Chương 275: Đối chọi huyễn thuật
Chương 275: Đối chọi huyễn thuật
"Phần phật."
Ba con Huyết Sắc Biên Bức từ mi tâm Sa Hạo bay ra.
Ngay sau đó, Sa Hạo không chậm trễ chút nào bước nhanh vào sơn cốc, ba con Huyết Bức bay cách y hơn mười trượng, luôn dò xét tình huống chung quanh.
Trên đường đi y cũng không phát hiện dị dạng gì, nhưng trong lòng nổi lên nghi ngờ, bước chân bắt đầu chậm dần.
Kết quả y vừa đi ra hơn mười trượng, đột nhiên run lên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên đường đến, bắt đầu phiêu đãng từng tia từng tia sương trắng, cho người ta một loại cảm giác như ảo mộng không chân thật, trong không khí chẳng biết lúc nào nhiều ra một cỗ mùi ngọt nhàn nhạt.
Sa Hạo đột nhiên tỉnh táo, lập tức ngừng thở, muốn triệt thoái ra sau, nhưng động tác có chút trì trệ.
"Ầm", mặt đất bên chân y đột nhiên nổ tung, mảng lớn bụi mù phiêu đãng lên, che mất hết thảy trong sơn cốc.
Bốn năm đầu thanh sắc Mộc Long phá đất chui ra, mỗi một đầu dài bốn, năm trượng, to cỡ thùng nước, giương nanh múa vuốt nhào về phía Sa Hạo
Dưới Mộc Long và bụi mù yểm hộ, Hàn Tinh Kiếm cùng Lá Liễu Liên Hoàn đao từ rừng cây phụ cận bắn ra, đánh về phía Sa Hạo.
Sa Hạo kinh mà không loạn, tay vỗ bên hông, một cỗ hoàng quang bỗng nhiên dâng lên, hình thành quanh người một vòng bảo hộ hình bầu dục.
Mộc Long, Hàn Tinh Kiếm, Lá Liễu Liên Hoàn đao bổ vào phía trên, vòng bảo hộ không ngừng run rẩy, nhưng không sụp đổ.
Cách đó không xa, rừng cây "Ầm" nổ tung, một đạo huyễn ảnh màu trắng từ đó bắn nhanh tới như điện, trong nháy mắt đến trước người Sa Hạo, chính là vượn trắng Kim Cương.
Hai cánh tay Kim Cương tung song quyền bạo chụp xuống, hung hăng đánh lên vòng bảo hộ.
Một cỗ cự lực bài sơn đảo hải từ trên nắm tay bộc phát, màn sáng màu vàng ứng thanh vỡ vụn.
Hai tay Kim Cương không dừng lại, chia ra như kìm sắt nắm chắc thân thể Sa Hạo, bỗng nhiên xé kéo.
Thân thể y "Phốc" một tiếng bị xé rách ra, hai mảnh thân thể đẫm máu, các vật huyết hồng tản mát các nơi.
Trong rừng phụ cận, Viên Minh hất lên mũ che màu xám, biến mất khí tức, thân thể đồng hóa với bụi cỏ phụ cận một thể.
Hắn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thân hình tránh sang bên cạnh.
Một đạo ngân sắc quang mang điện xạ tới, lướt qua lỗ tai của hắn, kình phong sắc bén lưu lại trên lỗ tai và gương mặt hắn mấy đạo huyết ngân.
Thân thể Sa Hạo trên mặt đất, lúc này cũng hóa thành từng đoàn từng đoàn bạch quang phai nhạt, cấp tốc phiêu tán biến mất.
"Huyễn thuật!" Sắc mặt Viên Minh đột ngột chìm xuống, càng có chút khó tin.
Từ khi Sa Hạo tiến vào sơn cốc, hắn luôn cẩn thận phòng bị, vậy trúng huyễn thuật của y lúc nào?
Viên Minh cũng không bối rối, phất tay triệu hồi mấy món pháp khí, sau đó điên cuồng vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, ý đồ phá giải huyễn thuật trước đó.
