Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 318: Săn Giết

Chương 318: Săn giết Chương 318: Săn giết

“Viên đạo hữu chẳng lẽ không có hứng thú? Nhiệm vụ lần này rất khó có được, ta cũng là nhớ quen biết một vị quản sự trong phủ thành chủ mới có thể mời người khác tham gia nhiệm vụ lần này, đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm nha.” Thấy vẻ mặt Viên Minh, Thôi Vũ Nhiên vội nói.

“Đa tạ Thôi đạo hữu coi trọng, chỉ là ta vừa mới đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới còn chưa ổn định, chỉ đành tiếc nuối từ chối ý tốt của ngươi. Cơ mà ta có hai vị bằng hữu, tu vi bọn họ tuy kém ta một chút nhưng thần thông không nhỏ, hai ngươi liên thủ thì thực lực không dưới ta, không biết họ có thể tham gia nhiệm vụ lần này không? Về chuyện thù lao, sau khi săn giết thành công, đưa hai người bọn họ tổng cộng năm ngàn linh thạch là được.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

“Chuyện này…” Thôi Vũ Nhiên làm bộ khó nghĩ.

“Nếu Thôi đạo hữu thấy không tiện thì thôi, xin hãy nhận lấy ba kiện vật liệu này.” Viên Minh nói.

“Viên đạo hữu đã hết lòng như vậy, thực lực hai vị đạo hữu kia nhất định không tầm thường, ta sẽ nói lại chuyện này với vị quản sự phủ thành chủ kia, ngươi chờ tin của ta.” Thôi Vũ Nhiên lấy phù truyền tin ra đưa cho Viên Minh, nói.

Viên Minh dĩ nhiên đáp ứng.

Hai người chuyện phiếm thêm mấy câu rồi nhanh chóng cáo từ rời đi.

Viên Minh quay về chỗ ở tiếp tục ngồi tĩnh tọa, kết quả chưa tới một canh giờ đã nhận được câu trả lời chắc chắn từ Thôi Vũ Nhiên, nói vị quản sự phủ thành chủ kia đã đồng ý, hẹn sáng sớm ngày mai tập ở lối vào cửa thành.

“Chủ nhân, ngài nói hai người đi thay ngài hẳn là chỉ ta và Kim Cương? Ta thực sự không muốn đi chung với con khỉ thối kia.” Hoa Chi bất mãn phàn nàn.

“Kim Cương hiện tại đang trong lúc bế quan, nhất thời sẽ không xuất quan, lần này là người và Tả Khinh Huy cùng nhau hành động.” Viên Minh nói.

“Tả Khinh Huy? Hắn cũng tạm được, dù gì cũng tốt hơn con khỉ thối kia.” Hoa Chi hơi giật mình, xong bèn truyền âm nói như tự nói.

Trong hơn một năm qua, nó không ngừng săn giết các loại yêu trùng, thực lực tiến bộ rất nhanh, đã tiệm cận cấp hai bậc cao, thực lực hiện tại cao hơn “Tả Khinh Huy” khá nhiều.

Sáng ngày hôm sau, trên một khoảng đất trống cách phủ thành chủ không xa, Thôi Vũ Nhiên thấy hai vị bằng hữu của Viên Minh, một người thân hình cao gầy, mặc áo choàng đen che kín cả người, một người khác dĩ nhiên là Tả Khinh Huy.

Tả Khinh Huy lúc này nuôi tóc để râu che kín nửa khuôn mặt, lại còn biến đổi khí tức và màu da trên thân nên dù đệ tử thân truyền của gã tới đây, cũng chưa chắc có thể nhận ra ngay được.

Về phần người mặc áo bào đen thì đương nhiên chính là Hoa Chi.

“Hai vị là Tả đạo hữu và Hoa đạo hữu nhỉ? Hạnh ngộ, ta giới thiệu với hai vị một chút, vị là Liêu quản sự của phủ thành chủ.” Thôi Vũ Nhiên giới thiệu người đàn ông trung niên dáng mập lùn, da ngăm đen đứng bên cạnh.

Người này cái đầu thấp bé, chỉ đứng chắp tay nhưng khí thế trên thân lại khiến người ta không thể coi thường.

