Chương 288: Thủy Quan thụ
Chương 288: Thủy Quan thụ
Viên Minh nghe Khôi Cửu giới thiệu xong lập tức kinh ngạc không thôi, không thể tưởng tượng được vừa mới bắt đầu mà đã xuất hiện vật phẩm đấu giá 'Xích Hỏa tâm pháp' thế này, còn là môn công pháp hạch tâm của một tông môn.
Viên Minh nhớ lại lúc bản thân phụ thể trên người Ô Lỗ, thấy gã tiếp nhận nhiệm vụ của tộc mình, là trộm lấy 'Xích Hỏa tâm pháp'.
Ô Lỗ đã thành công!
Lúc ấy hắn còn lo lắng cho Ô Lỗ. Mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về Hỏa Nguyên tông nhưng ít nhất đó cũng là một tông môn lâu đời. Hiện giờ thấy môn công pháp hạch tâm này cứ vậy mà bị Thiên Hương đấu giá hội công khai bán đấu giá, gia tộc Ô Lỗ không sợ chọc giận người sao?
Ngay khi hắn vừa nghĩ như vậy, chợt một lão giả mặt đỏ mặc cẩm y đứng lên, chắp tay hướng về phía toàn bộ hội trường, cất cao giọng nói:
"Ta chính là trưởng lão Lạc Điền của Hỏa Nguyên tông, tông môn bất hạnh, trước đó không lâu đã có một gã phản đồ trộm công pháp tông ta đem ra đấu giá. Kính xin chư vị đạo hữu nhường cho tại hạ chút mặt mũi, đừng ra giá, sau này bổn tông ắt có một phần lễ mọn dâng tặng."
"Hắc hắc, khó trách lần này Thiên Hương đấu giá hội lại chọn đấu giá không công khai danh tính, hóa ra là chuẩn bị để gài hàng Hỏa Nguyên tông, lần này có trò hay nhìn rồi đây." Vương Sùng Sơn cười hắc hắc, một bộ không ngại nhìn xem náo nhiệt, quay người nói với Viên Minh.
"Ta từng nghe nói lúc thành chủ thành Tiểu Hồ này còn chưa tiến vào Nguyên Anh từng có một đoạn ân oán với Hỏa Nguyên tông. Không rõ nguyên nhân cụ thể thế nào nhưng nghe nói Hỏa Nguyên Tông nhanh chóng suy bại, cũng có y ở sau lưng xuất ra không ít lực. Lần này cũng thế, người chủ sự chân chính sau lưng Thiên Hương đấu giá hội chính là y, đưa công pháp Hỏa Nguyên tông lên đấu giá đầu tiên không những làm nóng không khí, cũng là muốn chọc điên Hỏa Nguyên tông. Bất quá ta đoán chừng cuối cùng cũng chỉ là muốn moi một khoản tiền của Hỏa Nguyên tông, công pháp có lẽ không rơi vào tay người khác được. Bằng không thì mấy tông môn khác nảy sinh đồng cảm, vật thương kỳ loại, như vậy thì tương lai của thành chủ sẽ không dễ chịu được đâu."
"Chiếu theo Vương đạo hữu nói, chẳng phải công pháp Hỏa Nguyên tông là do thành chủ phái người đi trộm về sao?" Viên Minh biết rõ còn cố hỏi.
"Hơn phân nửa có lẽ vậy đi, chẳng qua nếu có điều tra cũng chắc chắn không tìm ra được có liên quan tới thành chủ. Có lẽ Cáp Cống đạo hữu không gặp nhiều chuyện như thế này, nhưng phải biết dù là Trung Nguyên hay ở đâu đi nữa cũng không thiếu những kẻ làm việc bẩn thỉu, tầng tầng thuê mướn, cuối cùng có khi người trực tiếp làm việc cũng không biết mình đang làm gì, có bị bắt cũng không thể nào khai được ra ai là chủ mưu." Vương Sùng Sơn nói.
