Chương 336: Lệnh bài đen trắng
Chương 336: Lệnh bài đen trắng
"Có đôi khi bản thân ta cũng không phân rõ ta là ai nữa. Là Ô Lỗ của Bích La động hay là Nam Trần Tử của Phong Sơn quan, hay là La Diệu của Hỏa Nguyên tông? Cứ cách một đoạn thời gian ta lại ở trong phòng đệ tử của một tông môn khác, tu luyện công pháp khác, không có lúc nào được thả lỏng, lo sợ rằng Tàng Nguyên thuật che dấu khí tức bị mất hiệu lực, bị người khác phát hiện ra." Ô Lỗ cười khổ một tiếng.
"Ta chịu đủ rồi, Viên huynh, thật sự chịu đủ rồi. Đã nhiều năm như vậy, chỉ có một mình ngươi có thể coi là bằng hữu của ta. Ha ha, nói thật, ngươi còn nhớ lúc làm thú nô ở Thập Vạn Đại Sơn từng phát hiện di chứng Tàng Nguyên thuật của ta phát tác không? Lúc ấy ta thật muốn giết chết ngươi, như giết chết những người từng phát hiện ra ta tiềm nhập trước đó. Ai ngờ lúc ta đưa Hỏa Văn thiết để ngươi lơi lỏng cảnh giác, ngươi lại nói ngươi cứu người không vì nhận được báo đáp."
Ô Lỗ chỉ vào Viên Minh, đột nhiên cười phá lên, cười nghiêng ngửa cả người, mãi một lúc sau mới nói tiếp:
"Ngươi nói, sao lại có người ngu xuẩn như vậy? Rõ ràng là cũng bị bắt tới, đến trí nhớ của mình cũng không còn, ngày ngày không nhìn thấy được hi vọng, không nhìn thấy được tương lai, chỉ có thể bị người lợi dụng, bị làm thú nô chịu đựng tra tấn mà vẫn còn lưu lại một tia thiện tâm, tình nguyện cứu một kẻ bất minh mà không cần báo đáp. Loại người này đâu cần ta phải ra tay, không chừng ngày nào đó sẽ chết trong miệng yêu thú nào đó rồi."
Viên Minh nhìn Ô Lỗ, bình tĩnh nói: "Nhưng người kia vẫn sống sót."
"Đúng vậy a, ai mà nghĩ được đâu. Tên ngu xuẩn lúc trước ta nhất thời nổi hứng lưu mạng lại, không chỉ còn sống đến bây giờ mà còn đại triển thần uy cứu một tên ngu xuẩn khác cũng đang hãm thân trong ngục tù ra ngoài. Ha ha, đây là ý trời hay sao?"
Ô Lỗ nói xong, thu lại nụ cười trên mặt: "Viên huynh, ta không muốn tiềm phục nữa, cũng không muốn sống tiếp cuộc sống thế này nữa, ta cũng muốn có được tự do của riêng mình. Ta phản bội gia tộc ta, nhưng cuối cùng vẫn bị Ngưu Miện trưởng lão bắt được. Chẳng qua hình như ông ta đang bố trí chuyện gì ở Triệu Quốc, muốn mưu tính kế hoạch gì đó nên không có thời gian quản ta, mới vứt ta vào mỏ quặng này để trừng phạt."
"Trận chiến ở mỏ quặng vừa rồi, ta không tham dự là vì lo rằng mình sẽ lưu lại dấu vết. Ngày sau Ngưu Miện tới đây, phát hiện ra được ta có liên quan đến ngươi sẽ phiền phức cho ngươi. Hôm nay mỏ quặng bị hủy không liên quan gì tới ta, tuy rằng Ngưu Miện có giao tình với Hải trưởng lão nhưng sẽ không chủ động đi tìm các ngươi. Chẳng qua sau này Viên huynh nếu có gặp phải ông ta, nhớ rõ không được nhắc đến ta hoặc chuyện mỏ quặng."
Viên Minh gật gật đầu, lại hỏi: "Ô Lỗ huynh nói như vậy, là dự định liều mạng rồi sao?"
"Đúng vậy, chỉ là Viên huynh không cần phải lo lắng. Với bản lĩnh của ta, muốn trốn không ai có thể tìm được. Chỉ tiếc là huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới gặp lại được, không cùng các ngươi nâng cốc ngôn hoan lại đã chia tay rồi. Sau này cũng không biết bao giờ mới gặp lại được."
"Hai miếng ngọc giản này là ta vội sao chép lại trong lúc hỗn chiến. Trong này có ghi lại công pháp liễm tức của ta, tên là "Tàng Nguyên quyết". Năm đó gặp nhau, ngươi từng nói qua với ta nhưng hiềm vì gia tộc không cách nào cho ngươi được, nay đã không cố kỵ nữa rồi. Còn miếng ngọc giản kia là một bộ bí thuật độc môn của gia tộc ta, tên là "Ẩn Mạch Ngưng Đan quyết", có thể gia tăng xác suất Kết Đan. Có điều cần phải lấy "Tàng Nguyên quyết" làm căn bản. Tốt nhất Viên huynh nên luyện cái đầu trước rồi hãy học cái sau."