“Ha ha, bằng hữu mà Thôi đạo hữu giới thiệu quả nhiên không phải kẻ tầm thường, Hoa đạo hữu thực lực hẳn là sắp đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi nhỏ? Tả đạo hữu tu vi cũng không tầm thường, có hai vị đây tương trợ, nhiệm vụ lần này xem ra chỉ là chuyện nhỏ.” Liêu quản sự ha ha cười nói, không hề có vẻ xa cách, kiêu ngạo.

“Liêu đạo hữu quá khen.” Tả Khinh Huy khách khí đáp.

Hoa Chi trầm mặc đứng bên cạnh chỉ khẽ gật đầu, không lên tiếng chào hỏi Liêu quản sự.

“Liêu đạo hữu, Thôi đạo hữu. Hoa đạo hữu là người câm bẩm sinh chứ không có ý thất kính với hai vị, xin chớ trách.” Tả Khinh Huy giải thích.

“Không sao.” Liêu quản sự nhíu mày nhìn Hoa Chi một chút rồi nói.

“Chúng ta bao giờ xuất phát?” Tả Khinh Huy hỏi.

“Còn hai vị đạo hữu chưa tới, phiền hai vị chờ một lát.” Không đợi Liêu quản sự mở miệng, Thôi Vũ Nhiên chủ động đáp.

Tả Khinh Huy ừm một tiếng rồi cùng Hoa Chi đứng qua một bên.

Hai người kia rất nhanh đã xuất hiện, với Viên Minh mà nói thì đó đều là người quen. Hai ngươi này đều đã tham gia trao đổi hội hôm qua, một là Cố Tam Nương, người kia là đại hán râu hùm tự xưng Thạch Xuyên, tới từ Hỏa Nguyên tông.

Tả Khinh Huy thần sắc hơi động, xem ra việc Thôi Vũ Nhiên mời mấy người tham gia trao đổi hội hôm qua là có thâm ý khác.

Thôi Vũ Nhiên giới thiệu hai bên với nhau một chút, còn Liêu quản sự lại tiếp tục khách khí chào hỏi hai người.

“Người đã tới đủ, chúng ta lên đường luôn thôi.”

Nói đoạn, Liêu quản sự vung tay lên, một bóng mờ từ đó bắn ra, đón gió to lên, huyễn hóa thành một phi thuyền bạch ngọc trắng như tuyết. Sau đó, Liêu quản sự liền dẫn đầu tung mình nhảy lên thuyền.

Thôi Vũ Nhiên và bốn người cũng nhảy lên theo.

Phi thuyền bồng bềnh bay lên, xong lập tức hóa thành một đường cầu vồng màu trắng bắn vọt đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở phía xa chân trời.

Liêu quản sự dẫn năm người bay thẳng một mạch về phía Tây Bắc, sau tròn một ngày một đêm mới dừng lại, đáp xuống một hẻm núi bên trong sa mạc.

“Liêu đạo hữu, chỗ này hình như không còn nằm trong phạm vi thế lực Triệu quốc nữa thì phải?” Thạch Xuyên nhìn địa hình xung quanh, cảnh giác hỏi.

“Nơi này hình như đã đến Tần quốc?” Cố Tam Nương cũng lên tiếng thắc mắc.

Tả Khinh Huy và Hoa Chỉ chỉ nhìn ngó hai bên một chút chứ không lên tiếng.

“Ha ha, hai vị đúng là hảo nhãn lực, nơi này đúng là đã tới địa bàn Tần quốc, nhưng cũng chỉ phần rìa mà thôi, sẽ không đụng phải ngươi của tông môn tu tiên Tần quốc.” Liêu quản sự cười đáp.

“Hy vọng là vậy.” Thạch Xuyên nghe xong cũng không bình phẩm gì, chỉ bình thản nói một câu vô thưởng vô phạt.

Hỏa Nguyên tông có hai tòa thành trì trong sa mạc Hắc Phong, vì tranh chấp khoáng mạch nên từng có không ít lần tranh đấu với tông môn tu tiên Tần quốc.

