Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 289: Tự Bán Chính Mình

Chương 289: Tự bán chính mình Chương 289: Tự bán chính mình

Nghe được giá giao dịch cuối cùng của sản phẩm này, trên mặt Viên Minh ngồi dưới đài lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay từ trên lệnh bài báo giá khẽ dời đi.

Lệnh bài báo giá này là một loại pháp khí được luyện chế đặc biệt, chỉ cần rót một chút pháp lực vào sẽ kích phát giá cả đi ra mà mặt ngoài lại không có dấu hiệu gì, dùng để bảo hộ việc riêng tư cho người báo giá.

Ba ngàn linh thạch đổi lấy một khúc linh mộc ngàn năm mà nói không phải là giá đắt nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Cơ hồ đã gần hết toàn bộ gia sản của tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường, đủ để đổi được ít nhất hai kiện pháp khí thượng phẩm.

Còn đối với đại đa số mọi người mà nói thì linh mộc Thủy Quan thụ này có vẻ như gân gà, đại bộ phận tu sĩ cân nhắc sơ qua sẽ không ra giá nữa.

Nhưng với Viên Minh mà nói, hắn lại không ngại linh khí ẩn chứa trong thủy quan thụ linh mộc có xung đột hay không, chỉ cần số năm kia là đã đủ rồi. Hắn có thể dùng để chế hương, đề cao thời gian linh hương phụ thể trên phạm vi lớn.

Viên Minh đoán chừng nếu khúc linh mộc này là linh tài mang thuộc tính Mộc khác, vậy sẽ trở thành một trong những lựa chọn làm bảo phôi tuyệt hảo để tu sĩ Kết Đan Kỳ luyện chế pháp bảo. Đến lúc đó trên đấu giá hội, hắn chỉ sợ phải tiêu phí hơn vạn linh thạch may ra mới mua được, thậm chí ở bên ngoài đôi khi có tiền cũng không mua được thứ này.

Hiện giờ giá này đã là một tháng lợi nhuận của cửa tiệm linh hương, với hắn mà nói mua được đã tính là kiếm hời rồi.

Rốt cuộc Viên Minh đã có thu hoạch mà trở nên hưng phấn hơn hẳn, nhờ thế mà cũng đã bắt đầu mong đợi vật phẩm đấu giá tiếp theo.

Đến khi đấu giá hội dần dần chuẩn bị kết thúc, rốt cuộc Khôi Cửu đã lấy ra vật phẩm được coi là áp trục trong lần đấu giá hội này.

"Nhắc tới trận pháp, không biết các vị sẽ nghĩ đến Trần Khôn tông Sở quốc hay Hồng Liên đảo Nam Cương đầu tiên? Tới nay vẫn còn có nhiều người bàn luận xem giữa hai nhà này, nhà nào mới là đệ nhất trận pháp mà vẫn chưa có kết quả. Chỉ là nếu đối phó với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì trận pháp hiệu quả nhất ngoài Tốn Phong Huyễn Yêu trận của Tiếu Chương đại sư ở Hồng Liên đảo ra, thì không còn đáp án thứ hai nào khác."

"Hôm nay, bản điếm may mắn nhận được ủy thác đấu giá của Tiếu Chương đại sư, long trọng giới thiệu với các vị, tác phẩm tâm huyết mới nhất của đại sư - Dung Kim Đoạn Thủy trận."

"Trận này công phòng nhất thể. Sau khi bày trận ra, ngoại trừ người cầm lệnh bài nắm giữ trận pháp, người khác chỉ cần xuất ra pháp khí sẽ đưa tới xích hỏa thiêu đốt. Mà một khi thi triển pháp thuật lại đưa tới nhược thủy mạnh mẽ xô tới, lửa thiêu pháp khí, nước hấp linh lực, tên 'Dung Kim Đoạn Thủy'."

"Trải qua bản điếm khảo nghiệm, một khi lâm vào trận này, đến tu sĩ Kết Đan cũng bị cản tay cản chân, phải trắc trở một lúc mới thoát thân được, lại càng không đề cập đến Trúc Cơ bình thường. Giá trị vật phẩm này thế nào không cần nói cũng biết. Giới thiệu đến đây. Trận này bắt đầu từ ba ngàn linh thạch."