Viên Minh không nhận ngọc giản mà đề nghị: "Ô Lỗ huynh, với thực lực của ta bây giờ, dù chưa chắc có thể chém giết tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng ngươi vẫn cứ nên cùng ta quay về thành Hãm Sa, dù Ngưu Miện tìm được, có ta tương trợ ứng đối cũng dễ hơn một mình ngươi."
Ô Lỗ nở nụ cười, nhưng vẫn lắc đầu: "Không cần, Viên huynh ngươi có đường đi của mình, làm sao có thể bị ta phiền lụy? Huống chi lần này ta không chỉ trốn tránh gia tộc truy bắt, còn tìm kiếm cơ duyên Kết Đan. Nếu thành công, không chừng ta còn trở về nhờ Viên huynh trợ giúp, cùng nhau tìm về gia tộc kia tính toán sổ sách."
Viên Minh nhìn gã đã quyết ý, không hỏi nhiều nữa mà nhận lấy ngọc giản.
Ô Lỗ nói tiếp: "Đúng rồi, vẫn còn một chuyện muốn báo cho Viên huynh. Ngươi còn nhớ trận đánh Bích La động xong, ta từng nói muốn đi ngắm biển, cuối cùng đi thành Hải Yến sao? Thực ra lúc ấy ta không chỉ đơn thuần đi ngắm cảnh mà còn nghe nói có người từng gặp được Bồng Lai đảo ở đó."
Nghe vậy Viên Minh kinh ngạc nói: "Bồng Lai đảo? Là một trong ba hòn đảo ở Đông Hải được đồn là có thuốc trường sinh đó sao? Không phải nói tới nay chưa ai tìm thấy vị trí cụ thể của nó sao?"
"Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy, về sau đến thành Hải Yến cũng phát hiện đây chỉ là lời đồn, không thể là thật được. Thế nhưng mấy năm gần đây, có tin từ Đông Hải truyền đến, tu sĩ vô tình phát hiện ra ba đảo Đông Hải càng ngày càng nhiều. Có người nói mình nhìn thấy hư ảnh, cũng nói tới gần lại biến mất, chân tướng cụ thể vẫn còn nhiều người bàn tán nhưng có thể xác định một điểm, đó là Đông Hải có khả năng phát sinh chuyện lớn. Sau này như Viên huynh có rảnh, có thể đi qua đó xem xét một phen."
Ô Lỗ lại móc ra một tấm lệnh bài nửa đen nửa trắng giao cho Viên Minh: "Đây là lệnh bài thân phận khác của ta trong Phá Hiểu Tán minh, tên là Ngô Trần, là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, được ta chuẩn bị từ trước, người trong gia tộc cũng không biết thân phận này. Phá Hiểu nhận lệnh bài không nhận người. Nội bộ Phá Hiểu hẳn đã có treo thưởng tin tức ba đảo Đông Hải, lúc này đã có không ít người tiến về Đông Hải. Ngươi đi tới, đụng độ phải họ, đưa lệnh bài biểu thị ra có thể giảm được không ít phiền toái.”
"Ngươi nhớ kỹ, đà chủ Bùi Giang Hải phân đà Đông Hải của Phá Hiểu là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, tâm cao khí ngạo, lòng dạ hẹp hòi, tốt nhất đừng đắc tội với hắn trước mặt mọi người, những chuyện khác không cần phải lo. Chỉ có một điểm, chuyện lần này khiến cả Đông Hải xôn xao, có lẽ Phó minh chủ sẽ tự ra mặt. Không ai biết được thân phận thật của hắn nhưng nghe đồn đã từng giao thủ với tu sĩ Nguyên Anh, thực lực sâu không lường được."
Viên Minh tiếp nhận lệnh bài, nhìn bộ dạng Ô Lỗ như đang dặn dò hậu sự, trong lòng khẽ thở dài, không nhịn được muốn khuyên nhủ thêm. Nhưng Ô Lỗ như nhận ra ý định của hắn, chỉ khoát tay áo cười cười, lui về sau hai bước, rồi như hiệp khách trong tiểu thuyết mà ôm quyền với Viên Minh.
"Viên huynh, thiên hạ không có yến hội nào không tàn. Từ biệt nơi đây, mong rằng sau này chúng ta còn gặp lại."
Viên Minh cũng cười, chắp tay với gã: "Ô Lỗ huynh, bảo trọng."
Ô Lỗ gật gật đầu, cười to một tiếng, xoay người lấy pháp khí phi hành vơ vét được trên thi thể trong lúc hỗn loạn, bước lên định phi hành đi, lại đột nhiên nghe Viên Minh hỏi thêm.
"Ô Lỗ huynh, sắp chia tay rồi, chẳng hay có thể lưu lại tên thật?"