Nhưng mà mặc cho hắn vận chuyển thần hồn lực thế nào, vẫn không phát hiện bất kỳ cửa khẩu đột phá.
Hư không phụ cận hiện lên ngân quang, bốn năm đạo ngân quang bắn nhanh tới.
Viên Minh đang muốn xuất thủ ngăn cản, Kim Cương lách mình bay vụt đến gần Viên Minh, bên ngoài thân đại thịnh kim quang, hai tay vượn khác cũng từ phía sau lưng chui ra, đón lấy mấy đạo ngân quang.
Thanh âm va chạm như dự liệu không xuất hiện, nắm đấm Kim Cương đơn giản xuyên thấu những đạo ngân quang kia, thì ra vẫn là huyễn tượng.
Ánh mắt Viên Minh hơi trầm xuống, mấy đạo ngân quang vừa rồi bất luận khí tức, hay là ngoại hình, đều giống ngân quang trước đó như đúc, thần thức của hắn không phát hiện khác thường chút nào, lại là huyễn tượng, xem ra huyễn thuật Sa Hạo còn đáng sợ hơn hắn đoán.
Vào thời khắc này, cảnh vật chung quanh lại lần nữa biến hóa, mảng lớn sương mù xám trắng trống rỗng hiện lên trong tầm mắt, trong khoảnh khắc triệt để biến dạng.
Vượn trắng Kim Cương bắt đầu nôn nóng, bốn nắm đấm điên cuồng công kích chung quanh.
Một cỗ bài sơn đảo hải đánh vào trong sương mù, lại phảng phất trâu đất xuống biển, ngoại trừ khiến sương mù dũng động, một chút hiệu quả cũng không có.
"Kim Cương, không cần uổng phí sức lực, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, trước đó ngươi trúng huyễn thuật Sa Hạo, là tránh thoát thế nào?" Viên Minh gọi lại vượn trắng, hỏi.
"Ta cũng không biết thế nào, đột nhiên khôi phục lại, chẳng lẽ không phải chủ nhân ngươi xuất thủ phá vỡ huyễn thuật sao?" Kim Cương không nghĩ ra, nói.
Viên Minh im lặng không nói, lúc ấy hắn muốn ra tay phá giải huyễn thuật cho Hoa Chi cùng Kim Cương, còn chưa xuất thủ, cả hai đã khôi phục bình thường.
Hắn cẩn thận nhớ lại tình huống khi đó, Kim Cương và Hoa Chi cùng hắn cưỡi bạch ngọc phi toa xông lên giữa không trung thì đột nhiên tỉnh lại.
"Hẳn là huyễn thuật Sa Hạo chỉ có thể thi triển ở khoảng cách gần, một khi thoát khỏi phạm vi, huyễn thuật sẽ tự động mất hiệu lực?" Viên Minh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, quả quyết tế ra bạch ngọc phi toa, sau đó lôi kéo Kim Cương nhảy lên.
Bạch ngọc phi toa sáng lên linh quang, xông lên trời.
Nhưng mà không bay ra bao xa, "Ầm" một tiếng vang lớn, cả người và phi toa đâm vào một vật cứng nặng nề, tựa hồ là vách núi.
"Ta rõ ràng là bay lên trên, tại sao lại đụng vào vách núi? Chẳng lẽ phương hướng của ta cũng bị đảo loạn?" Viên Minh xoay người ổn định thân hình, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Nhưng vào lúc này, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ kỳ dị, lập tức khôi phục như thường, quay người bay trở về mặt đất, hai tay bấm niệm pháp quyết, lấy tốc độ cực nhanh thi triển ra Hỏa Vân Bí Thuật.
Một cột sáng màu đỏ vọt lên cao mười mấy trượng, trong chớp mắt hình thành một mảnh hỏa vân nồng đậm.
Hỏa vân vừa mới hình thành, hư không chung quanh lại lần nữa hiện ra ngân quang, chừng hơn mười đạo ngân quang gào thét đến, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Viên Minh.
Kim Cương mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không thể ngăn cản ngân quang.
Sắc mặt Viên Minh dị thường thản nhiên, bấm niệm pháp quyết điểm tới.
Mười mấy khỏa hoả cầu màu đỏ cực đại bay lên, cùng những ngân quang kia đụng thẳng vào nhau.
Ầm ầm!
Hỏa cầu vỡ ra, ở chung quanh hình thành một mảnh biển lửa mãnh liệt, nuốt hết ngân quang.
Gần như ngân quang đều là huyễn ảnh, chỉ có một đạo ngân quang phía sau là chân thật, xuyên thấu biển lửa ngăn cản, thẳng đến đầu Viên Minh, tốc độ cực nhanh.
Một đạo bóng trắng hiện lên, Kim Cương cản sau lưng Viên Minh, một cái tay vượn mới sinh bắn ra kim quang chói mắt, ngăn cản ngân quang.
Nắm đấm Kim Cương bị ngân quang xuyên thủng hơn phân nửa, hình thành một cái lỗ máu, máu tươi vẩy ra, nhưng mí mắt nó không nhúc nhích chút nào, phảng phất tổn thương không phải là mình.
Viên Minh đảo qua vết thương trên nắm tay Kim Cương, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng, tăng tốc thôi động hoả vân giữa không trung.
Từng viên hoả cầu lớn chừng cái đấu từ trên trời giáng xuống, như mưa rơi xuống.
Ầm ầm!
Hết thảy phụ cận đều bị ngọn lửa thôn phệ, sương mù xám trắng bị triệt để xé rách, chỗ sơn cốc u tĩnh kia một lần nữa hiển lộ ra.
Hai bên vách núi đổ sụp không ít, trong sơn cốc cỏ cây bị hủy diệt phá hư, tóe lên bụi mù trùng thiên, mặt đất cũng bị nổ ra từng khe nứt to lớn.
Nhưng mà Sa Hạo không hiện thân, cũng không tiết lộ ba động khí tức nào.
Viên Minh không đình chỉ Hỏa Vân Bí Thuật, tay cầm trung phẩm linh thạch điên cuồng bổ sung pháp lực, vừa thôi động Hỏa Vân Bí Thuật, từng khỏa hỏa cầu tiếp tục đánh về phía các nơi sơn cốc, xem tình thế này, tựa hồ muốn san bằng toàn bộ sơn cốc.
Trong bụi mù cuồn cuộn, thân thể Sa Hạo hóa thành một đạo thân ảnh vô hình, tránh trái tránh phải né hỏa cầu, chậm rãi tới gần Viên Minh.
Ba con Huyết Bức lơ lửng trên đỉnh đầu y, miệng mở rộng về phía Viên Minh, tựa hồ phun ra cái gì.
Sa Hạo rất nhanh tới gần cách Viên Minh mười trượng, bắt lấy ngân sắc viên châu, vận khởi pháp lực quán chú vào trong đó.
Ngân sắc viên châu quay tròn, bốn cái phù văn được thôi động, một đạo ngân quang từ đó bắn ra.
Lần này ngân quang hoàn toàn khác trước đó, dị thường tinh tế, lại nhanh gấp bội.
Viên Minh chưa kịp phản ứng đã bị xỏ xuyên ngực, xoay người ngã xuống đất.
Giữa không trung hỏa vân bắt đầu nhiễu loạn, nhanh chóng giải thể.
Sa Hạo hài lòng gật đầu, vừa rồi ngân quang tinh tế là y không tiếc tiêu hao đại lượng pháp lực kích phát công kích đặc thù của viên châu, chẳng những uy lực mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, dù tu sĩ Trúc cơ đỉnh phong cũng chưa chắc tránh né được.
Mà chiêu này khuyết điểm duy nhất chính là phạm vi công kích chật hẹp, nhất định chủ nhân phải cầm pháp khí trên tay, tới gần để thôi phát.
Sa Hạo thu hồi ngân sắc viên châu, đi tới cạnh thi thể Viên Minh.
Trung Nguyên chèn ép hồn tu mạnh hơn so với Nam Cương, ở chỗ này gặp được một gã hồn tu, thực tế hoàn toàn ra khỏi dự liệu của y.
Hiện tại Viên Minh đã chết, truy cứu điều này không có chút ý nghĩa nào, bất quá hồn tu hiếm hoi, Sa Hạo cảm thấy hiếu kỳ với lai lịch sư thừa Viên Minh, cùng công pháp tu luyện hồn tu. Y đưa tay sờ về phía nhẫn trữ vật trên tay hắn, lại bắt vào khoảng không.
Thi thể Viên Minh đột nhiên biến thành hư ảnh, hư không tiêu thất.
"Huyễn thuật!" Sa Hạo biến sắc, hai tay nhanh chóng kết một ấn quyết kỳ dị.
Thần hồn của y toả ra từng tia từng tia tinh quang, sau đó mãnh liệt chấn động, hồn lực trong thức hải nhấc lên chấn động to lớn, lấy thần hồn làm trung tâm, cấp tốc khuếch tán ra toàn bộ thức hải.
Tầm mắt Sa Hạo như là mặt kính vỡ vụn, tránh thoát huyễn thuật ảnh hưởng.
Sau một khắc, y cảm thấy một cỗ khí lãng nóng rực từ đỉnh đầu đánh tới, lại là bảy tám khỏa hoả cầu lớn chừng cái đấu bay tới, đã cách khoảng ba thước.
Sa Hạo vội vàng bay ngược ra sau, nhưng tốc độ của y nào bằng hỏa cầu, trong chớp mắt bị đuổi kịp, bảy tám khỏa hỏa cầu đồng thời nổ tung.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngọn lửa màu đỏ thẫm che mất thân thể Sa Hạo, hóa thành một đạo hoả trụ hình cây nấm, xông lên không trung vài chục trượng.
Sóng khí nóng rực quét ra, mặt đất lắc lư, toàn bộ sơn cốc bắt đầu chấn động.
Nhưng sau một khắc, thân ảnh y từ trong hỏa trụ lướt ra, bỏ chạy ra xa.
Quần áo y rách nát, nửa người trên lộ ra một kiện nội giáp kim quang lóng lánh, dưới Hỏa Vân Bí Thuật cuồng bạo công kích vậy mà bình yên vô sự, thậm chí cũng không trầy da.
Kim sắc nội giáp bảo vệ nửa người trên Sa Hạo, lại không thể bảo vệ nửa người dưới, hai chân y máu me đầm đìa, có nơi thậm chí lộ ra xương trắng, thân hình chạy trốn có chút lảo đảo.
Một bóng người từ phía sau đuổi theo, chính là Viên Minh, hắn bấm niệm pháp quyết chỉ hoả vân giữa không trung.
Vèo vèo vèo.
Lại có bốn năm khỏa hoả cầu cực đại bắn xuống, tản ra pháp lực càng hơn trước đó, gào thét truy theo Sa Hạo.
Hai chân Sa Hạo thụ thương, trong chớp mắt bị hỏa cầu đuổi kịp, cắn răng lấy ra một tấm phù lục màu vàng bóp nát, dưới chân lập tức xuất hiện một pháp trận màu vàng.
Hoàng quang chói mắt bộc phát, thân ảnh y nhoáng một cái trốn vào lòng đất, cấp tốc bỏ chạy ra xa.
Mấy khỏa hỏa cầu đánh vào trên vách núi đá phía sau, ầm vang bạo liệt.
Vách núi đổ sụp, đá vụn to nhỏ như hồng thủy chảy xuống.
Viên Minh thấy vậy, không đuổi theo nữa, đứng tại chỗ tỏa thần thức ra cảm ứng khí tức Sa Hạo.