Bên kia, hiển nhiên Lạc Điền có ra tuyên bố cũng không có tác dụng gì. Khôi Cửu thông báo giá mua đã từ khởi điểm một đường kéo lên, hầu như không ngừng nghỉ. Mà sắc mặt Lạc Điền cũng theo đó mà trở nên dần dần âm trầm khó coi, chỉ đành kiên trì không ngừng ra giá.
".... Hai vạn một ngàn bốn trăm linh thạch, còn có giá nào cao hơn giá này hay không?" Khôi Cửu báo giá này xong, nhìn quanh một vòng, lại chờ giây lát rồi khẽ gật đầu, đóng hộp gỗ lại, thả vào trong bệ đá.
Thấy vậy, Lạc Điền lập tức thở phào một hơi, quay đi đi thẳng ra khỏi chỗ ghế ngồi. Hiển nhiên là ông ta đã không muốn ở đây lâu hơn nữa.
Hai vạn một ngàn bốn trăm linh thạch có thể mua được một bộ công pháp tu luyện tới Kết Đan, Viên Minh không biết giá này có đắt hay không, nhưng với Hỏa Nguyên tông thì thà có bỏ thêm nhiều linh thạch hơn nữa cũng chắc chắn không muốn để công pháp này truyền ra ngoài.
Nhưng một tông môn phải bỏ một số tiền cực lớn để mua bộ công pháp của chính mình về... Hẳn là sau khi Thiên Hương đấu giá hội vừa kết thúc, tin tức này truyền đi nhất định sẽ khiến người nghe phải cười chảy nước mắt.
Một chiêu này của Lữ thành chủ thành Tiểu Hồ có thể nói là dương mưu, kéo mặt mũi và nội tình của Hỏa Nguyên tông dẫm nát dưới chân, chưa kể với thực lực Nguyên Anh kỳ của y lại càng khiến Hỏa Nguyên tông giận mà không dám nói gì.
Tu Tiên giới, quả nhiên vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện.
Viên Minh cảm khái vài câu, rồi lại tiếp tục tập trung chú ý lên đấu giá hội.
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá thứ hai trong hội đấu giá lần này, ba mảnh Nguyệt Mông hàn thiết, là lấy từ..."
Trên đài, Khôi Cửu lấy từng kiện từng kiện vật phẩm đấu giá với đủ chi tiết đặc điểm từng kiện, cũng có linh tài đan dược, pháp khí phù triện. Bất kể là thứ gì nàng ta cũng có thể nói được đến hoa rơi nước chảy, khiến cho người ta cảm thấy như không mua sẽ phải hối tiếc cả đời.
Dưới chủ trì của nàng, không ít vật phẩm được đấu giá với giá cả cao gấp hai ba lần so với bình thường. Rõ ràng là tranh đoạt không báo ra danh tính, không có người thẳng mặt hô giá trước mọi người nhưng bầu không khí lại càng lúc càng nóng, khiến Viên Minh nhìn mà kinh ngạc không thôi.
Chỉ là rất nhanh, Viên Minh liền phát hiện manh mối.
Mỗi lần Khôi Cửu báo giá đều dùng giọng điệu có chút khác biệt, nghe qua như thể những người khác nhau đang đấu giá, hơn nữa hội trường đấu giá dường như còn bố trí pháp khí đặc thù, một mực truyền ra bên ngoài đồng thời cộng hưởng chung với giọng nói của Khôi Cửu lại, không chừa chút khoảng trống nào, làm nhiễu loạn suy nghĩ của người khác khiến cho bầu không khí trong hội trường càng lúc càng sôi nổi.
Viên Minh lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu, ngẫu nhiên nhìn trúng mấy vật phẩm đấu giá, tham gia đâu gia nhưng cũng chỉ đến điểm đến là ngừng, một khi giá cả vượt quá mong muốn của mình sẽ sẽ lập tức dừng tay.
Cứ như thế, mãi đến hơn phân nửa đấu giá hội mà hắn còn chưa mua được một kiện vật phẩm đấu giá nào.