Ô Lỗ cũng không quay đầu lại: "Viên huynh, ta vốn là cô nhi được gia tộc nuôi nhốt, dù có ngàn mặt nhưng không ai để ý. Chỉ đến khi là Ô Lỗ này, quen biết Viên huynh cũng là hắn, được Viên huynh giải cứu cũng là hắn. Như vậy gông xiềng đã mất hết, ngàn mặt cũng không còn, vậy sau này thân phận của ta cũng chỉ có một cái tên Ô Lỗ này mà thôi."
Nói xong, Ô Lỗ liền khống chế pháp khí bay đi ra khỏi mỏ quặng.
...
Tiễn biệt Ô Lỗ đi rồi, Viên Minh cảm khái một phen, lại bận rộn việc của mình.
Tuy rằng trận chiến ở mỏ quặng này đã giành được thắng lợi, nhưng giải quyết hậu quả tiếp theo lại đầy phiền toái.
Quặng mỏ có hơn tám trăm tu sĩ Trung Nguyên, sau khi chấm dứt tiệc ăn mừng tối nay sẽ đường ai nấy đi, mỗi người lại tiếp tục bôn ba con đường của mình. Bởi vậy ngoại trừ đồ của Hải trưởng lão là không ai dám động vào, còn lại là túi trữ vật và pháp khí trữ vật của đệ tử Quy Nguyên tông, cùng với linh thạch bên trong mỏ quặng đều được các tu sĩ coi như chiến lợi phẩm, chia chác không còn gì.
Chỉ là mỏ quặng này có rất nhiều quáng thạch, số lượng quá lớn nên những tu sĩ kia có nhặt đi nhưng vẫn còn sót lại không ít.
Viên Minh mưu tính mang hết đống quáng thạch đi, sau này tìm thời cơ bán lại cũng thu được một khoản linh thạch lớn.
Trước đó Viên Minh đi đến vị trí tiết điểm của trận pháp một chuyến, thu lại lệnh bài màu bạc mình đặt ở đó lại.
Sau đó hắn bắt tay vào chữa thương cho Kim Cương. Y là thể tu, lực khôi phục mạnh kinh người, hơn nữa Viên Minh đã đưa cho y đan dược chữa thương từ trước nên thương thế lúc giao thủ với Hải trưởng lão đã khôi phục được bảy tám phần mười rồi. Vấn đề duy nhất chính là hàn băng trên cánh tay y vẫn còn chưa tiêu tan.
Bây giờ hắn đã có thời gian rảnh rỗi, hắn bèn nghiên cứu một phen, cuối cùng cũng có thể hòa tan hàn băng ra.
Cùng lúc đó, Lôi Vũ bị Viên Minh một mực đặt ngoài mỏ quặng làm nhiệm vụ cảnh giới cũng được gọi về, chui vào trong túi linh thú.
Sau đó, hắn cùng Kim Cương đã tìm được Phùng Lăng vẫn còn chưa rời khỏi mỏ quặng, muốn hỏi về giáp trùng mà gã đã lén phục dụng để tu luyện.
Phùng Lăng vốn là pháp tu, chỉ là vạn bất đắc dĩ mới bị bức bách cải luyện thể tu. Đương nhiên hôm này không có đạo lý lưu lại giáp trùng. Có gã trợ giúp, Viên Minh cũng nhanh chóng tìm được chỗ giáp trùng lui tới.
Hắn đang định cùng Kim Cương thu thập giáp trùng, kết quả lại được Tả Khinh Huy cho biết tín đồ phàm nhân đang tìm mình, đành để Kim Cương tự bắt chúng.
Rất nhanh, Viên Minh đi tới khu cư trú của phàm nhân ở phía Bắc mỏ quặng. Lúc này, Hứa Triệt cùng Tả Khinh Huy đang dẫn ba nam nữ phàm nhân đứng đó chờ hắn.
"Minh Nguyệt thần, mấy vị này chính là thủ lĩnh do cộng đồng quáng nô phàm nhân đề cử ra, bọn họ muốn đích thân cảm tạ ngài."
Trước mặt người ngoài, Hứa Triệt không gọi thẳng tính danh của Viên Minh mà dùng tên gọi Minh Nguyệt thần.
Viên Minh gật gật đầu, đưa mắt đảo qua ba người phàm nhân kia.
Người ngoài cùng bên trái là một tráng hán trung niên, làn da ngăm đen, cả người cơ bắp phồng lên nhìn qua đầy cường tráng lực lưỡng.
Bên cạnh tráng hán là một nữ tử cũng cường tráng không kém, giữa hàng mày dày rậm lại có vài phần khí khái.
Bên phải là một lão nhân tóc bạc trắng, người gầy yếu nhưng làn da lại có một màu đồng cổ, nhìn qua đã biết là làm việc trong mỏ lâu năm.
"Tín nam tín nữ Bạch Thích, Dung Trang, Kiều Tái Bắc bái kiến Minh Nguyệt thần."
Thấy Viên Minh đi đến, ba người này hô to, đồng thời quỳ xuống.
Sau lưng bọn họ là vô số quáng nô phàm nhân ở trong khu vực nghỉ ngơi này cũng đồng thời quỳ xuống theo, cao giọng hô lớn tên Minh Nguyệt thần.