Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 335: Mười Ba Lần

Chương 335: Mười ba lần Chương 335: Mười ba lần

Bên trên đống phế tích, Viên Minh nhớ lại cảm giác vừa rồi, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Dưới sự trợ giúp của nguyện lực, hắn lại đột phá thẳng lên cảnh giới tầng thứ năm của Minh Nguyệt quyết.

Minh Nguyệt quyết đạt tới tầng thứ năm, Viên Minh cảm giác như đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới, không chỉ có hồn lực gia tăng trên phạm vilớn. Mấu chốt nhất chính là sau khi bước vào cảnh giới này, hắn không cần cố gắng vận chuyển hồn lực, hồn lực cũng sẽ tự vận chuyển theo Minh Nguyệt quyết, từng giờ từng phút đều sẽ không ngừng gia tăng lên.

Nói cách khác, hồn tu trong giai đoạn này hầu như mỗi thời khắc đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có một điều duy nhất hạn chế bọn họ, đó là cần phải đột phá bình cảnh qua mỗi tiểu cảnh giới.

Đây đối với hồn tu bình thường mà nói đây chính là điều khiến thực lực và tu vi của bọn họ tăng nhanh hơn hẳn pháp tu và thể tu.

Nhưng đối với Viên Minh mà nói, tốc độ tăng trưởng thực lực mức này chậm chạp hơn hẳn so với lúc hắn chủ động luyện hóa nguyện lực nhiều, chỉ có thể nói có còn hơn không mà thôi.

Thật ra hồn tu bình thường rất khó đột phá lên được cảnh giới này. Cho dù người đó có tư chất thượng giai cũng cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian khổ tu cùng với một chút cơ duyên mới có thể đột phá được.

Nhưng Viên Minh đã có nguyện lực phụ trợ, không bàn đến chuyện tốc độ tu luyện nhanh gấp trăm lần bình thường, mà chỉ nhờ vào nguyện lực sinh ra từ mấy trăm tu sĩ trong mỏ quặng vì cảm kích hành động của hắn đã giúp hắn đã một lần trùng kích phá tan.

Nguyện lực quan trọng với Viên Minh thế nào không cần nói cũng đủ hiểu, hắn không chỉ hưng phấn mà còn thầm quyết định sau này nhất định phải nghĩ biện pháp thu thật nhiều nguyện lực hơn nữa.

Sau khi đột phá tầng thứ năm, năng lực của Viên Minh cũng đã được đề tăng lên, không còn như trước kia nữa.

Đầu tiên là số lượng Hồn nha. Lúc này Hồn nha đã tăng lên bốn con, tổng cộng hiện tại hắn có mười hai con, khoảng cách viễn du cũng tăng lên thêm sáu mươi dặm.

Như thế tương đương với việc phân hồn có thể hành động với cách hắn xa rất nhiều. Dù hiện tại trong tình huống đặc thù, hắn không kiểm tra ngay được nhưng đoán chừng có lẽ phải từ ba trăm dặm trở lên.

Đáng tiếc là phân hồn tương đối độc lập, chủ hồn của Viên Minh đề thăng nhưng phân hồn không được hưởng lợi theo.

Trong những năng lực còn lại của hắn thì "Sưu Hồn" gia tăng lên nhiều nhất, tốc độ dò xét trí nhớ nhanh gấp mấy lần. Vốn dĩ lúc đầu muốn điều tra toàn bộ trí nhớ một tu sĩ ít nhất phải mất mười ngày, nửa tháng, hiện tại chỉ cần hai ngày là đủ.

Uy lực của "Chàng Hồn" và "Nha Minh" cũng tiến bộ nhảy vọt, tăng lên gấp đôi.

Uy lực "Tự Hồn" cũng tăng lên không ít, hơn nữa chẳng những có thể hấp thu tàn hồn của người chết mà còn có thể hấp thu một ít hồn phách yếu ớt còn sống.