Lúc này Khôi Cửu lại lấy xuống một vật phẩm đấu giá trên bệ đá, Viên Minh chợt ngồi thẳng người lên.
"Món đấu giá kế tiếp, xuất ra từ cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương trong thành Tiểu Hồ."
"Trên tay ta hiện giờ là ba nén hương, là một loại mê hương bí chế của cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương, tài liệu cực kỳ hiếm có, đặc biệt sau khi đốt lên sẽ không tạo ra bất kì linh khí dao động nào, hoàn toàn vô thanh vô tức."
Nói đến đây, tràng đấu giá vang lên tiếng hít hà, có người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Chỉ cần hít phải khói của loại hương này, dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng lâm vào trạng thái hôn mê trong thời gian ngắn, mặc cho người chém giết. Khuyết điểm duy nhất của hương này là không tiện sử dụng ở những nơi có địa hình trống trải, còn sử dụng cụ thể thế nào thì tùy các vị triển khai. Theo yêu cầu của chủ cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương, lần đấu giá hội này chỉ bán tổng cộng ba nén hương, mỗi nén có giá khởi điểm là trăm linh thạch. Vì tài liệu có hạn nên mê hương này sẽ không bày bán ở cửa tiệm."
Khôi Cửu vừa giới thiệu xong, vẻ mặt khẽ động, lập tức nói: "Được rồi, lúc này đã có đạo hữu ra giá một trăm mười linh thạch, không biết có đạo hữu nào nhìn trúng nén hương này hay không, a... Giá cả đã tăng lên một trăm hai mươi linh thạch, không, là một trăm năm mươi linh thạch. Còn đạo hữu nào ra giá cao hơn không?"
Viên Minh nghe Khôi Cửu không ngừng hô giá, trên mặt dần dần lộ ra vui vẻ.
Rất nhanh, ba nén mê hương của Viên Minh được đấu giá xong, giá cũng cao hơn dự đoán. Trừ bỏ phí hoa hồng, tổng cộng hắn thu được gần sáu trăm linh thạch.
Mê hương này Viên Minh lấy ra đấu giá dùng trong thực chiến lần nào cũng có đầy đủ tác dụng, lúc này đưa ra cũng chỉ thăm dò xem giá trị mê hương của mình thế nào. Thậm chí mục tiêu kiếm được một số linh thạch của là thứ yếu, trọng yếu nhất là hắn muốn nhân dịp trong thành quần tụ tu sĩ, cố gắng đẩy thanh danh cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương lên cao hơn nữa.
Trên đài cao, Khôi Cửu bán xong hương mà Viên Minh gửi đấu giá, tiếp tục không ngừng nghỉ lấy ra kiện vật phẩm đấu giá tiếp theo.
"Kiện đấu giá tiếp theo, có thể nói là một trong những kiện vật phẩm đấu giá đặc thù nhất đấu giá hội lần này."
Khôi Cửu nói xong, mở hộp gỗ đựng vật phẩm ra, bày vật phẩm ra bên ngoài.
Trong hộp là một khúc gỗ xanh biếc, dù đã bị chặt thành một khúc nhưng lại không hề có chút dấu hiệu héo rũ, thậm chí ở một bên cọc còn có vài chồi non lớn nhỏ không đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn khá là thần kì.
"Khúc linh mộc này đã từng có năm cây nấm Ỷ Mộc Tử sống cộng sinh trên bề mặt. Bản thân loại nấm này không chỉ có dược tính xuất chúng, mà gốc linh mộc bị nấm này ký sinh phía trên cũng nhiễm dược tính mà dần nảy sinh biến hóa đặc biệt, khiến gốc cây sẽ tràn ngập sinh mệnh lực. Nấm Ỷ Mộc Tử hiện đã bị lấy đi, nhưng linh mộc cũng đã được xử lý đặc biệt thành một loại linh tài thượng phẩm cực kỳ tốt, vô cùng thích hợp để luyện chế pháp khí hệ Mộc. Hiếm hoi là, trong quá trình giám định, phát hiện đây chính là một khối linh mộc ngàn năm." Khôi Cửu thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Đây là linh tài ngàn năm đầu tiên xuất hiện trong buổi đấu giá hội lần này. Tất cả tu sĩ đều nhìn vào vật phẩm đấu giá trong tay Khôi Cửu, ánh mắt nóng bỏng, hận không thể trực tiếp nuốt trọn cả khúc gỗ vào.
