Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 282: Tính Toán

Chương 282: Tính toán Chương 282: Tính toán

"Tuy là thế nhưng lần này ta mua tấm thiệp mời này không chỉ vì vào đó cho có thêm kiến thức, mà ta nghe ngóng được lần đấu giá hội này, Sinh Diệp tông sẽ xuất ra một loại đan dược tên là Hóa Nguyên đan, có thể phụ trợ đột phá bình cảnh Trúc Cơ kỳ, dược hiệu tốt hơn hẳn so với các loại hiện có bên ngoài. Hơn nữa nghe nói số lượng cực kỳ ít, một năm chỉ luyện ra được mấy bình. Bởi vậy ngoại trừ một bình bán trong đấu giá hội ra, họ chỉ tiếp nhận đơn đặt hàng của các tông môn khác, không bán ra cho tán tu." Dư Thanh Lập nói.

"Ồ, ta nhớ lần trước gặp, không phải Thanh Lập ngươi còn phàn nàn về việc tu hành Trúc Cơ kỳ chậm chạp, chẳng biết lúc nào mới sờ tới được bình cảnh sơ kỳ hay sao? Hiện tính toán mua đan dược phụ trợ đột phá có phải là quá sớm hay không?" Trương Trí nghi hoặc hỏi.

"Ha ha, Trương huynh ngươi có điều không biết. Năm ngoái cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương trong thành có ra một loại hương mới tên là Tử Huyền hương có hiệu quả tốt hơn Thanh Huyền hương không ít. Hai năm qua ta thường xuyên mua, phối hợp với sử dụng đan dược, tốc độ tu luyện nhanh hơn trước kia không ít. Tu vi hôm nay đã đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong rồi." Dư Thanh Lập cười nói.

"A, còn có chuyện này? Trước kia ta có mua qua một nén Thanh Huyền hương nhưng cảm thấy hiệu quả quá kém, chỉ thích hợp cho Luyện Khí kỳ sử dụng, không nghĩ tới bây giờ còn có loại cho Trúc Cơ kỳ dùng được nữa. Xem ra đợi lát nữa trở về ta cũng đi mua mấy nén hương dùng thử xem." Trương Trí kinh hỉ nói.

"Còn đợi lát nữa trở về? Số lượng hương mà tiệm đấy có hạn, bây giờ ngươi đi mua sợ là đến Thanh Huyền hương còn bán sạch rồi, nữa là mua Tử Huyền hương? Nằm mơ!" Dư Thanh Lập lắc đầu.

"Bán đắt hàng như vậy? Cửa tiệm đó mở cửa khi nào? Lúc này ta đi còn kịp không?" Trương Trí nhíu mày.

"Tiệm đó mở cửa giờ Mão sáng, có điều người mua quá nhiều nên phải xếp hàng, đi từ giờ Dần may ra mới mua được mấy nén. Chỉ là ta có cách không cần phải xếp hàng, không biết Trương huynh ngươi có bằng lòng hay không thôi." Dư Thanh Lập lại nói.

Thấy dáng tươi cười không chút hảo ý trên mặt y, Trương Trí bèn chửi thầm trong bụng, nhưng vẫn không nhịn được bị Tử Huyền hương hấp dẫn.

"Dư huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu, cứ nói thẳng đi."

"Kỳ thật ta đã sớm ghé mua cửa tiệm nhà hắn nên có không ít điểm tích lũy, có thể đặt trước một ngày với cửa tiệm. Chỉ là một ngày mỗi người chỉ được mua Tử Huyền hương một lượng có hạn, để lại cho ngươi thì ta sẽ phải dùng ít đi." Trong lời nói của Dư Thanh Lập mang đầy thâm ý.

Trương Trí do dự một chút, cắn răng nói: "Dư huynh cùng ta giao tình lâu năm như vậy, đương nhiên sẽ không để cho ngươi thiệt thòi, vậy đi, mỗi nén hương ta sẽ bỏ thêm một phần mười giá cả, thế nào?"

Dư Thanh Lập gật gật đầu cười ha hả đồng ý.

Chỉ là vừa lúc này, Viên Minh bên cạnh đột nhiên nói: "Dư đạo hữu, ta nghe nói nếu cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương phát hiện có người lợi dụng điểm tích lũy đầu cơ trục lợi linh hương sẽ bị liệt vào sổ đen của tiệm, về sau không bán hương cho người đó nữa. Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn."

Nghe vậy, Dư Thanh Lập sửng sốt, mà Trương Trí tức thì kịp phản ứng, lập tức nở nụ cười.

"Dư huynh, chúng ta giao tình lâu năm như vậy, ta sao nhẫn tâm để ngươi thiệt thòi. Để đảm bảo, ta vẫn mua của ngươi theo giá thị trường đi. Bằng không nếu bị người tố cáo sẽ không tốt."

Trên mặt Dư Thanh Lập hiện lên vẻ xấu hổ, trừng mắt hung hăng nhìn Viên Minh, cũng chỉ có thể nhăn mũi đồng ý yêu cầu của Trương Trí.