Về phần năng lực "Khống Thi" lại không có nhiều biến hóa lớn, mỗi con Hồn nha vẫn chỉ khống chế một thi thể. Chẳng qua lúc khống chế thi thể lại càng thêm thuận tay dễ dàng hơn không ít.

Ngoại trừ những năng lực đã có, lần đột phá này còn giúp Viên Minh đã thức tỉnh một năng lực mới, là "Tình Động".

Năng lực này có thể kiểm soát các loại cảm xúc trong lòng một người, chẳng hạn như bi thương, sợ hãi, phẫn nộ, vui sướng, ghen ghét.... Có thể tăng cường hoặc áp chế mức độ, có thể khiến người ta trở nên cực kỳ tỉnh táo, cũng có thể khiến người ta trở nên cuồng loạn hoặc thậm chí trở nên điên cuồng.

Năng lực "Tình Động" cũng tương tự như huyễn thuật, thi triển thông qua thần thức, đương nhiên cũng có thể thúc giục qua Nha Minh.

Chẳng qua dựa vào thần hồn lực và tình huống tâm trí mỗi người mà hiệu quả và thời gian ảnh hưởng của "Tình Động" cũng khác nhau.

Viên Minh hiểu được năng lực này, lập tức nghĩ ra không ít diệu dụng. Chỉ tiếc là lúc này người nhiều mắt tạp. Hắn không cách nào thử nghiệm trước mắt mọi người nên chỉ đành tạm gác qua một bên, đi xuống phế tích, đến trước mặt đám người Hứa Triệt.

"Đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ."

Đám người Hứa Triệt nhìn thấy Viên Minh đi tới đều chắp tay cảm ơn, thần sắc đều có chút câu nệ.

Viên Minh khoát tay áo, cười nói: "Mấy vị đạo hữu khách khí rồi, không biết kế tiếp mấy vị tính toán thế nào?"

"Ta sẽ quay về thành Hắc Mạc, nơi đó là địa bàn của Hắc Mạc Tán minh, Quy Nguyên tông không thể nào duỗi tay qua đó được. Các đạo hữu sau này nếu tình cờ có đi ngang qua, có thể ghé qua khách sạn Tiềm Long tìm ta." Xà Vu nói.

"Tốt, chỉ là Xà đạo hữu cũng không cần phải lo lắng Quy Nguyên tông sẽ trả thù. Bọn hắn âm thầm bắt nhiều đạo hữu như vậy, lần này đào thoát ra, tin tức cũng được truyền đi, sau này bọn họ ở sa mạc Hắc Phong sẽ không còn yên ổn được nữa đâu." Viên Minh nói.

"Có lẽ là vậy. Lần này ta cũng định tung tin ra ngoài, nếu có thể khiến mấy thế lực lớn liên thủ gây áp lực xuống, buộc thế lực Quy Nguyên tông co rút lại thì không thể tốt hơn." Xà Vu cười nói.

Viên Minh gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phùng Lăng: "Phùng đạo hữu sẽ trở về Tần quốc sao? Nơi đó là đại bản doanh của Quy Nguyên tông, phải cẩn thận mới được."

"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, chỉ là ta đã thề với Quyên nhi, nhất định phải đem thi thể cẩu tặc Trần Thượng đến trước phần mộ con bé, an ủi vong linh nàng." Phùng Lăng cắn răng nói.

Viên Minh thở dài một tiếng, không khuyên nhủ thêm. Hắn quay đầu nhìn qua Hứa Triệt, còn chưa mở miệng đã thấy y chắp tay nói: "Viên công tử, không biết ta có thể đi theo đạo hữu như Tả đạo hữu hay không?"

"Ta nhớ Hứa đạo hữu vẫn còn có ân oán chưa giải quyết với Triệu Quốc? Hôm nay đã lấy được tự do, chẳng lẽ không muốn trở về báo thù sao? Tại sao lại muốn đi theo ta?" Viên Minh khẽ kinh ngạc.