Nếu lỡ đụng phải tu sĩ tông Tần quốc ở đây, người khác có lẽ không có việc gì, nhưng y thì cực kỳ không ổn.

“Mấy vị đi đường vất vả, trước cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, phủ thành chủ còn mời mấy vị đạo hữu nữa, cũng tập hợp ở chỗ này, bọn hắn hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tới.” Liêu quản sự nói.

Thạch Xuyên không nói gì thêm, bước tới bên cạnh ngồi xuống. Cố Tam Nương do dự một chút rồi cũng ngồi xếp bằng xuống chỗ cách Thạch Xuyên không xa.

Tả Khinh Huy và Hoa Chi cùng đi qua một bên khác, chỉ có Thôi Vũ Nhiên và Liêu quản sự đứng nguyên tại chỗ, ta một câu người một lời chuyện phiếm với nhau.

Chờ đợi mất hơn nửa ngày, khi trời về chiều hẳn mới thấy ở phía xa chân trời có ba đạo động quang bay nhanh vào hẻm núi rồi đáp xuống. Nhìn kỹ lại thì đó là hai nam, một nữ.

Hai nam tử thân vận áo bào đỏ, thoạt nhìn dung mạo khá giống như, có vẻ là anh em ruột, tu vi đều đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Nữ tử kia nhìn qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mi dài mũi thẳng dọc dừa, thân thể đẫy đà, da như mỡ đông, tựa như có thể bóp ra nước được, đôi mắt nàng ta cũng ngập nước, hơn nửa còn nửa khép nửa mở, nhìn quét qua ai là như có thể câu mất hồn phách người ta vậy.

Khí tức tỏa ra từ người nàng đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, phục sức trên người có phần giống với Liêu quản sự.

“Nguyệt quản sự, ngươi cuối cùng cũng đến, chậm chút nữa e là hỏng mất việc lớn.” Liêu quản sự hình như không ưa nữ tử đẫy đã, vừa thấy đã lạnh giọng nói.

“Xích Kim ngô công hoạt động ban ngày, đêm về hàng ổ nghỉ ngơi, còn chưa hết ngày, thời gian vẫn đủ.” Nguyệt quản sự không tức giận, trái lại còn nở nụ cười xinh đẹp khiến nam tử ở đây đều ngây người.

Hoa Chi đương nhiên bị nàng ảnh hưởng, còn Tả Khi Huy luyện Hoán Tâm quyết cũng đã có thành tựu nên cũng không bị nàng ảnh hưởng.

Liêu quản sự nghe lời này xong lại lộ vẻ ngưng trọng (nghiêm túc pha chút nghiêm trọng.)

“Liêu quản sự mời nhiều đạo hữu tới vậy sao, không tệ, tiểu nữ tử Nguyệt Dung, việc hôm nay phải nhờ các vị đạo hữu ra sức rồi.” Nguyệt Dung nhìn về phía mấy người do Liêu quản sự dẫn tới, yểu điệu thi lễ xong nói với ngữ điệu cho người ta cảm giác khách lấn chủ.

“Hẳn rồi, hẳn rồi.” Thạch Xuyên nở nụ cười cởi ở, là người đầu tiên đáp lời.

Nguyệt Dung hé miệng cười với Thạch Xuyên, xong liền đưa tay ngọc khẽ vẫy, tức thì trên mặt đất trước mặt xuất hiện một chiếc sa chu(thuyền đi trên cát) rộng lớn màu vàng.

“Chỗ này cách hang ổ Xích Kim ngô công không xa, bay trên trời có thể bị phát hiện, chúng ta cưỡi thuyền này đi qua đi.” Nguyệt Dung vừa nói vừa bước lên sa chu.

Những người khác thấy thế cũng nhảy lên theo.

Thạch Xuyên có vẻ bị dung mạo xinh đẹp của Nguyệt Dung thu hút, vừa lên sa chu liền chủ động bắt chuyện với Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung vừa trò chuyện cùng Thạch Xuyên, vừa điều khiển sa chu.

Sa chu chậm rãi tiến lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, so với phi độn cũng không kém bao nhiêu, chẳng mấy chốc đã tới chỗ cạnh một núi đá nhỏ.