Khôi Cửu còn chưa dứt lời thì đã có tu sĩ nóng lòng bắt đầu ra giá. Giá cả pháp trận một đường lên cao, rất nhanh đã vượt qua năm ngàn, rồi đến tám ngàn.

Viên Minh nghe xong phần giới thiệu cũng có chút động tâm, chỉ là nghĩ lại trong tay mình đã có hai bộ trận pháp, chưa kể thân gia của mình tuy có rủng rỉnh nhưng vẫn còn chưa có pháp khí cực phẩm, mua bộ trận pháp này có thể ảnh hưởng đến việc mua cực phẩm pháp khí phía sau.

Cuối cùng Dung Kim Đoạn Thủy trận được chốt giá một vạn mốt linh thạch. Mà bầu không khí trong hội trường cũng nhờ vậy mà trở nên náo nhiệt lên.

Khôi Cửu thừa lúc rèn sắt khi còn nóng, lấy một món danh gia ra.

"Vật phẩm tiếp theo này, là pháp khí cực phẩm Lưu Vân xích do đại sư Hứa Tâm Dương của Triệu Quốc tự tay luyện chế ra, bên trên có khắc bốn đạo phù văn 'Cấp Tốc' 'Ẩn Tung' 'Bất Hủy' và 'Thiên Quân', sau khi thúc giục đạt tốc độ cực nhanh, đến vô ảnh đi vô tung, vả lại lực công kích lại cường đại không chỉ dễ dàng phá hủy pháp khí thượng phẩm trở xuống, mà dù là hai pháp khí cực phẩm ngang cấp đụng nhau thì cũng không rơi vào thế hạ phong."

"Có lẽ chư vị rất rõ ràng trình độ của đại sư Hứa Tâm Dương. Số lượng pháp khí cực phẩm hắn luyện chế ra đến này tổng cộng cũng chỉ mười một kiện, mỗi kiện đều là chất lượng cực tốt, trong đó có tám kiện còn được thăng luyện lên thành pháp bảo. Lưu Vân xích này có giá khởi điểm là sáu ngàn linh thạch."

Dưới đài, Viên Minh nhìn cây thước ngọc trắng noãn trong tay Khôi Cửu, ánh mắt đầy rối rắm.

Kiện pháp khí này cực kỳ phù hợp với tâm ý của hắn, đều là lúc sử dụng thực tế có hiệu quả không khác gì hắc châm, đều theo kiểu đi đến đều ẩn nấp khí hình, xuất kỳ bất ý.

Bởi vậy nếu hắn mua được kiện pháp khí cực phẩm này, cùng lúc đó vẫn tiếp tục thăng luyện hắc châm lên, sau khi thành công là đã có được hai kiện pháp bảo cực phẩm rồi.

Nhưng hắn chỉ mới suy tư trong chốc lát, giá được Khôi Cửu báo ra đã tăng một đường lên đến một vạn linh thạch, nhìn còn có vẻ gia tăng lên nữa. Chợt trong hội trường có một gã nam tử trung niên dáng người to lớn, tướng mạo thô kệch đứng dậy, miệng há to, giọng nói còn không sử dụng pháp lực mà đã vang rền khắp mọi ngóc ngách hội trường.

"Chư vị đạo hữu nào coi trọng bảo vật này, nếu có linh mộc ngoài ngàn năm nguyện ý trao đổi. Vậy lấy giá tám ngàn sáu trăm linh thạch hiện tại báo ra, quy đổi với linh mộc ngàn năm, thiếu bù thừa bổ thêm linh thạch, như vậy kiện pháp khí này sẽ về ngươi."

Viên Minh giương mắt nhìn lên chỉ thấy người nói mang một bộ mặt như hổ, hai mắt tròn to như chuông đồng, miệng mở lớn bằng bàn tay, tóc đen dựng thẳng nối liền với chòm râu quai nón kéo dài tới má tạo thành một thể, nhìn qua là một bộ dạng hung tướng.

