng quang tráo màu đỏ chỉ run lên liền ổn định lại.
Lôi Vũ thấy công kích thất bại, kêu vang, giương cánh đánh tới Sa Hạo. Trên móng vuốt nổi lên từng tia từng tia lôi quang, tựa hồ phải dùng lợi trảo đả thương địch thủ.
Thấy Lôi Vũ đến gần mình, trong mắt Sa Hạo lóe lên vẻ vui mừng.
Y đã sớm thấy dực điểu này bất phàm, trước đó còn để Bạch Ưng đi bắt.
Lôi Vũ này nếu một mực từ đằng xa phát động lôi điện công kích, bằng tốc độ nhanh như tia chớp của nó, y chưa hẳn bắt lại được, hiện tại đầu dực điểu này tới gần, y có quá nhiều biện pháp để chế phục nó.
Đang cân nhắc, Sa Hạo điểm mi tâm, một cỗ ba động thần hồn cường đại khuếch tán ra, chụp vào Lôi Vũ.
Nhưng vào lúc này, hồn nha Viên Minh điều khiển cỗ pháp lực kia, thôi động phù lục cất giữ trong nhẫn trữ vật.
Trước người Lôi Vũ ba động cùng một chỗ, trống rỗng thêm ra hơn mười tấm phù lục.
Mà Lôi Vũ chuyển hướng bay về phía Viên Minh.
Những phù lục này màu sắc khác nhau, mỗi một tấm bắn ra ba động pháp lực mạnh mẽ, tất cả đều là phù lục trung phẩm.
Thần sắc Sa Hạo đại biến, vội vàng điều khiển phi thuyền tránh sang bên cạnh, phi thuyền cũng lập tức hiện ra quang tráo màu đỏ.
Nhưng đã muộn, trước người Lôi Vũ hiện lên một mảnh thanh quang, phù lục đều bị kích phát.
Ầm ầm!
Lôi điện, hỏa cầu, phong long, mưa kiếm, các loại pháp thuật từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên phi thuyền, uy năng pháp thuật trút xuống, che mất phi thuyền màu đỏ.
Quang tráo phi thuyền mặc dù kiên cố, nhưng cũng không thể tiếp nhận hơn mười tấm trung phẩm phù lục hợp lực công kích, cuồng thiểm mấy lần, sau đó ầm vang sụp đổ.
Chỉ nghe thanh âm đôm đốp đứt gãy không ngừng vang lên bên tai, phi thuyền to lớn bốc cháy thành cầu lửa rơi xuống dưới.
Viên Minh thừa dịp phi thuyền Sa Hạo rơi xuống, điều khiển bạch ngọc phi toa tiếp tục bay tới trước.
Không lâu sau, Lôi Vũ bay vụt trở về, trên móng vuốt còn đang nắm một nhẫn trữ vật, há miệng phun ra một hồn nha.
Nhờ có linh thạch dư dả, Viên Minh mua sắm không ít phù lục. Loại công kích dùng hồn nha phối hợp Linh thú thi pháp ở cự ly xa cực kì ẩn giấu, Viên Minh trước kia đã nhiều lần sử dụng, lần nào cũng có hiệu quả cao.
Thân là hồn tu, Sa Hạo tự nhiên sẽ dựa vào thần hồn hoá hình, có thể điều khiển pháp lực ở cự ly xa, lại không ngờ có cách dùng như vậy, nên vội vàng không kịp chuẩn bị.
Phi thuyền bốc cháy ầm vang nổ tung, ngọn lửa cực nóng nuốt hết thảy trong phạm vi vài chục trượng, Sa Hạo không có chỗ đáp, từ không trung rơi xuống.
Bạch Ưng từ trên cao gia tốc đuổi kịp Sa Hạo, xoay quanh tiếp được Sa Hạo đang rơi xuống.
Một ưng một người bị thương không nhẹ, cánh Bạch Ưng bị cháy rất nhiều lông vũ, móng vuốt bị đốt cháy đen, áo quần Sa Hạo cũng rách nát, nhìn rất là chật vật.
"Truy theo!" Sa Hạo vỗ Bạch Ưng dưới thân, xuất ra một viên dược hoàn cho Bạch Ưng ăn.
Bạch Ưng mừng rỡ, vỗ cánh đuổi theo Viên Minh.
Nhưng Bạch Ưng thụ thương không nhẹ, tốc độ phi hành kém xa phi thuyền màu đỏ, so với bạch ngọc phi toa cũng chậm hơn không ít, rất nhanh bị bỏ lại một khoảng cách.
Nhưng Sa Hạo không hề từ bỏ, vẫn theo đuổi không bỏ.