“Hang ổ cặp Xích Kim ngô công kia ở ngay dưới núi đá này, cả hai con yêu thú này đã mở linh trí từ lâu, giác quan lại rất nhạy bén, các vị đạo hữu đừng tùy tiện triển khai thần thức, tránh để bọn chúng phát hiện.” Nguyệt Dung truyền âm nói.

Cả đám nhao nhao gật đầu.

Nguyệt Dung điều khiển sa chu dừng ở một chỗ kín đáo gần đó, lấy ra một bộ trận kỳ trận bàn màu vàng rồi nhanh chóng bố trí trên mặt đất, thủ pháp của nàng thành thạo giống như một trận pháp sư.

“Đây là Hậu Thổ Nhị Tướng trận?” Nhìn một hồi, Tả Khinh Huy cuối cũng đã nhận ra lai lịch bộ trận pháp này.

“Ồ, Tả đại hữu cũng hiểu trận pháp?” Nguyệt Dung ngoảnh đầu nhìn lại, cười một tiếng.

“Hiểu thì không dám nói, chỉ là có đọc qua chút ít.” Tả Khinh Huy trầm tĩnh đáp, tựa như không hề thấy đôi mắt câu hồn đoạt phách của Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung trong mắt lờ mờ hiện lên nét kinh ngạc, xong cũng không quá bận tâm mà tiếp tục cúi đầu bày trận, rất nhanh đã xong xuôi.

“Nguyệt cô nương hảo thủ đoạn, có Hậu Thổ Nhị Tướng trận này là hậu thuẫn, hai con Xích Kim ngô công có lợi hại hơn nữa cũng không uy hiếp được chúng ta.” Thạch Xuyên nịnh nọt.

“Thạch đạo hữu quá khen.” Nguyệt Dung nở nụ cười xinh đẹp, khách sáo đáp.

“Pháp trận đã bố trí xong, tiếp sau đâu chúng ta theo kế hoạch đã bàn bạc, chia hai đường hành động, ta cùng Thôi đạo hữu, Vương thị huynh đệ đi dụ Xích Kim ngô công tới đây, các ngươi chờ ở đây tiếp ứng.” Liêu quản sự mở miệng phân công.

“Dụ Xích Kim ngô công tương đối nguy hiểm, Liêu lão ngươi…” Thấy Liêu quản sự chủ động xin đi, Nguyệt Dung không khỏi có chút bất ngờ, do dự nói.

“Luận điều khiển Hậu Thổ Nhị Tướng trận thì ta vẫn kém ngươi, người tới điều khiển trận này thì tốt hơn, Thôi đạo hữu có một kiện pháp khi độn địa, Vương thị huynh đệ tu luyện công pháp thuộc tính Thổ, cũng am hiệu thuật hợp kích, bốn người chúng ta đi là phù hợp nhất.” Liêu quản sự giải thích.

“Liêu lão nói phải, vậy việc này xin phiền các ngươi.” Nguyệt Dung chậm rãi nói.

Liêu quản sự không nói gì thêm, chào hỏi ba người khác xong liền di chuyển về phía ngọn núi đá nhỏ.

Nguyệt Dung bấm niệm pháp quyết kích phát trận pháp, tức thì một tầng ánh sáng màu vàng đất tràn ra bao bọc mọi người vào bên trong.

Ánh sáng vàng của pháp trận tiệp cùng màu cát xung quanh nên nhìn qua rất khó để phát hiện, hơn nữa nó còn không tỏa ra chút khí tức nào.

Cả đám bên trong không cách nào dùng thần thức tra xét tình hình bên ngoài, chỉ có Nguyệt Dung nhắm hai mắt, tựa như đang thông qua trận pháp để cảm ứng tình huống bên ngoài.

Thời gian từng phút trôi qua, thoáng cái đã qua một khắc đồng hồ.

“Tới rồi, mọi người chuẩn bị.” Nguyệt Dung mở to hai mắt, nói.

Đám người trong trận nghe thế vui mừng, nhất tề tế pháp khí của mình lên, đồng thời phóng cả tầm mắt lẫn thần thức ra, dàn trận sẵn sàng chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment