Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 319: Danh Môn Sa Đạo

Chương 319: Danh môn sa đạo Chương 319: Danh môn sa đạo

Sau thời gian mấy nhịp thở, Nguyệt Dung lấy ra một mặt trận kỳ màu vàng, đưa lên phẩy mấy cái về một hướng nào đó.

Hậu Thổ Nhị Tướng trận đột nhiên tách ra, để lộ tình hình bên ngoài.

Liêu quản sự và cặp huynh đệ mặc áo bào đỏ kia mỗi bên điều khiển pháp khí phi hành của mình bay từ phía ngọn núi đá nhỏ kia qua bên này. Trên thân cả ba người đều lờ mờ có dấu máu, trông như bị thương không nhẹ, nhất là Liêu quản sự thân hình còn có vẻ hơi bất ổn, trong khi Thôi Vũ Nhiên thì không thấy đâu.

Ở phía sau ba người, một đám cát bụi bốc cao đang dí sát không buông, bên trong còn thấy có ánh vàng kim chớp động.

Ngay khi ba ngươi và đám bụi mù kia tới gần Hậu Thổ Nhị Tướng trận.

“Lên!”

Nguyệt Dung hé miệng kêu lên một tiếng yêu kiều, đồng thời tế ra một pháp khí dạng đinh màu bạc, đánh vào trong đám bụi.

Những người trong trận, bao gồm cả Tả Khinh Huy và Hoa Chi cũng nhất tề xuất thủ, các loại pháp khu hung hăng đánh tới, chỉ nháy mắt đã đánh tan đám bụi, để lộ ra một con rết dữ tợn thân to như thùng nước, dài tới bảy, tám trượng.

Con vật này như được đúc từ vàng ròng, mỗi đốt trên thân đều lập lòe phát sáng, trăm cái chân sắc bén hung hãn xẹt trên mặt đất bắn ra đầy những hoa lửa kèm âm thanh ầm ầm chấn động.

Keng keng keng!

Pháp khí của mọi người cùng đánh lên Xích Kim ngô công, hoa lửa bắn tứ tưng nhưng gần như chẳng gây được chút thương tích nào cho nó, nhiều nhất cũng chỉ để lại mấy vết xước.

Xích Kim ngô công bị đánh có vẻ đau đớn, lập tức bỏ qua đám Liêu quản sự, đổi hướng nhào tới phía đám người Hoa Chi, đoạn há mồm phun ra một đám sương độc màu xanh sẫm.

Khi pháp khí từ phía đối diện lao tới vừa tiếp xúc với sương độc, tất cả cùng nghiêng trái lệch phải, hơn nữa bề mặt còn bị phủ một tầng màu xanh sẫm, linh tính gần như mất hết, nhất loạt rơi xuống dưới khiến ai nấy cũng phải giật mình.

“Tuyệt đối đừng để sương độc này tiếp xúc với cơ thể.” Nguyệt Dung trầm giọng nói, đồng thời thúc giục lệnh kỳ màu vàng trong tay.

Quanh đó lại nổi lên những tiếng ầm ầm, hào quang màu vang một lần nữa xuất hiện, hình thành một màn sáng khá dày màu vàng.

Sương độc xanh sẫm rơi lên trên màn sáng, phát ra một hồi những tiếng “rào rào” nghe như thủy triều vỗ vào đá ngầm, sương mù quay cuồng một nhịp rồi lan tràn ra khắp bốn phía.

Nhưng không chờ mọi người kịp thở ra một hơi, bóng dáng Liêu quản sự đã xuất hiện bên trên Hậu Thổ Nhị Tướng trận, hơn nữa thân hình đã không còn vẻ lảo đảo như trước.

Chỉ thấy gã phất tay ném ra mấy trận kỳ màu vàng. Những trận kỳ này lóe lên rồi bay lơ lửng xung quanh Hậu Thổ Nhị Tướng trận, bày ra một hàng ngũ cổ quái.

Sau một loạt pháp quyết lóe lên rồi biến mất rơi lên những trận kỳ này, những trận kỳ này sau khi lắc một cái liền tỏa hào quang lập lòe đủ màu sắc, ngay sau đó, từng tia sáng từ trên trận kỳ bắn ra, liên kết lại với nhau, hình thành một trận pháp cổ quái, gắn Hậu Thổ Nhị Tướng trận vào nó.

Mấy đạo linh quang đủ loại màu sắc từ trong trận pháp cổ quái rơi xuống các nơi trên Hậu Thổ Nhị Tướng trận, màn sáng màu vàng lập tức run rẩy dữ dội, bắt đầu có xu thế sụp đổ.

“Liêu Trung! Ngươi đang làm cái quái gì vậy?” Nguyệt Dung vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vội vung tay áo ném nhanh bảy, tám trận kỳ tới các nơi trên trận pháp.

“Nguyệt đạo hữu cẩn thận dưới chân, mau lùi lại!” Tả Khinh Huy đột nhiên lớn tiếng quát, đồng thời trong tay y có thêm một ống tròn màu đỏ máu, nhắm xuống mặt đất phía sau lưng bắn ra một viên đạn màu máu to bằng quả trứng gà.

Nhưng mà mặt đất nơi đó hoàn toàn trống không, trong khi đó, bảy, tam cây hắc châm đã nhanh hơn một bước, đánh lên hai chân Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung kêu lên đau đớn, ngồi sụp xuống đất, chỗ trận kỳ vừa ném ra tắt hẳn linh quang, đồng loạt rơi xuống đất.

Gần như cùng lúc đó, dưới mặt đất chỗ viên đạn đỏ máu bắn tới chợt nghe có tiếng hét thảm truyền ra.

Lúc này đây, Hậu Thổ Nhị Tướng trận đã hoàn toàn sụp đổ, Xích Kim ngô công một lần nữa phun ra một đám sương độc thế như che trời cuốn tới, bao trùm thân ảnh cả năm người.

Theo thanh âm tức giận của Nguyệt Dung từ trong làn sương độc truyền ra, ba cột sáng vàng từ ba điểm của một hình tam giác bắn ra.

Ngay tiếp đó, một luồng sáng lớn màu vàng từ mặt đất phóng ra ra, bốc lên một đợt gió lốc mạnh mẽ, chỉ trong khoảnh khắc đã quét tan toàn bộ đám sương độc.

Hình tích của năm người trong trận hiện ra, khí tức ai nấy đều cực kỳ uể oải, những nơi lộ ra như gương mặt, cánh tay xuất hiện những ban độc, hiển nhiên là tất cả đều đã trúng độc của Xích Kim ngô công.

Nguyệt Dung là thảm nhất, trên hai chân còn có thêm bảy, tám lỗ kim đen sì, kịch độc màu đen cấp tốc lan tràn.

Nhưng tâm tính nàng quả thực cứng cỏi, tới giờ vẫn cắn răng đứng đó.

Trong khi đó ở xung quanh năm người, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bảy, tám tên tu sĩ, tất cả đều là Trúc Cơ kỳ, thân vận phục sức màu vàng, vây bọn họ vào giữa, đồng thời còn đang dùng ánh mắt châm chọc nhìn bọn họ.

Liêu quản sự, Vương thị huynh đệ và cả Thôi Vũ Nhiên thì đứng bên ngoài vòng vây, rõ ràng là cùng một bọn với đám người áo vàng này.

Tay phải Thôi Vũ Nhiên bị chém đứt tận sát vai, vết thương bằng phẳng, hiển nhiên là do y tự chặt đứt. Y lúc này đang nhìn Tả Khinh Huy bằng con mắt tràn đầy vẻ oán độc, pha lẫn chút sợ hãi.

Khi ở dưới lòng đất, tay phải y bị viên đạn đỏ máu đánh trúng. Cánh tay lập tức rữa nát với tốc độ kinh người, nếu không phải y phản ứng nhanh, kịp thời chém đứt tay thì e là giờ này cả người đã biến thành bùn máu.

Thanh niên tóc đỏ họ Văn cũng ở trong đám này, gã đưa mắt nhìn một lượt năm người trong trận giống như đang tìm kiếm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng thu ánh mắt lại.

Đám người Nguyệt Dung lúc này lòng nặng trĩu, tới giờ dù có là ai thì cũng đều rõ, bọn họ đã rơi rơi vào mưu kế của kẻ khác.

Tả Khinh Huy lại không tỏ ra lo lắng như bọn họ, bởi Hoa Chi đã âm thầm phóng một nhánh dây leo mảnh nhỏ chạy dưới lòng đất, hấp thu chất độc trong người y.

Độc ban trên người y nhanh chóng biến mất, chỉ để lại những độc ban ở chỗ hở như gương mặt, bàn tay nhằm đánh lừa đối phương.

Tả Khinh Huy đưa mắt nhìn đám người áo vàng một lượt, cuối cùng nhìn lên thân Xích Kim ngô công.

Xích Kim ngô công nằm phủ lục một bên, không những không tranh đấu với những người áo vàng kia, trái lại còn cho cảm giác như nó đang liên thủ với họ vậy.



Trên một cồn cát cách đó hơn trăm dặm, một bóng người màu vàng lẳng lặng ngồi xếp bằng. Người này chính là Viên Minh.

Hắn mặc một bộ trường bào màu vàng có mũ trùm, bên trên trường bào phủ đầy những hình vảy giáp, mọi khí tức hắn phát ra đều được trường bào che đậy.

Trường bào này là thứ hắn chế từ da của một loại Hoàng Tiên tích(thằn lằn), có công hiệu che giấu khí tức, dù không bằng áo choàng xám do Tịch Ảnh tặng nhưng hiệu quả cũng rất khá.

Hắn vốn định để cho Tả Khinh Huy và Hoa Chi theo người phủ thành chủ đi săn giết Xích Kim ngô công, còn hắn thì theo sau, tìm cơ hội cướp thi thể Xích Kim ngô công, không ngờ mọi việc lại đổi hướng, biến thành cục diện hiện giờ.

“Xem ra nhiệm này này từ đầu tới cuối đều là một âm mưu, cũng may đúng thật là có một con Xích Kim ngô công.” Viên Minh thầm nghĩ.

Hắn phóng người lên, tế ra bạch ngọc phi toa, bay thẳng về phía ngọn núi đá nhỏ.



“Liêu Trung, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nguyệt Dung nhìn về phía Liêu quản sự, lạnh lùng hỏi.

Liễu quản sự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như không nghe thấy Nguyệt Dung hỏi.

“Từ lâu đã nghe phủ thành chủ Hãm Sa thành có một vị quản sự họ Nguyệt trời sinh mị cốt, phong tao liêu nhân (lả lơi chọc người), hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giả. Các huynh đệ, hôm nay chúng ta có phúc rồi!” Một nam tử lớn bước lên trước đám người, đưa ánh mắt lộ rõ vẻ dâm tục nhìn khắp người Nguyệt Dung.

Gã này mặt dài miệng rộng, cực kỳ xấu xí, kỳ lạ nhất là trên trán còn mọc ra một cái sừng màu vàng, tu vi không ngờ đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Những tu sĩ áo vàng khác cười vang một hồi, ánh mắt đều hau háu nhìn Nguyệt Dung như thể hận không thể ánh mắt lột hết áo quần trên người nàng ra.

Thạch Xuyên tuy trong lòng giận dữ nhưng không dám nói gì.

“Các vị là ai? Hãm Sa thành chúng ta tuy chỉ là địa phương nhỏ, nhưng nhiệm vụ lần này là làm cho Ngũ Lôi tông, các vị chớ có phạm sai lầm.” Nguyệt Dung lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, tựa như không nghe thấy những lời lẽ bẩn thỉu từ phía đối diện.

“Ngũ Lôi tông? Tu sĩ Triệu quốc các ngươi e ngại cái tên này, nhưng với người Tần quốc bọn ta mà nói, nó chẳng đáng một xu.” Nam tử mọc sừng khinh thường đáp.

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Nguyệt Dung nhíu lại, dù là trong giới tu tiên Tần quốc thì Ngũ Lôi tông vẫn có uy danh hiển hách, dẫu có là tà tu đạo phỉ vô pháp vô thiên cũng tuyệt đối không dám ăn nói lỗ mãng như vậy.

Những người này lại chẳng để Ngũ Lôi tông vào mắt, không biết rốt cuộc lai lịch thế nào.

“Các vị đạo hữu, nếu ta đoán không lầm thì những người này hẳn là đệ tử Quy Nguyên tông Tần quốc.” Tiếng Cố Tam Nương vang lên bên tai bốn người.

“Quy Nguyên tông!” Nguyệt Dung và Thạch Xuyên trong lòng run lên.

Tả Khinh Huy cũng hơi chớp chớp mắt. Quy Nguyên tông là đệ nhất tông môn Tần quốc, cũng là thế lực tu tiên của Tần quốc xưng hùng xưng bá ở sa mạc Hắc Phong này, bất kể là thực hay thế lực đều không thua kém Ngũ Lôi tông Triệu quốc.

“Cố đạo hữu làm sao nhìn ra được?” Nguyệt Dung vận thần thức liên hệ, bao phủ năm người lại.