Theo lời y mà suy ra, thì hẳn người này là Hứa Tâm Dương mà Khôi Cửu nhắc tới.

Lúc này lỗ tai Hứa Tâm Dương bỗng nhiên giật giật như thể có người đang truyền âm cho y, chốc lát sau trên mặt y hiện ra vẻ hài lòng.

"Không sai, đạo hữu ra giá rất hợp lý. Vậy cái kia, là Khôi Cửu đúng không, tranh thủ thời gian lấy món đấu giá khác ra đi."

Trên đài cao, Khôi Cửu bày ra vẻ mặt không biết làm sao, ngốc trệ tại chỗ như thể chuyện đột ngột cắt đứt quá trình đấu giá vừa rồi cũng không nằm trong kế hoạch của nàng, khiến chúng tu sĩ nơi này lại xôn xao lên.

Khôi Cửu đứng ở đó không nhúc nhích, mãi đến bảy tám hơi thở sau, mới như nhận được chỉ thị của chủ nhân mà được khôi phục như bình thường, lại lần nữa mở miệng nói: "Hứa tiền bối đã phân phó như thế, chúng ta đương nhiên không ý kiến, Chúng ta tiếp tục đến vật phẩm đấu giá tiếp theo."

Khôi Cửu nói xong, bỗng nhiên đi ra khỏi đài chủ trì đấu giá, đứng ở trung tâm sân khấu. Đồng thời bên cạnh nàng cũng có thêm tám bóng người chậm rãi dâng lên,

Ngay lúc mọi người còn không hiểu ra sao, không rõ kiện đấu giá cuối cùng này là gì gì thì Khôi Cửu đã tiếp tục nói.

"Kiện thứ hai này, như các vị đã thấy, là con rối linh thạch. Ta cũng với các huynh đệ tỷ muội của mình đều là được Bách Cơ môn sản xuất ra, có tổng cộng chín bộ, tài liệu thượng thừa, thực lực đều tương đương với tu vi Luyện Khí sơ kỳ."

"Quan trọng là ... Mấy người chúng ta đều có linh trí đơn giản, chỉ cần cung ứng đủ linh thạch, có thể theo thao tác khống chế của chủ nhân đi làm các loại công việc."

"Chín con rối linh thách, giá khởi điểm là bốn ngàn năm trăm linh thạch. Chúng ta có thể phụ trợ chủ nhân tiến hành công việc liên quan, hơn nữa có năng lực tự bảo vệ nhất định, còn có thể cam đoan không tiết lộ bí mật của chủ nhân." Khôi Cửu nói xong bỗng nhiên tươi cười chớp chớp mắt linh động nhìn về phía mọi người trong hội trường, còn nói thêm: "Một tên nô lệ Luyện Khí kỳ Nam Cương đã có giá ba ngàn linh thạch, cho nên chúng ta thật sự rất đáng giá."

Một phen 'bán đấu giá chính mình' của Khôi Cửu khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, đồng thời bầu không khí trong hội trường cũng bởi vậy mà trở nên đầy quỷ dị. Tuy rằng mọi người biết rõ đây là những con rối từ Bách Cơ môn nhưng vẫn có một loại ảo giác như thể đang đấu giá nô lệ tu sĩ.

Thấy cảnh này, Viên Minh cũng có động tâm. Mấy con rối này đều đã có linh trí sơ bộ, nếu hắn mua về có thể dạy bọn chúng thuật chế tạo hương, sau này hắn không cần phải quán xuyện cửa tiệm linh hương nữa.

Chỉ là rất nhanh, hắn bỏ qua suy nghĩ này. Chủ yếu là cửa tiệm hắn thuê cũng không đảm bảo an toàn, vạn nhất con rối bị người ta cướp đi mất, như vậy bí mật chế hương của mình cũng bị người ta biết, như thế xem ra mất nhiều hơn được.

Sau này nếu cần, hắn có thể đi tới tận Bách Cơ môn mua, hiện tại vẫn nên tập trung linh thạch mua pháp khí cực phẩm thì hơn,

Cuối cùng chín con rối linh thạch đã được bán hết ra ngoài, với giá năm ngàn đến sáu ngàn một con.

Đấu giá hoàn thành, tám con rối linh thạch khác lại một lần nữa lui xuống, chỉ còn một mình Khôi Cửu đứngtrên đài cao, tiếp tục sứ mệnh cuối cùng của nàng với tư cách là người chủ trì đấu giá.

"Kế tiếp, là kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, là một kiện pháp bảo mà bản đấu giá hội đã phải bỏ ra một số tiền lớn mới lấy được về. Tử Tinh Cửu Long thương, pháp bảo bản mạng của tu sĩ Kết Đan Long Tinh Hà. Hắn dựa vào một thương này mà dựng nên thanh danh hiển hách khắp Đông Hải, chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, hắn đột nhiên ngã xuống trong một lần xung đột, chỉ lưu lại món pháp bảo này."

“Có tin đồn rằng trước lúc vẫn lạc, Long Tinh Hà có nói qua với chúng đệ tử. Hắn từ món pháp bảo này mà phát hiện ra một bí tàng thượng cổ, mà pháp bảo này chính là manh mối mở ra một mật tàng ở Đông Hải. Nhưng mà đã qua nhiều năm, Tử Tinh Cửu Long thương đã đổi chủ vài lần, chủ tu công pháp Trích Tinh quyết của hắn cũng đã không rõ tung tích, rốt cuộc bí tàng trong miệng hắn cũng mãi không thấy hiện thế."

"Qua xem xét của bản hội, thương này quả thật là vật của Long Tinh Hà để lại, phù trận phía trên hoàn hảo không tổn hao gì, bản thể pháp bảo cũng không bị hư tổn, chỉ cần tế luyện lại một chút là có thể sử dụng được. Giá khởi điểm hai vạn linh thạch."

Lần này đấu giá hội lại có pháp bảo của Kết Đan Kết Đan thành danh xuất hiện khiến rất nhiều tu sĩ trong hội trường kích động cả lên, mắt nhìn trường thương màu tím sau lưng Khôi Cửu càng lúc càng nóng cháy.

Chỉ có điều, giá khởi điểm hai vạn không phải tu sĩ nào cũng lấy ra được, may ra chỉ có đám khách quý ngồi chỗ ngồi riêng đưa ra mà thôi.

Đến lúc này, mấy tu sĩ Kết Đan hoặc mấy đại biểu đại môn phái kia cũng lười dùng lệnh bài ra giá mà trực tiếp hô giá lên, không ai nhường ai.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Lôi tông, Sinh Diệp tông, đều nhao nhao ra giá.

"Trường Xuân quan chúng ta ra ba vạn linh thạch, chư vị còn muốn tăng giá sao." Sau một phen tranh giá kịch liệt, Tả Khinh Huy đột nhiên đứng lên, vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh bốn phía.

Vương Sùng Sơn ngồi bên cạnh thấp giọng nói với Viên Minh: "Ta biết sẽ như vậy, Trường Xuân quan mỗi lúc như vậy đều lấy thế đè người."

Tả Khinh Huy đứng lên chờ trong chốc lát, không thấy có người tăng giá nữa. Thấy tình hình này, Khôi Cửu bèn chắp tay nói với ông ta: "Chúc mừng Tả tiền bối lấy được bảo vậy. Như vậy, đến bây giờ, toàn bộ vật phẩm của đấu giá hội lần này đều đã bán ra hết, kính xin các vị đạo hữu trật tự rời khỏi đây. Đạo hữu nào ra giá mua được vật phẩm xin đợi ở đại sảnh dưới lầu một chút, sẽ có người dẫn chư vị đi nhận vật phẩm."

Đấu giá hội chấm dứt, dòng người dần dần tản đi.

Bên hồ nhỏ, trước một cánh cửa sổ mở rộng, Tả Khinh Huy nhìn xem hồ nước bên ngoài, phân phó một đệ tử: "Đi thăm dò xem Cáp Cống kia lai lịch thế nào? Sư thừa nơi đâu? Sử dụng pháp khí gì? Đặc biệt là chi tiết giao thủ với Bồ Chính Thanh."

"Vâng." Một người đáp.
Bình Luận (0)
Comment