Chương 290: Được một tấc lại muốn tiến một thước
Chương 290: Được một tấc lại muốn tiến một thước
Ban đêm.
Viên Minh vừa về đến chỗ ở lập tức lấy khúc linh mộc Thủy Quan thụ hôm nay mua được ra, cẩn thận cắt lấy chừng một phần mười lượng, tỉ mỉ mài thành bột trộn lẫn cùng các nguyên liệu chế hương khác, lại bỏ thêm tàn hương Trân Linh tông vào, nhanh chóng chế tạo ra một nén hương đen hoàn toàn mới.
Tiếp đó hắn lấy Thâu Thiên đỉnh ra, đốt cháy hương đen cắm lên trên, tĩnh thần thử phụ thể lên Sa Hạo lần nữa.
Không bao lâu sau, tầm nhìn của Viên Minh biến đổi, lại một lần nữa phụ thân lên người Sa Hạo.
Nhưng mà cảnh sắc chung quanh lại không có gì biến hóa so với lần phụ thể trước, Sa Hạo như thể đã cắm rễ xuống đất, cứ ngồi yên lặng tu luyện trong gian thạch thất.
Viên Minh đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, cũng không cảm thấy nóng nảy gì mà chỉ như thường ngày, yên lặng cảm ứng tình trạng linh lực lưu động trong cơ thể Sa Hạo.
Sau nửa khắc, Viên Minh vốn cho rằng lần này lại không công trở về thì Sa Hạo đột nhiên mở mắt ra, lấy ra một cái bình sứ từ trong túi trữ vật, lật ngược tay đổ ra, lại không có thứ gì bên trong cả.
"Ài, hết nhanh vậy sao? Xem ra lần này lại phải vào trong phường thị mua thêm một chút.” Sa Hạo thầm nói.
Tiếp đó, gã bèn đứng dậy đi ra khỏi thạch thất.
Thấy vậy, Viên Minh thầm chấn động, vội vàng tập trung tinh thần tranh thủ lúc Sa Hạo ra ngoài mà quan sát cảnh sắc chung quanh.
Dường như Sa Hạo đang ở trong một dãy núi hẻo lánh, chung quanh chỉ toàn cổ thụ che trời, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thú rống chim kêu, lại tuyệt không nhìn ra có gì đặc biệt nữa.
Gã rời khỏi sơn động, giơ một tấm lệnh bài lên, sau đó cưỡi phi chu bay vút lên trời mà đi.
Trên đường đi, Viên Minh vẫn một mực không nhìn thấy bất luận thứ gì có thể xác định được vị trí của Sa Hạo, tâm tình vốn bình tĩnh cũng đã dần trở nên nhộn nhạo thấp thỏm.
Bỏ qua cơ hội lần này, cũng không biết khi nào mới bắt được cơ hội Sa Hạo đi ra ngoài lần nữa.
Viên Minh lo lắng không thôi, lại không có bất kỳ thủ đoạn nào ảnh hưởng lên Sa Hạo, chỉ có thể yên lặng cầu mong phường thị mà Sa Hạo đi đến không nằm quá xa.
Mong cầu của hắn lại không có tác dụng, Sa Hạo chọn đến một phường thị cách chỗ gã ẩn nấp không hề gần. Nhưng cũng may mắn là bởi trong hương đen lần này có bỏ thêm Thủy Quan mộc ngàn năm nên thời gian hắn phụ thể cũng kéo dài hơn lúc trước rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Viên Minh đã thấy được một phường thị xuất hiện phía xa xa. Càng tới gần, hắn càng phát hiện phong cách kiến trúc của tòa thành thị này hoàn toàn khác biệt với Lôi Châu, thậm chí là khác hẳn với cả toàn bộ Đại Tấn.
Sa Hạo đáp phi chu xuống, Viên Minh nhờ đó mà nhìn thấy được tấm bảng hiệu trên cổng thành, trên đó viết tên thành trì này - thành Vọng Nguyệt.
