Chương 283: Cầu cứu
Chương 283: Cầu cứu
Nhìn đến đây, Viên Minh bất giác khẽ gật gật đầu, đã có hiểu biết kỹ hơn về pháp khí cực phẩm. Sau khi hắn lấy lại bình tĩnh, lại tiếp tục đọc tiếp.
Trong sách cũng nhắc đến hai phương pháp cưỡng ép pháp khí bình thường tăng lên thành pháp khí cực phẩm.
Một loại là trọng luyện pháp, thông qua thủ đoạn đặc thù trong lúc luyện chế pháp khí rồi trộn lẫn linh tài đỉnh cấp vào bên trong. Do đó khiến pháp khí có thể thừa nhận được đạo phù văn thứ tư quán linh.
Một loại khác là cường quán pháp, đơn giản mà nói chính là chọn loại phù văn thứ tư trên pháp khí đã có phù văn diễn sinh. Ví dụ như trên pháp khí đã có phù văn "Hàn Băng", vậy liền có thể chọn đạo phù văn thứ tư là phù văn "Bạch Sương" diễn sinh ra, hoặc có thể chọn phù văn "Hàn Lãnh" cấp một.
Làm như vậy, chỗ tốt là có thể vượt qua được hạn chế với linh tài bình thường chỉ có thể khắc được ba đạo phù văn. Mặc kệ loại pháp khí nào cũng có thể dùng phương pháp này cũng tấn thăng lên thành pháp khí cực phẩm. Khuyết điểm là thủ pháp này có tỷ lệ thành công cực thấp.
Một lần có thể thành công, được coi là rất may mắn rồi.
Ngoài ra nếu dùng cường quán pháp thất bại, vậy cũng sẽ khiến pháp khí bị tổn hại không cách nào sử dụng được nữa.
Mà mặc dù luyện chế thành công, pháp khí cực phẩm tấn thăng bằng cường quán pháp cũng không đủ tư cách thăng cấp thành pháp bảo, uy lực khi so với pháp khí cực phẩm được luyện chế bằng thủ đoạn bình thường cũng yếu hơn một bậc. Tất nhiên pháp khí này vẫn vượt xa pháp khí thượng phẩm.
Viên Minh đọc kỹ nội dung trong sách, nhớ kỹ phương pháp luyện chế pháp khí cực phẩm.
Đương nhiên phương pháp thăng luyện thành pháp khí cực phẩm không chỉ có hai cách trên, chẳng qua những phương pháp có tỉ lệ thành công cao đều đã bị những Luyện Khí sư giữ riêng, không có khả năng tùy tiện lấy được ngoài thị trường.
Vì tìm kiếm được tung tích Sa Hạo mà cứ mỗi bảy ngày, Viên Minh lại phải phụ thể trên người này một lần, tạm thời hắn đã không có thời gian rảnh rỗi phụ thể lên Luyện Khí sư học trộm công pháp luyện khí.
Bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể thử dùng hai phương pháp ghi chép trong sách này, nếu thật sự không được sẽ nghĩ tiếp cách khác.
Chỉ là hiện tại trong tay hắn cũng không có linh tài cực phẩm gì, không thể đề cập đến trọng luyện pháp mà chỉ có thể dùng cường quán pháp thử thời vận mà thôi.
Đương nhiên, thủ đoạn đó có tỷ lệ thành công quá thấp, hắn không dám thử dùng lên hắc châm. Dù sao đây là kiện pháp khí thượng phẩm duy nhất mà hắn cảm thấy dùng thuận tay, vạn nhất xảy ra sai lầm lúc đó hắn thật sẽ không khóc ra nước mắt.
Viên Minh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lấy ra một ngọn mác ngắn màu vàng cùng một cái quạt lông màu xanh trong trong túi trữ vật ra.
Đây là hai kiện pháp khí của Cổ Thu Long. Tuy hắn thu về nhưng lại không thể lấy ra dùng trước mặt mọi người, lúc này đem ra luyện tập không thể thích hợp hơn.