Hứa Triệt lắc đầu: "Thực không dám giấu giếm, để đoạt được gia sản mà mấy người cậu của ta đã đi theo một Kết Đan của Ngũ Lôi tông. Với thực lực của ta hiện tại thật sự không thể đối kháng lại. Ta lại sống uổng mấy năm trong sa mạc Hắc Phong này, đến nay không có sở thành, cơ hội báo thù càng thêm xa vời. Viên công tử đã có lực lượng chiến thắng Kết Đan, đi theo ngài có lẽ sẽ lĩnh ngộ nhiều hơn một thân một mình lăn lộn nhiều."

"Chỉ là sao ta phải giúp ngươi?" Viên Minh hỏi.

"Tả đạo hữu từng nói ngài nguyện ý đưa chìa khóa mở cửa lồng giam cho tín đồ, ta không cần ngài đích thân ra tay, chỉ cần ngài cho ta cơ hội báo thù là được." Hứa Triệt cúi đầu trước Viên Minh như thể một tín đồ đang cúi đầu cầu nguyện trước thần linh của mình.

Viên Minh nhìn Hứa Triệt chăm chú, như thấy được chính mình trước kia: "Nếu như ngươi lấy được lực lượng, trở về đứng trước mặt kẻ thù, lại phát hiện tất cả hành vi của hắn đều có lý do chính đáng, được tất cả mọi người nhận đồng thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Hứa Triệt từng nghe qua chuyện của Viên Minh, đương nhiên cũng biết nên trả lời thế nào mới phù hợp tâm ý của Viên Minh. Thế nhưng gã vẫn do dự, sau một lát mới đứng thẳng người lên, nhìn Viên Minh nói:

"Có lẽ ta sẽ tha thứ cho hắn, có lẽ sẽ tiếp tục căm hận hắn, thậm chí sẽ giết chết hắn, nhưng dù là thế nào đi nữa thì đó chính là do tự ta lựa chọn, sẽ không phải vì làm vừa lòng bất kỳ kẻ nào mà buông tha quyền lực và tự do vốn thuộc về ta."

Viên Minh nở nụ cười. Hắn cảm nhận được lúc Hứa Triệt nói câu đó xong, từ trên người y bay lên một luồng nguyện lực nồng đậm, cuồn cuộn không ngừng hướng tới ấn ký lư hương trên cánh tay hắn.

Tín ngưỡng của phàm nhân bắt nguồn từ kính sợ và sùng bái, mà tín ngưỡng của tu sĩ lại xuất phát từ sự đồng thuận.

Đối với tu sĩ mà nói, thần và bọn họ chỉ khác nhau ở tu vi cao thấp. Bởi vậy, có thể chân chính khiến bọn họ sùng bái đi theo chính là lý niệm mà "Thần" đưa ra.

Bọn họ không phải là những tín đồ tin vào thần, mà là tùy tùng và là người đồng hành cùng Thần, không quỳ gối trước sức mạnh của Thần mà quỳ gối trước tư tưởng và ý chí của Thần.

Mà thông qua suy tư và câu trả lời vừa rồi, Hứa Triệt cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được những giải thích về tự do của Viên Minh, cũng thật tâm thật sự tán đồng ý tưởng của hắn.

Kết quả là, y đã biến thành tín đồ tu sĩ đầu tiên của Viên Minh, đã thành người đồng hành trên đường truy tìm tự do của Viên Minh. Sau này có lẽ có ngày gã cũng sẽ trở thành đối tượng được người khác ngưỡng mộ, đạt được cảm kích cùng tín ngưỡng của người khác mà có thể sinh ra nguyện lực. Mà truy theo căn nguyên, cuối cùng cũng sẽ kéo dài đến trên người Viên Minh.

Viên Minh nhìn Hứa Triệt, vỗ vỗ bả vai, cười đáp ứng thỉnh cầu của y. Mà Hứa Triệt cũng không bày ra tư thái thụ sủng nhược kinh, chỉ gật gật đầu yên lặng dời bước, đứng sau lưng Viên Minh như Tả Khinh Huy.