Thế nhưng vào lúc này lại có một giọng khàn khàn của một lão giả ngồi trong góc hội trường truyền ra: "Phần giới thiệu món đồ đấu giá này, chỉ sợ vẫn còn chưa hết toàn bộ đi? Nếu ta không nhìn lầm, khúc linh mộc này là xuất từ cây Thủy Quan thụ ngàn năm, linh khí thủy mộc ẩn chứa bên trong lại xung đột lẫn nhau, căn bản không thể nào làm tài liệu chính để luyện chế pháp khí được."
"Tống tiền bối quả thật tinh mắt. Chỉ là dù sao linh mộc này cũng đã trải qua ngàn năm, không đủ tư cách làm tài liệu chính để luyện khí nhưng nếu có thể xử lý theo cách đặc thù nào đó vẫn đủ giá trị làm phụ liệu, khiến pháp khí thượng phẩm thăng cấp đấy. Vả lại chư vị nơi đây đều là tinh anh các giới, có lẽ còn có cách dùng đặc biệt khác không chừng. Tóm lại, giá khởi điểm của vật phẩm này là ba ngàn linh thạch, có thể nói là vô cùng đúng giá." Khôi Cửu vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận, sau đó giải thích một phen mới nhanh chóng báo ra giá khởi điểm để tiến hành đấu giá.
Nghe lời nàng nói xong, các tu sĩ trong hội trường lại như tỉnh táo lại, nhao nhao nghị luận với nhau.
Nghe qua mọi người nghị luận, Viên Minh mới biết được Thủy Quan thụ là một loại linh mộc cực kỳ đặc thù. Đúng như lời lão giả họ Tống kia nói, nó đồng thời có hai loại linh khí thủy mộc, lại vẫn luôn bảo trì trạng thái xung đột với nhau, bởi vậy tuy được ngàn năm lắng đọng nhưng vẫn không có giá trị cao, khó dùng để làm tài liệu chính để luyện khí. Thông thường trong quá trình luyện chế pháp khí bằng tài liệu này sẽ thường phế bỏ, hơn nữa giá trị dược hiệu cũng không cao, nếu dùng linh mộc ngàn năm này như tài liệu phụ thì lại quá mức xa xỉ, tác dụng như vậy thì có thể dùng rất nhiều tài liệu phụ khác thay thế được.
Sau khi mọi người ngừng nghị luận, Khôi Cửu mới bắt đầu hô giá, chẳng qua lần này lại ngoài ý trở nên lạnh lẽo, cả lúc lâu sau vẫn không có người ra giá.
"Xem ra chư vị đạo hữu không có quá nhiều hứng thú với khúc linh mộc này. Sau này còn nhiều bảo vật hơn đang chờ mọi người nữa. Vì vậy, ta tuyên bố lần đấu giá vật phẩm này .... Chờ chút, có người ra giá ba ngàn linh thạch! Ba ngàn linh thạch lần thứ nhất, còn có đạo hữu nào ra giá khác không? Ba ngàn linh thạch lần thứ hai...." Ngay lúc Khôi Cửu chuẩn bị tuyên bố chốt giá của vật phẩm này, nàng ta đột ngột ngừng lại một chút, rồi mới nói tiếp.
Thế nhưng cố gắng cuối cùng của Khôi Cửu cũng không có hiệu quả. Ngoại trừ vị tu sĩ không biết tên kia ra giá khởi điểm, cả hội trường đều thờ ơ lạnh nhạt không có bất kỳ người nào ra giá nữa.
Cuối cùng khúc linh mộc Thủy Quan thụ ngàn năm này được chốt bán với mức giá khởi điểm ba ngàn linh thạch.