Viên Minh thấy Sa Hạo âm hồn bất tán, trong lòng cũng trầm xuống.
Trước đó hắn ác chiến một hồi, pháp lực kỳ thật đã còn thừa không nhiều, ngày nay điều khiển bạch ngọc phi toa, mặc dù có linh thạch bổ sung cũng không thể chèo chống quá lâu.
Ánh mắt Viên Minh chớp động, bàn tay hướng về phía Linh Thú đại đang cất giữ Thanh Vân Hạc.
Tốc độ hạc này phi hành không nhanh, nhưng có thể tranh thủ một chút thời gian khôi phục pháp lực cũng tốt.
"Cạc cạc " Tiếng kêu Lôi Vũ từ bên cạnh truyền tới, cũng nguyện ý nói Viên Minh có thể cưỡi nó một đoạn đường.
Lôi Vũ mặc dù chỉ là cấp một thượng giai, linh trí đã có thể so với Linh thú cấp hai, có thể tiến hành trao đổi đơn giản với Viên Minh.
Viên Minh chần chờ, Lôi Vũ mới sinh được hai năm, thân thể chỉ lớn gần trượng, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ cưỡi điểu này, một mực chuẩn bị chờ nó tiến giai cấp hai lại cân nhắc trở thành tọa kỵ của mình, hiện tại còn quá sớm.
Thế nhưng Sa Hạo ở phía sau ép sát, không bao lâu sẽ đuổi kịp.
"Vậy vất vả ngươi một chút." Viên Minh nhảy lên lưng Lôi Vũ, đồng thời thu hồi phi toa.
Thân thể Lôi Vũ trầm xuống, nhưng rất nhanh ổn định lại, phát ra một tiếng réo vang xuyên thấu trời cao, hai cánh ẩn hiện lôi quang, vèo một tiếng vọt tới trước.
Tốc độ nó nhanh hơn bạch ngọc phi toa rất nhiều, hết thảy chung quanh cấp tốc lui lại.
Viên Minh vừa mừng vừa sợ, hắn biết rõ tốc độ Lôi Vũ phi hành rất nhanh, không ngờ chở hắn cũng có thể nhanh đến trình độ này.
Lôi Vũ cố ý thể hiện trước mặt Viên Minh, trên cánh đại thịnh lôi quang, tốc độ tăng lên không ít, rất nhanh biến mất ở cuối tầm mắt, triệt để vứt bỏ Sa Hạo.
Viên Minh thấy cảnh này, tâm thần căng cứng rốt cuộc buông xuống, khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Vũ, lấy ra một viên đan dược khôi phục ăn vào, đồng thời cũng xuất ra hai khối linh thạch trung phẩm Mộc thuộc tính nắm trong tay, hấp thu linh lực trong đó.
Pháp lực của hắn khôi phục nhanh chóng, tính toán hành động tiếp theo.
Hắn đưa tin cho Tịch Ảnh nhưng chưa được trả lời, hiển nhiên Tịch Ảnh đã ngoài vạn dặm.
Sa Hạo bị mình dẫn đi, chỉ cần vận khí Hứa Thiên không kém, bình an thoát khỏi thí luyện cũng không vấn đề.
Sinh Diệp Tông lần này tổn thất nhiều đệ tử như vậy, Lục Thâm cũng vẫn lạc ở đây, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, hình dáng Sa Hạo đã bại lộ, chỉ sợ sẽ không thể đi rêu rao khắp nơi.
Viên Minh lo lắng duy nhất chính là Sa Hạo có lộ ra thân phận hồn tu của hắn hay không, Tu Tiên Giới Trung Nguyên căm thù hồn tu, cơ hồ người người kêu đánh, nếu Sa Hạo bị bắt nói ra thân phận hồn tu của hắn, hắn cũng sẽ gặp nạn.
Tốc độ phi hành của Lôi Vũ mặc dù nhanh, nhưng dù sao nó chưa trưởng thành, mới vừa rồi đại chiến với Bạch Ưng tiêu hao cũng to lớn, không đến một khắc đồng hồ thì thể lực chống đỡ hết nổi, tốc độ rõ ràng chậm chạp đi.
Viên Minh không miễn cưỡng Lôi Vũ, thu nhập vào Linh Thú Đại nghỉ ngơi, gọi ra Thanh Vân Hạc tiếp tục đi đường.
Không bao lâu, hắn đột nhiên biến sắc, quay người nhìn ra sau lưng.
Một con Bạch Ưng xuất hiện ở chân trời phía sau, cấp tốc chạy tới, chính là Sa Hạo.
"Nhanh như vậy?" Viên Minh lấy làm kinh hãi.