Xà Vu và Phùng Lăng nhìn thấy vậy, vẻ mặt cũng biến đổi khác nhau. Mà lúc này, Ô Lỗ gần như hoàn toàn biến mất trong cuộc chiến lại đột ngột xuất hiện cười hì hì đi tới trước mặt Viên Minh.

"Viên huynh, lâu rồi không gặp."

"Ngươi a, vừa rồi biến đi đâu vậy? Làm sao mãi không thấy bóng dáng?" Viên Minh bất đắc dĩ phàn nàn.

"Viên huynh thứ lỗi, ta thật sự có chuyện bất đắc dĩ." Ô Lỗ nói xong, nhìn nhìn đám người xung quanh.

Thấy vậy, Xà Vu như có chút bất mãn nhưng Phùng Lăng lại như không quan tâm, nói với Viên Minh một tiếng rồi quay người rời đi. Xà Vu thấy thế cũng đành chắp tay chào Viên Minh, cùng nhau rời đi.

Lúc này Hứa Triệt đứng sau lưng Viên Minh cũng hiểu có lẽ Ô Lỗ có chuyện muốn nói riêng với Viên Minh nên chủ động nói sẽ giúp hắn nhìn qua tình hình quáng nô phàm nhân trong mỏ, sau đó cùng Tả Khinh Huy rời đi.

Ô Lỗ đưa Viên Minh đến một nơi kín đáo, thi triển một đạo pháp quyết cách âm xong, mới nói.

"Viên huynh, chuyện đến bây giờ ta cũng không gạt ngươi. Kỳ thật ta một mực âm thầm phục vụ cho một gia tộc tu Tiên."

Viên Minh giả bộ kinh ngạc: "Lại có việc này? Chỉ là ta nhớ Lỗ huynh từng là một thành viên của Phá Hiểu. Nghe nói Phá Hiểu lai lịch thần bí, không phải là do gia tộc của ngươi lập nên đấy chứ?"

"Viên huynh suy nghĩ nhiều. Mặc dù có không ít người trong gia tộc có liên quan với Phá Hiểu nhưng tuyệt không phải là người sáng lập. Hơn nữa theo ta được biết, Phá Hiểu tuy là Tán minh nhưng người khống chế phía sau đa số đều đến từ đại tông môn, có điều Minh chủ chân chính là ai thì đến này còn chưa có ai biết rõ nữa." Ô Lỗ lắc đầu.

"Mà gia tộc của ta thật ra cũng tương tự với Phá Hiểu, nói là gia tộc Trung Nguyên nhưng trong tộc có người Nam Cương, người Tây Vực, người Bắc Mạc, thậm chí còn có cả bán yêu Đông Hải. Trong tộc có mười hai trưởng lão Kết Đan chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ ở các khu vực khác nhau, tuy là tán tu nhưng có quan hệ cực rộng. Ngưu Miện trưởng lão chịu trách nhiệm ở Triệu Quốc có quan hệ không cạn với Hải trưởng lão tọa trấn nơi này, lần này Viên huynh giết chết ông ta, ngày sau nhất định phải cẩn thận."

Viên Minh nghe Ô Lỗ nói vậy bèn nhíu mày, không khỏi hỏi: "Ô Lỗ huynh có thể bình thản nói vậy, là đang gặp phải phiền phức gì sao?"

Ô Lỗ trầm mặc một lát, thở dài: "Ài, Viên huynh có biết ta ở trong tộc nhiều năm như vậy, đã từng nhận bao nhiêu nhiệm vụ tiềm phục không?"

Viên Minh còn chưa đáp, Ô Lỗ đã xòe hai bàn tay mình ra, đáp: "Mười ba lần, ước chừng qua mười ba tông môn. Mỗi lần làm nhiệm vụ, ta đều phải từ đệ tử tầng chót bò lên, tiềm phục ngắn nhất là hai năm, dài nhất đến bảy năm. Từ lúc ta bước vào Trúc Cơ đến nay đã phải sống cuộc sống tiềm phục hơn năm mươi năm rồi, hầu như không có ngày nào tự do."
Bình Luận (0)
Comment