Trước khi vào thành, Sa Hạo có cố ý tiến hành hóa trang một phen, vào thành rồi cũng đi thẳng đến cửa hàng bán đan dược, một đường đi không hề tiếp xúc với bất kì người nào. Có thể nói gã đã triển khai bốn chữ Chú Ý Cẩn Thận phát huy đến cực hạn.
Nhưng mà, viên Minh bám vào trên người gã, lại nhìn rõ ràng từng cửa hàng cùng những người gã đi ngang qua.
Trên đường cái, tu sĩ lui tới đều mặc cẩm y, lưng đeo đủ loại pháp khí, nói chuyện với nhau đều ngẫu nhiên xen lẫn tiếng lóng Triệu quốc.
Bảng hiệu các cửa hàng bên đường cũng dùng kiểu chữ nét nhỏ dài, phác họa mượt mà mang đặc điểm của văn tự Triệu quốc.
Mà mấu chốt nhất chính là trong những cửa tiệm mà Sa Hạo đi ngang qua, có nhà đã treo một tấm bảng thông báo cực lớn, bên trên viết:
"Bản điếm vừa nhập về sa trùng Bắc Mạc, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết!"
Nhìn như vậy, thành Vọng Nguyệt này hẳn là một tòa thành thị ở Triệu quốc phương Bắc rồi.
Viên Minh đã suy đoán một vòng. Trong lúc đó Sa Hạo cũng đi xuyên qua con đường cái, bước vào một cửa hàng bán đan dược.
Vừa lúc này, thời gian phụ thể của Viên Minh cũng đã tiêu hao hết sạch.
Hai ngày sau.
Trong một gian phòng ở trà lâu Tứ Tượng, Viên Minh đã được Tống Tuệ Đồng dẫn tiến tới gặp Luyện Khí sư như mong đợi.
Ngoài dự liệu của hắn, người này vậy mà là đại sư Hứa Tâm Dương từng có mặt trong buổi đấu giá hội.
Tống Tuệ Đồng thấy ánh mắt Viên Minh mang đầy kinh ngạc, bèn cười giải thích: "Chỉ nói về tay nghề luyện chế pháp khí cực phẩm mà nói thì Hứa đại sư đứng hàng đầu trong cả toàn bộ Triệu quốc này. Kiện pháp bảo trên người ta cũng là pháp khí cực phẩm hắn luyện chế tấn thăng thành đấy!"
“Tống tiền bối khen trật rồi, chút thủ đoạn luyện khí của ta kỳ thật không có đại dụng gì, được gọi là đại sư quả thật làm ta thấy hổ thẹn.” Hứa Tâm Dương vẫy vẫy tay, lên tiếng.
“Pháp khí cực phẩm được Hứa đại sư luyện chế hơn phân nửa có thể thăng luyện lên được thành Pháp bảo, khiến không ít đạo hữu Kết Đan phải chạy theo như vịt, sao có thể nói không hữu dụng chứ?"
"Ài, Tống tiền bối cũng biết thiên phú của ta có hạn, muốn tấn chức Kết Đan khó cực khó, có thể luyện ra pháp khí cực phẩm đã là cực hạn, không thể nào luyện ra được Pháp bảo. Không thể nhìn thấy được phong quang ở tầng cao hơn nữa, thật sự không tính là đại sư.” Hứa Tâm Dương lắc đầu.
"Ta nhớ không phải Hứa đại sư đã đưa ra một loại giả thiết, có thể tiến hành dung hợp cân bằng giữa đạo phù văn thứ năm cùng với bốn đạo phù văn còn lại, hình thành nên ngụy phù trận, từ đó luyện chế thành Pháp bảo. Con đường này không thể thực hiện được sao?” Tống Tuệ Đồng hỏi.
"Đây chẳng qua chỉ là lý thuyết, trên thực tế lại khó muôn vàn. Theo nghiên cứu mấy năm nay, ta đã thử nghiệm không dưới mười lần đều không lần nào thành công. Xem ra ngoại trừ dùng đan hỏa trong cơ thể tu sĩ Kết Đan uẩn dưỡng ra, chỉ sợ không có phương pháp nào giảm bớt được xung đột và bài xích giữa năm đạo phù văn lại. Ài, mà thôi không nói nữa, lần này ngài mời ta đến đây, nói là giới thiệu cho ta một vị đồng đạo tài tuấn là người này hay sao?”Hứa Tâm Dương cười khổ nói.