Hắn cầm đoạn mác ngắn màu vàng lên trước, nhìn bên trên có khắc ba đạo phù văn lần lượt là "Thổ Hành" "Kiên Ngạnh" (Cứng rắn) "Phong Duệ" (Sắc bén). Thế nhưng nhìn qua phù văn trên quạt lông xanh thì hắn lại khó phân biệt ra được.
Hầu hết phù văn hắn nắm giữ đều dựa vào bản viết tay của Hắc Mộc đại sư. Sau đó hắn có mua thêm thư tịch luyện khí nhưng bên trong cũng chỉ biết chút ít về phù văn trụ cột mà thôi.
Trên quạt lông màu xanh có ba phù văn nhưng hắn chỉ có thể nhận ra "Phong Nhận", hai đạo khác lại không thấy quen mắt.
Có điều để luyện tập thì một loại cũng đã đủ rồi.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát, quyết định khắc đạo phù văn thứ tư lên thanh đoản mác màu vàng là "Trầm Trọng" (Nặng nề) còn trên quạt lông thì là phù văn "Phong Quyển" (Gió lốc).
Hai đạo trên là phù văn diễn sinh của " Kiên Ngạnh" và "Phong Nhận" (lưỡi dao gió), có mối liên quan không nhỏ với nhau.
Chỗ ở của Viên Minh không có thiết bị luyện khí, cũng may trong thành Tiểu Hồ cũng có mấy cửa hàng cho thuê phòng luyện khí. Hắn thoáng nhớ lại vài vị trí, tiếp theo liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời khỏi chỗ ở.
Nửa tháng sau, trong một gian phòng luyện khí, hơi nóng bốc hơi.
Trong lò đúc cao lớn, linh vụ đỏ rực bao bọc lấy ngọn mác ngắn, linh lực cuồn cuộn liên tục không ngừng đổ dồn về phía đạo phù văn thứ tư nằm ở phần tay cầm của đoản mác, chậm rãi lấp đầy những đường vân.
Hết thảy đều như rất thuận lợi, chỉ là đến khi đạo phù văn thứ tư sáng lên được một nửa thì lưỡi mác đột nhiên chấn động, ba đạo phù văn đầu tiên cũng theo đó phát sáng, bộc phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Chỉ nghe "Bang" một tiếng trầm đục, linh vụ trong lò lập tức bùng lên sau đó nhanh chóng tiêu tán đi. Trong lò thoáng cái đã không còn ánh sáng gì.
Viên Minh mang theo một mặt đen sì mở cửa lò, lấy mảnh vỡ của đoản mác màu vàng ra.
Hắn nhìn một kiện pháp khí thượng phẩm cứ như vậy hóa thành hư không, không khỏi thở dài một tiếng phiền uất không thôi.
Từ sau khi rời khỏi Nam Cương, Viên Minh đã không còn tiếp xúc đến luyện khí nữa. Dù hắn còn nhớ rõ kiến thức trụ cột thế nhưng tay nghề lại đã mai một không ít.
Bởi vậy sau khi thuê gian phòng luyện khí này, hắn không vận dụng cường quán pháp ngay lập tức.
Dù sao phương pháp này cũng thuộc phạm trù luyện khí, cho nên hắn đã bỏ ra một tháng tập rèn, làm hao phí hết không biết bao nhiêu linh tài mới trắc trở luyện ra được kiện pháp khí trung phẩm đầu tiên của mình.
Tuy rằng hắn luyện ra kiện pháp khí này không tính là tốt nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, kết quả này đã cổ vũ sĩ khí cho hắn rất lớn. Khi tin tưởng bản thân đã nắm được bí quyết luyện chế pháp khí trung phẩm, hắn mới bắt đầu thử luyện chế pháp khí thượng phẩm.
Nhưng mà dù chỉ khác một phù văn nhưng pháp khí thượng phẩm khó luyện chế gấp mấy lần. Để quá trình luyện chế dễ dàng hơn, Viên Minh còn chọn vẽ những loại phù văn đơn giản ít nét họa để tiến hành quán linh. Nhưng cứ mỗi lần luyện chế được một nửa đều gặp phải chuyện ngoài ý, nửa tháng nay vẫn luôn không thể nào hoàn thành quán linh thuận lợi được một kiện pháp khí nào.
Không luyện chế ra được pháp khí thượng phẩm, vậy không cần phải đề cập tới pháp khí cực phẩm.
Chẳng qua trước khi Viên Minh hoàn toàn buông bỏ, thâm tâm hắn vẫn tồn một tia may mắn, nghĩ đến thử một lần cường quán pháp ở lần cuối cùng có lẽ đơn giản hơn luyện chế từ ngay lúc ban đầu.
Mà kết quả trước mắt xem như khiến hắn triệt để chặt đứt tâm tư. Hắn thu thập vài thứ, đứng dậy đi ra khỏi gian phòng luyện khí cho thuê này.
Hai canh giờ sau.
Viên Minh trở về mật thất số 86, đặt một đống thư tịch mua được trên đường về để lên bàn. Với hắn mà nói, Sa Hạo có hai điểm khó giải quyết nhất. Một là pháp khí cực phẩm viên cầu bạc trong tay gã, còn thứ hai là huyễn thuật hồn tu.
Con đường luyện chế pháp khí cực phẩm đã không thông, Viên Minh nhất thời cũng không có biện pháp đối phó với quả cầu màu bạc, chỉ có thể nghĩ cách đối phó huyễn thuật của Sa Hạo mà thôi.
Sa Hạo là đệ tử của Tịch Thương Khung, phương diện huyễn thuật hồn tu có trình độ cực cao, đạt được chân truyền của Đại trưởng lão, còn có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Mà Viên Minh cũng chỉ là lần mò mà đi, huyễn thuật cũng là tự mình cân nhắc sử dụng.
Bởi vậy hắn mới cố ý đến mấy cửa tiệm bán các loại điển tịch trong thành, mua thêm một số điển tịch.
Những điển tịch này ít nhiều ghi lại một chút kiến thức huyễn thuật và các chiến đấu liên quan tới huyễn thuật của người xưa. Viên Minh tìm đọc tri thức huyễn thuật trong này cũng có thể coi là vạn bất đắc dĩ. Bởi Tịch Ảnh xem như là sư phụ hồn tu của hắn hiện đang ở Nam Cương, cách thành Tiểu Hồ xa vạn dặm, dù có dùng Truyền Âm phù cũng không liên lạc được với nàng.
Lúc trước đang giao thủ với Sa Hạo, trong tình huống khẩn cấp, chút tình cảm đột nhiên bộc phát nên hắn mới quên điểm ấy, mới lấy một tấm ra dùng.
Chẳng qua những quyển sách này quá mức thô thiển, phân tích huyễn thuật trong sách cũng không sâu sắc, thậm chí còn mang quan điểm khá thiên vị, như để những tu sĩ phổ thông hiểu thêm về huyễn thuật, bổ sung thêm kiến thức cơ bản mà thôi, cho nên nhìn qua cũng miễn cưỡng chỉ coi như tạm được.
Trong đó có một quyển sách nhắc tới bản chất của huyễn thuật, chính là vận dụng thần thức ảnh hưởng lên cảm giác của đối phương. Vô luận là thông qua thuật pháp hay là phù văn, thi triển ra huyễn thuật tất yếu sẽ làm tiêu hao thần thức lực của bản thân tu sĩ. Bởi vậy thần thức lực càng cường đại thì thi triển ra huyễn thuật càng chân thật, cũng càng khó phá giải.
Cũng theo ý tứ này, muốn khắc chế huyễn thuật phải có lực lượng thần thức vượt xa người thi triển huyễn thuật, hoặc thông qua phù triện, pháp khí hoặc các thủ đoạn đặc biệt để phá giải.
Viên Minh nhìn xong, nghĩ tới phạm vi bao phủ huyễn thuật cùng với phạm vi thần thức của mình, nhất thời gật gật đầu cảm thấy nội dung trong quyển sách này đáng tin không ít.
Có điều tiếp theo, hắn lại nghĩ tới một chuyện.
Nói cho cùng huyễn thuật cũng chỉ là thủ đoạn mà hồn tu nào cũng có thể nắm giữ, còn năng lực khiến thần hồn hóa hình tạo ra hình thù bất đồng đầy quỷ dị mới chính là át chủ bài độc nhất vô nhị của mỗi hồn tu.
Hồn nha hóa hình của Viên Minh có năng lực tầm xa, thiên hướng phụ trợ, vậy huyết bức của Sa Hạo có năng lực thế nào?
Viên Minh cẩn thận nhớ lại chi tiết tràng giao thủ với Sa Hạo, nghĩ đến dù hắn bỏ chạy thế nào thì Sa Hạo vẫn luôn có thể tìm được đến chỗ hắn.
Chẳng qua Viên Minh vẫn cảm thấy năng lực này không giống như là năng lực thần hồn hóa hình huyết bức của Sa Hạo, mà thiên về một loại bí thuật hoặc pháp khí nào đó mà Sa Hạo nắm giữ hơn.
Viên Minh nghĩ mãi vẫn không có kết quả bèn chuyển hướng suy nghĩ, bắt đầu tính toán xem bản thân mình có thứ nào khắc chế được thần thức phát huy.
Rất nhanh, hắn nhớ tới Vụ hương.
Vụ hương tạo thành màn sương mù khiến cả Đại trưởng lão còn không thể xem thấu được, hẳn là cũng có tác dụng khắc chế nhất định đối với Sa Hạo.
Viên Minh suy tư một lát, sau đó đứng dậy rời khỏi mật thất, điều khiển pháp khí đi tới một khu đầm lầy ẩm ướt bên ngoài thành Tiểu Hồ, tìm đến một nơi yên tĩnh rồi đáp xuống, tế ra Thâu Thiên đỉnh, thắp lên một nén Vụ hương đồng thời thả Kim Cương ra.
Rất nhanh, sương mù trắng dày đặc đã nuốt chửng thân hình Viên Minh và Kim Cương, bao phủ cả khu vực này.
"Ta muốn thử nghiệm Vụ hương một chút xem có tác dụng khắc chế huyễn thuật hay không. Đợi lát nữa, dù thấy gì ngươi cũng mặc kệ, đứng tại chỗ không cần di động." Viên Minh dặn dò một câu rồi đi tới một chỗ cách Kim Cương năm bước chân.
Hắn thấy Kim Cương gật gật đầu với mình, dường như đã chuẩn bị tốt, liền tập trung tinh thần chuẩn bị thi triển huyễn thuật.
Nhưng trong màn sương trắng bao phủ, thần trí của hắn hầu như không cách nào rời khỏi thân thể, căn bản không tiếp xúc được tới Kim Cương, càng không cần phải nói đẩy được gã vào trong huyễn thuật.
Viên Minh thử mấy lần, trong lúc đó còn xích gần tới Kim Cương hơn nữa. Mãi đến khi hắn tới trước mặt Kim Cương, lấy tay ấn bả vai gã vẫn không thể thi triển thành cồng ra huyễn thuật.
Thấy tình hình này, trong lòng Viên Minh bắt đầu có thêm một tia hưng phấn.
Quả thật Vụ hương có tác dụng tác dụng khắc chế được huyễn thuật. Đã có tấm át chủ bài này, này sau hắn đối phó với Sa Hạo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thí nghiệm có kết quả, Viên Minh không ở lại lâu mà dập tắt Vụ hương, thu Kim Cương và Thâu Thiên đỉnh vào, tiếp tục lên ngọc toa chuẩn bị trở về thành Tiểu Hồ.
Nhưng đột nhiên, mặt hắn chợt biến sắc, chân cũng dừng bước.
"Đã có chuyện gì rồi?"
Vừa rồi hắn nhận được tin tức Hoa Chi thông qua cảm ứng của Linh thú chuyển về.
Viên Minh không suy nghĩ nhiều, vội vàng đổi phương hướng bay tới chỗ Hoa Chi.