Tốc độ phi hành của dực điểu cực nhanh, vừa rồi đã bỏ rơi Sa Hạo hơn mười dặm, trong thời gian này hắn nhiều lần cải biến phương hướng, vượt xa phạm vi thần hồn Sa Hạo, y làm sao đuổi kịp?
Nhưng bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Viên Minh lập tức thu hồi Thanh Vân Hạc, thay đổi qua bạch ngọc phi toa, tăng lên tốc độ đi đường.
Pháp lực của hắn đã khôi phục hai ba thành, toàn lực thôi động bạch ngọc phi toa, rất nhanh lại bỏ rơi Sa Hạo.
Sau một phen giày vò, pháp lực hắn còn thừa không nhiều, đành phải lần nữa gọi ra Thanh Vân Hạc, hắn ngồi xếp bằng trên lưng hạc khôi phục pháp lực.
Có bài học lúc trước, Viên Minh triệu hồi ra dòng nước, cọ rửa khắp toàn thân, sau đó lấy ra món mũ che màu xám kia đội vào, cũng dùng pháp thuật che giấu khí tức Thanh Vân Hạc dưới thân, tiêu trừ hết thảy khả năng bị truy tung.
Thế nhưng nửa khắc đồng hồ sau, Sa Hạo lại lần nữa đuổi theo.
Viên Minh thầm hô tà môn, lần nữa tế ra bạch ngọc phi toa đào tẩu, vận khởi thần thức dò xét kỹ các vị trí cơ thể.
Sa Hạo hai lần đuổi theo tinh chuẩn, nhất định có biện pháp khóa chặt vị trí của hắn.
Trong tu tiên giới có bí pháp lợi dụng pháp lực hoặc là thần thức, thực hiện ấn ký trên người địch nhân, hẳn là vừa rồi trong lúc giao thủ, Sa Hạo bất tri bất giác thi triển loại thủ đoạn này?
Nhưng Viên Minh liên tiếp dò xét ba lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn kiểm tra quần áo trên người, bạch ngọc phi toa, các loại vật phẩm, thậm chí ngay cả Lôi Vũ, Hoa Chi, Kim Cương trong Linh Thú Đại cũng tra xét một lần, vẫn không phát hiện bất kỳ đầu mối nào.
Viên Minh không thể làm gì, chỉ có thể toàn lực đào mệnh.
Cứ thế, hai người một đuổi một chạy trong Vân Lạc sơn mạch, bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Tốc độ Bạch Ưng không bằng bạch ngọc phi toa, mỗi lần đến gần là bị bỏ lại, nhưng nó giống như một khối kẹo da trâu, bất luận Viên Minh thi triển loại thủ đoạn nào, ý đồ giấu kín hành tung, đều không có hiệu quả.
Chỉ cần Viên Minh không dùng bạch ngọc phi toa đi đường, Sa Hạo sẽ rất nhanh đuổi kịp.
Tầm nửa ngày sau.
Viên Minh lại một lần nữa bỏ rơi Sa Hạo, sắc mặt dần âm trầm xuống.
Sa Hạo kia không biết dùng biện pháp gì, vậy mà khiến tốc độ Bạch Ưng tăng lên không ít, mặc dù không bằng bạch ngọc phi toa, nhưng mỗi lần đuổi kịp thời gian lại càng ngày càng rút ngắn.
Viên Minh không thể làm gì, không ngừng phục dụng đan dược, lần lượt cưỡng ép bản thân, đan điền đã ẩn ẩn đau nhức.
Thể lực Lôi Vũ và yêu lực tiêu hao quá lớn, đến nay vẫn không khôi phục, không thể triệu hồi nó ra, cứ mãi tiêu hao như thế, thân thể ấu nhược của nó cũng không chịu nổi gánh nặng.
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không chưa thể chạy ra Vân Lạc sơn mạch, ta sẽ bị Sa Hạo đuổi kịp!" Viên Minh tính toán đối sách, nhìn về phía dưới.
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, hắn bay xuống phía dưới, rất nhanh rơi vào trước một sơn cốc.
Sơn cốc này có hình dạng miệng hồ lô, càng vào bên trong, không gian càng chật hẹp, trong sơn cốc cây cối phồn thịnh, che khuất bầu trời, vừa nhìn là biết nơi ẩn thân cực tốt.
Viên Minh đi vào, thân ảnh rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Cũng không lâu sau, Sa Hạo cưỡi Bạch Ưng bay vụt tới, cũng rơi vào trước sơn cốc.
"Hừ, dám đấu với ta? Xem tiểu tử ngươi còn có thể chạy trốn nơi đâu!" Y thu hồi Bạch Ưng, nhìn vào bên trong, tay điểm mi tâm, lập tức huyết quang hiện lên.