Nghe vậy, Viên Minh lập tức chắp tay nói: "Tại hạ Cáp Cống, bái kiến Hứa đại sư."
"Hứa đại sư, mấy ngày nay hẳn ngươi cũng đã nghe qua tiếng tăm của hắn. Hắn từng huyết chiến với Bồ Chính Thanh, cứu được đồ tôn của ta, bởi vậy mới đánh mất phần lớn pháp khí. Ta băn khoăn mãi mới tìm tới ngươi. Không biết đại sư có thể nể mặt mũi ta, giúp hắn luyện chế một kiện pháp khí thượng phẩm có thể thăng luyện lên cực phẩm được không?” Tống Tuệ Đồng hỏi.
Hứa Tâm Dương tròn mắt đánh giá Viên Minh một lát, lắc đầu: "Tống tiền bối, không phải ta không nể mặt ngài, mà thật sự gần đây ta đang chờ luyện chế một kiện pháp khí cực phẩm, tạm thời không rảnh tay thêm. Như vậy đi, ta có đứng tên một cửa tiệm ở thành Vũ Hạc Triệu quốc, cũng là huynh trưởng ta đang kinh doanh, tay nghề của y không kém, cũng đã luyện chế ra vài món pháp khí cực phẩm. Cáp Cống đạo hữu có thể đi tìm y nhờ hỗ trợ, cứ nói là ta giới thiệu ngươi đến."
Đây chính là lời từ chối khéo. Tống Tuệ Đồng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Giao tình giữa bà và Hứa Tâm Dương cũng không sâu nặng bao nhiêu, hôm nay cũng không thể bày ra một bộ tiền bối ép buộc y được, chỉ đành phải nhìn xem Viên Minh tự có biện pháp nào thuyết phục được y hay không.
Nghe Hứa Tâm Dương nói vậy, tuy rằng Viên Minh có hơi thất vọng nhưng đã sớm có chuẩn bị, bèn nói ngay: "Hứa đại sư, mấy năm trước tại hạ vô tình gặp được một đạo phù văn, lại một mực không biết rõ lai lịch và hiệu dụng của nó. Đại sư kiến thức rộng rãi, chẳng biết có thể giải đáp nghi hoặc cho tại hạ một chút?"
Dứt lời, Viên Minh bèn đưa ra một miếng ngọc đã được chuẩn bị sẵn.
Hứa Tâm Dương biết Viên Minh đang định dùng đạo phù văn này làm vật trao đổi luyện khí, chẳng qua y đắm chìm trong luyện khí nhiều năm như vậy, phù văn ở thiên hạ này cũng từng gặp qua đến phân nửa nên không nghĩ Viên Minh có thể xuất ra được loại phù văn quý hiếm gì. Y chẳng qua chỉ tùy ý quét mắt nhìn qua miếng ngọc, thế nhưng vừa liếc mắt tới y đã lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Y trực tiếp lấy miếng ngọc trong tay Viên Minh, mắt hổ trợn to cẩn thận quan sát đạo phù văn khắc trên miếng ngọc, nhìn như mê như say đồng thời còn tự cân nhắc suy tư, thậm chí gần như không còn để ý đến hai người còn lại trong phòng.
Viên Minh đưa cho y miếng ngọc khắc đạo phù văn kia là Khống Thi phù văn lấy được từ trong bức chân dung tổ tiên lãnh chúa Ba Âm ở trấn Thiết Hổ. Phù văn này là dùng trong chế tác phù lục, nhưng đương nhiên vẫn có thể dùng trên pháp khí cũng được.