“Quy Nguyên tông am hiểu thuật hợp kích (phối hợp tấn công), môn quy sâm nghiêm, đẳng cấp phân chia rõ ràng, đệ tử dũng mãnh thiện chiến, nổi tiếng là kỷ luật nghiêm minh. Ta từng đánh với đệ tử Quy Nguyên tông, vị trí đứng của những người này thoạt nhìn lộn xộn, kỳ thực ẩn chứa huyền cơ, rất giống với hợp kích chiến trận của Quy Nguyên tông.”

Nghe vậy, Tả Khinh Huy bèn đưa mắt quan sát đám tu sĩ áo vàng kia, phát hiện đám người này thoạt nhìn đứng có vẻ lộn xộn không theo quy luật nào, những thực tế lại hàm ẩm một loại huyền cơ nào đó, khí tức mấy người lờ mờ nối liền tới nhau, thực đúng là giống một loại thần thông hợp kích nào đó.

Như vậy xem ra, đám người này khả năng cao chính là đệ tử Quy Nguyên tông.

Nhưng Tả Khinh Huy cũng chẳng để tâm tới điều này, đám này là đệ tử Quy Nguyên tông cũng tốt, đệ tử Ngũ Lôi tông cũng được, với y mà nói đều như nhau, mục đích của y chỉ có con Xích Kim ngô công kia mà thôi.

“Hóa ra các vị là đệ tử Quy Nguyên tông, bảo sao không để Ngũ Lôi tông vào trong mắt, có điều cao đồ Quy Nguyên tông từ lúc nào lại biến thành sa đạo(trộm cướp trên sa mạc)? Việc này nếu truyền ra ngoài, không biết các tiền bối cao tâng của Quy Nguyên tông sẽ có cảm nghĩ gì?” Tả Khinh Huy bước lên trước một bước, ung dung bình thản nói.

Mấy người Nguyệt Dung nhất tề biến sắc.

Tả Khinh Huy huỵch toẹt thân phận những người này, chẳng phải là đang ép đối phương giết người diệt khẩu sao?

“Họ Tả, ngươi muốn chết cũng đừng kéo chúng ta theo!” Thạch Xuyên giận dữ truyền âm.

“Ba vị đừng hoảng, chỉ cần nghe lời Tả mổ, ta tự có thủ đoạn giúp các người chạy trốn, Tả mỗ trước loại trừ kịch độc trong người giúp các ngươi.” Tiếng Tả Khinh Huy vang lên bên tai ba người.

Đám Nguyệt Dung khẽ giật mình, ngay sau đó chợt thấy dưới bàn chân hơi nhói giống như có vật sắc nhọn đâm vào.

Kịch độc trong cơ thể ba ngươi tụ xuống dưới bàn chân rồi nhanh chóng bị hút đi.

Nhất là Nguyệt Dung, chẳng những độc rết trong người được hút đi, mà kịch độc của độc châm ở hai chân cũng cấp tốc biến mất, thân thể nhanh chóng khôi phục, hữu hiệu còn hơn ăn bất cứ loại linh đan giải độc nào.

“Ha ha, không ngờ đường đường đệ tử Quy Nguyên tông lại biến thành đạo tắc, buồn cười, buồn cười quá!” Nguyệt Dung cảm thấy kinh hỉ, trên mặt lộ vẻ trào phúng, khẽ cười nói.

“Ồ, vậy mà lại nhận ra lai lịch bọn ta, vậy thì càng không thể tha các ngươi, động thủ!” Nam tử mọc sừng sầm mặt, phất tay ra lệnh.

Tu sĩ áo vàng quanh đó cùng cất bước tiến lại gần.

“Ta khuyên các vị tốt nhất là không nên tới gần đây, vị đồng bạn này của ta tu luyện độc công tà môn, một khi thi triển ra sẽ khiến phương viên trăm trượng xung quanh sinh linh đồ thán, các vị chẳng lẽ không phát hiện mùi trong không khí không giống lúc trước sao?” Tả Khinh Huy chỉ Hoa Chi ăn mặc kín mít bên cạnh, cười nói.

“Không ổn, mau lùi lại.” Nam tử mọc sừng nghe vậy sững người, mũi ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, mặt mày lập tức biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau.

Thấy cảnh này, những người khác mặc kệ có ngửi được mùi thơm hay không, tất cả đều bay nhanh về sau.
Bình Luận (0)
Comment