Viên Minh lại không thèm để ý. Dù sao khách quen có điểm tích lũy mua đều được với giá chiết khấu, tính toán ra thì Dư Thanh Lập vẫn kiếm lời.

Không thể cấm được chuyện làm ăn đầu cơ trục lợi, mà Viên Minh cũng không rảnh rỗi quản từng người một. Chẳng qua chuyện đã phát sinh ngay trước mắt, hắn vẫn phải nhắc nhở một câu.

"Dư đạo hữu, nếu đặt trước được thì tiện tay giúp ta mua mấy nén Mỹ Nhan hương đi. Dù sao ngươi cũng không dùng loại này, ta mua theo giá thị trường được chứ?" Hoa tiên tử cũng lên tiếng.

Thấy vậy, tu sĩ họ Lỗ vuốt vuốt chòm râu không khỏi cảm khái: "Đến tu sĩ Trúc Cơ còn phải đặt trước mới mua được hương, chuyện làm ăn của cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương quả thật náo nhiệt, chỉ sợ là ông chủ giấu mặt phía sau kiếm lớn!"

"Không phải sao, theo giá cả linh hương trong cửa tiệm, mỗi ngày bán hết sạch mà tính thì mỗi tháng ngồi yên trong nhà cũng thu được mấy ngàn linh thạch." Tu sĩ họ Thôi cũng gật gật đầu, trong lời nói đầy hâm mộ.

"Thật sung sướng! Đệ tử đứng đầu Trường Xuân quan cũng không có đãi ngộ như vậy. Đời này ta có thể mở được một cửa tiệm như vậy đã cảm thấy mỹ mãn rồi." Trương Trí thở dài nói.

"Thôi đi, bằng vào ngươi? Vẫn nên thành thành thật thật làm nhiệm vụ Tán minh đi, ngươi không có nghề nghiệp độc môn, lấy đâu ra lợi nhuận như vậy?" Dư Thanh Lập cười nói.

"Chẳng qua chỉ làm chút mua bán đơn giản thì làm sao dễ dàng lỗ vốn được? Hơn nữa, mở cửa tiệm có nguy hiểm hơn làm nhiệm vụ Tán minh được sao? Không nói đến chuyện hộ vệ, thăm dò bí cảnh đầy hung hiểm, nghe nói lúc trước không lâu còn có chút Tán minh lụi bại làm ra chuyện mua bán người, chuyên lừa gạt tu sĩ bản địa đến địa phương xa lạ nhằm hãm hại hạ độc. Nếu may mắn thì bị phong bế tu vi đi đào linh thạch, không may mắn còn bị bán thẳng cho tà tu làm tài liệu huyết tế." Trương Trí nói.

"Thật hay giả? Đáng sợ như vậy sao?" Dư Thanh Lập kinh ngạc.

"Ta có một bằng hữu đã gặp phải tình huống tương tự. Lúc nhận nhiệm vụ nói là đi đến vùng rừng núi nào đó ở phía bắc Triệu quốc, kết quả càng đi càng tới gần Bắc Mạc. Cũng may hắn phản ứng nhanh, phát hiện không đúng liền lập tức chạy trốn mới nhặt được một mạng về." Tu sĩ họ Thôi nói.

Mọi người nghe xong, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mà lúc này, Khương Hùng ngồi ở bên cạnh nhích lại gần.

"Chư vị, tại hạ thân vốn là người Bắc Mạc, có mấy lời vốn không nên nói nhưng chẳng qua vừa rồi mấy vị đã nhiệt tình tương trợ, tại hạ không nhắc nhở vài câu sẽ thấy trong lòng băn khoăn. Kỳ thật mấy năm gần đây, giới Tu Tiên ở Bắc Mạc chúng ta có chút quỷ dị, có không ít tu sĩ mất tích không lý do, cũng có không ít người vốn không có tiềm lực gì lại đột ngột quật khởi. Trong chợ đen ở phường thị thành Vọng Nguyệt cũng thường xuất hiện nô lệ Luyện Khí kỳ. Nếu được tốt nhất chư vị không nên đến gần Bắc Mạc, còn thật sự muốn đi thì nên chuẩn bị thật chu toàn vào."

Nói xong những lời này, sắc mặt mọi người càng thêm căng thẳng. Dư Thanh Lập gượng cười vài tiếng rồi vội vàng dời sang chủ đề khác mới khiến bầu không khí đỡ hơn.

Qua chuyện vừa rồi, bọn họ đã không bàn luận thêm những chuyện đồn đãi quỷ dị nữa, ngược lại chỉ nói một vài chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Viên Minh ngồi cạnh nghe xong, thỉnh thoảng chen vào vài câu, ngồi ngây người hơn nửa canh giờ nữa mới đứng dậy cáo từ.

Chẳng qua lúc ra cửa, hắn chợt nhìn thấy Hồ Đồ đánh một cỗ xe ngựa vội vàng chạy tới, dừng trong ngõ nhỏ phía sau tiệm trà.

Viên Minh thấy Hồ Đồ tựa như không phát hiện ra mình, lòng cảm thấy hiếu kỳ bèn lặng lẽ đứng ở đầu ngõ.

Trong ngõ nhỏ, Hồ Đồ nhảy xuống xe ngựa, gõ gõ cửa sau trà lâu Tứ Tượng.

"Ai vậy?" Một gã tiểu nhị mặc quần áo màu lam nhạt thò đầu ra.

"Cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương, đã nói chuyện với quản sự các ngươi rồi, giao hương đến." Hồ Đồ xoa xoa đôi bàn tay.

Tiểu nhị nhìn y vài lần: "Ngươi chờ một chút, ta đi gọi quản sự."

Không bao lâu, một gã nam tu tuổi trung niên đi ra, nhìn thấy Hồ Đồ bèn cười cười chắp tay.

"Ai nha, Hồ Đồ huynh, mấy chuyện này chỉ cần gọi người nào đó đi là được, hà tất phải tự mình đi một chuyến?"

"Không có cách nào, ông chủ ta đã bảo, nói cho các ngươi biết về sau sẽ cấp hàng tập trung, mỗi tháng giao một lần. Đừng quên quảng bá giúp chúng ta." Hồ Đồ nói.

"Đồng ý, đồng ý." Quản sự khẽ gật đầu, lần lượt kiểm tra qua, xác nhận số lượng. Sau đó y quay người đi vào trong lầu, nhanh chóng mang theo một túi trữ vật đi ra.

"Tiền hương của quý tiệm, Hồ Đồ huynh đếm lại xem."

Hồ Đồ nhận lấy túi trữ vật, đếm đếm linh thạch bên trong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Hứa quản sự, linh thạch ngươi đưa hình như nhiều hơn một chút?"

"Ha ha, đây là chuẩn bị thêm cho Hồ Đồ huynh chút phí bồi dưỡng, chỉ là một chút tâm ý, không quan trọng gì, cũng hợp quy củ trong phủ thành chủ." Hứa quản sự cười nói.

Ánh mắt Hồ Đồ quay vòng vòng, sau đó không đổi sắc mặt thu túi trữ vật lại: "Với giao tình giữa ta và ngươi, dù Hứa quản sự không đề cập tới loại chuyện nhỏ này, tại hạ cũng sẽ không quên."

Lại hàn huyên vài câu, hai người cùng cười to.

Ngoài đầu ngõ, Viên Minh quay người rời đi.

...

Sau khi về đến nhà, Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, tỉ mỉ suy nghĩ về tin tức lấy được trong chuyến đi đến trà lâu.

Chuyện của Sa Hạo đã truyền khắp toàn thành, đến cái chết của Cổ Thu Long và Hứa Trường Thanh đều bị tính cả lên đầu gã, hôm nay không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng gã.

Chẳng qua nếu trực tiếp giết chết gã cũng được, chỉ sợ có vài người nhớ nhung đến công pháp hồn tu của Sa Hạo, cố giữ lại gã tìm tòi một phen.

Tiếp đó hắn lấy ra mớ thư tịch luyện khí mua được mấy ngày nay, dụng tâm mở ra nhìn qua.

Mấy bản thư tịch này đều là hắn bỏ ra giá cao mua về, trong đó có chứa không ít nội dung về pháp khí cực phẩm.

Đa phần những nội dung cơ bản trong sách này hắn đã học qua lúc còn ở Bích La động, bởi vậy hắn chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua rồi tập trung chú ý vào những phần giảng giải và phân tích về pháp khí cực phẩm.

Đối với tu sĩ Kết Đan kỳ mà nói thì pháp khí cực phẩm có thể xưng hô là 'bảo phôi', được xem là pháp bảo luyện chế chưa hoàn thành.

Chẳng qua khác với pháp bảo, phù văn trên pháp khí cực phẩm không thể nối liền thành phù trận, chỉ có thể tương hỗ nhau hoặc tồn tại độc lập mà thôi.

Cũng không phải tất cả pháp khí đều có thể chống đỡ được bốn đạo phù văn, trở thành pháp khí cực phẩm. Truy cứu căn nguyên thì vẫn là do linh tài có sự sai biệt mà thành.

Linh tài bình thường có thể khắc ba đạo phù văn đã là cực hạn, nếu khắc thêm phù văn nữa sẽ phá hư cân bằng của phù văn nguyên bản, từ đó khiến phù văn vỡ nát, tài liệu pháp khí không chịu nổi uy năng nên bị tổn hại.

Chỉ có pháp khí trong quá trình trong quá trình luyện chế có cho thêm linh tài cực phẩm mới có thể tiếp nhận được bốn đạo phù văn cùng với quán linh được. Dù thất bại nhưng cũng chỉ khiến phẩm cấp pháp khí rớt xuống một bậc, không hoàn toàn hư hại mất.
Bình Luận (0)
Comment