Qua hơn nửa ngày, có Tống Tuệ Đồng không ngừng thúc dục, Hứa Tâm Dương mới lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn nhìn nhìn hai người Viên Minh trong phòng. Lúc này y mới nhớ lại đề tài lúc nãy, nói thẳng: "Đạo phù văn này của ngươi quả thật ta chưa từng nhìn thấy qua, còn cần nghiên cứu một chút. Vậy đi, ngươi để pháp khí cần thăng luyện lại đây, đợi ta nghiên cứu xong sẽ tiện thể thăng luyện giúp ngươi. Ngươi cất kỹ tấm Truyền Tấn phù này, hai mươi ngày ta sẽ thông báo cho ngươi, tới nơi lấy đi là được."
Viên Minh gật gật đầu, lấy ra hắc châm, lân phiến giao long, cùng với đai lưng bạch ngọc đã cất giữ từ lâu ra: "Hứa đại sư, hắc châm này của ta từng được thăng luyện qua một lần, ngài bổ sung thêm cho ta một đạo phù văn Phá giáp là được. Mặt khác mảnh lân phiến Giao Long này, nếu được thì phiền ngày giúp ta luyện chế thành một tấm thuẫn cực phẩm. Đai lưng bạch ngọc này, ngài cũng hỗ trợ ta nhìn xem có thể sửa chữa được hay không?"
Hứa Tâm Dương buông miếng ngọc xuống, mặt mày khó coi nhìn Viên Minh: "Đạo hữu không khỏi quá mức, được một tấc lại muốn tiến một thước rồi a?"
"Làm phiền Hứa đại sư nhiều rồi.” Viên Minh nói xong, lại đưa một cái túi trữ vật qua.
Hứa Tâm Dương nhận lấy túi trữ vật, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng. Y vốn là Luyện Khí đại sư, thường ngày nhìn thấy nhiều nhất là linh thạch, một tên Trúc Cơ muốn cầm linh thạch ra đả động bản thân mình? Quả là người si nói mộng."
Y vừa nghĩ vừa mở túi trữ vật ra, đến khi nhìn thấy đống linh thạch sáng loáng bên trong kia lập tức sững sờ.
Y mới chỉ mới đếm sơ qua, phát hiện trong túi đã có tới sáu ngàn linh thạch.
"Đây là tâm ý của tại hạ, không biết đại sư có thể hài lòng không? Chẳng qua đây mới chỉ là một nửa, đến khi đại sư luyện chế xong, tại hạ liền sẽ chắp hai tay dâng lên một nửa số linh thạch còn lại.”Viên Minh chắp tay nói.
Số linh thạch này cơ hồ như là toàn bộ linh thạch mà hắn có thể lấy ra được. Tuy rằng mấy năm nay, nhờ cửa tiệm linh hương mà hắn kiếm lời không ít, thế nhưng đại bộ phận đã bị hắn lấy mua sắm đan dược đề thăng tu vi cả rồi.
Chỉ là hắn không chút đau lòng. Linh thạch có thể kiếm thêm, nhưng chỉ cần bỏ lỡ cơ hội trước mắt chưa hẳn có thể tìm được cơ hội thứ hai. Nếu đối phương có thể đáp ứng mà nói, quy ra giá thị trường vẫn tính là hắn có lời không ít.
Hứa Tâm Dương ho khan hai tiếng, thu túi trữ vật vào: "Nếu như đạo hữu đã thành tâm nhờ vả, vậy ta đương nhiên sẽ hết lòng tương trợ."
Nói xong, y bèn thu lấy ba món đồ của Viên Minh. Đến lúc cầm lên đai lưng bạch ngọc, ánh mắt y ngưng lại, cầm đai lưng lên quan sát kỹ vài lần.
“Thú vị, dùng bảo thạch làm vật dẫn phù văn mà không phải dùng pháp khí, cũng là một loại ý tưởng tránh né phù văn xung đột. Chỉ là, bảo thạch này ... Là đá san hô? Không đúng, tốc độ truyền linh lực của đá san hô không nhanh được như vậy. Nhưng là... Cáp Cống đạo hữu tìm thấy kiện pháp khí này ở đâu?"
"Nhân lúc tại hạ du lịch Nam Cương, đánh chết một địch nhân mà có.” Viên Minh không giấu diếm.