Chương 342: Lên đường
Chương 342: Lên đường
Thời gian từng giờ trôi qua, lần luyện đan này của Nhan Tư Tịnh chẳng mấy chốc đã tới bước cuối cùng.
Nàng thôi động pháp quyết, tắt lửa mở nắp lò.
Nắp lò đan màu xanh từ từ mở ra, mùi thuốc nồng nặc theo đó tràn ra ngoài. Bên trong lò đan, năm viên đan dược màu đỏ lửa nằm lơ lửng, tỏa ra sóng linh lực dày đặc, vượt xa đan dược Trúc Cơ kỳ.
“Không lẽ đây là đan dược cho Kết Đan kỳ dùng?” Viên Minh kinh hãi thầm nghĩ.
So với đan dược Trúc Cơ kỳ, giá trị của đan dược Kết Đan kỳ cao hơn rất nhiều, độ khó để luyện chế chúng cũng tăng lên ít nhất mười lần, nếu Nhan Tư Tịnh có thể luyện chế đan dược loại này thì trình độ luyện đan thực sự vượt xa dự đoán của hắn.
Viên Minh mừng thầm trong bụng, không biết có phải do thần hồn hắn cường đại thêm nhiều hay không mà dù mới chỉ cảm ngộ một lần, nhưng hắn đã nắm được sơ bộ quá trình luyện chế loại đan dược màu đỏ lửa này, đồng thời cũng đã nhớ kỹ những linh tài cần thiết.
Viên Minh có dự cảm, chỉ cần tìm đủ những tài liệu kia, xác luyện luyện chế thành công đan dược đỏ lửa này hẳn cũng sẽ không thấp, nếu sau này có cơ hội cảm ngộ thêm mấy lần nữa thì trình độ luyện đan của hắn nhất định sẽ cao thêm không ít.
Phụ thể nhanh chóng kết thúc, ý thức của hắn quay về cơ thể của mình.
Nghĩ là nghĩ vậy chứ Viên Minh không đi tìm nguyên liệu luyện đan, bởi việc quan trọng trước mắt là nhiệm vụ hộ tống sau ba ngày nữa.
Hắn thu Thâu Thiên đỉnh lại, phóng phân hồn đầu tiên chui xuống lòng đất, điều khiển nó ghé qua chỗ Bách Đan phường.
…
Ba ngày sau, Viên Minh theo đúng giờ hẹn đi tới Bách Đan phường, khi còn chưa vào cửa, hắn đã thấy có một thị nữ áo xanh đứng chờ sẵn ở đó.
“Viên tiền bối, mời đi theo ta, tiểu thư và các tiền bối khác đang chờ trên lầu.”
Viên Minh gật gật đầu, khi theo thị nữ lên lầu, hắn thuận miệng hỏi: “Đông gia(ông/bà chủ) các ngươi lần này mời tổng cộng mấy vị đạo hữu tham gia áp tải?”
“Hồi bẩm tiền bối, ngoài ngài ra thì còn có hai vị tiền bối cũng nhận nhiệm vụ, tính cả trưởng lão và cung phụng của bản phường thì lần này tổng cộng có năm người tham gia.” Thị nữ đáp.
Đang khi nói chuyện, thị nữ dẫn Viên Minh đến nhã gian lầu hai rồi đẩy cửa giúp hắn.
Nghe tiếng mở cửa, mấy người trong phòng cùng đưa mắt trông về phía cửa.
Viên Minh nhìn trong phòng một lượt, thấy Nhan Tư Tịnh đang ngồi ở vị trí chủ tọa vẫy tay ra hiệu với mình, bên phải nàng là một nữ tu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mặc váy màu lục, đầu cài trâm hoa, khóe miệng có một nốt ruồi duyên.
Còn bên trái nàng là một nam tu tướng mạo bình thường, thân vận áo bào xám, thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng tu vi đã đạt tới Kết Đan kỳ, đang chăm chú nhìn Viên Minh bằng ánh mắt dò xét.
Ngoại trừ hai người này thì trong phòng còn hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một người thân hình nhỏ thó thấp hơn Viên Minh một cái đầu, một người mặt trắng không râu, ăn vận kiểu thư sinh, tay cầm quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy.
Tu vi hai người này cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Thấy tình hình này, Viên Minh hơi híp mắt lại, Bách Đan phương vì lần hộ tống này không chỉ bỏ ra Tẩy Đan linh dịch làm thù lao mà người được mời đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, còn phái một trưởng lão Kết Đan kỳ dẫn dội, xem ra nhiệm vụ này còn lâu mới đơn giản như Nhan Tư Tịnh nói.
Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn nên không tỏ vẻ bất ngờ do dự gì, cứ vậy ung dung đi vào trong phòng, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Viên đạo hữu đã đến, để ta giới thiệu với ngươi một chút. Hai vị bên cạnh ta đây là Ngải cung phụng và Sài trưởng lão của bản phường, hai người sẽ chịu trách nhiệm dẫn đội lần này. Vị này là Cam đạo hữu của Ẩn Khâu tông, một thân pháp thuật hệ Thổ hiếm gặp đối thủ trong Trúc Cơ kỳ, vị này là Bắc Nhạn công tử, thi triển Ngự Phong quyết có thể nói xuất thần nhập hóa, từng dùng sức một người bức lui ba tu sĩ đồng cấp.”
Nghe vậy, Viên Minh ôm quyền hướng mấy người, khách khí nói: “Tại hạ Viên Minh, kính đã lâu, kính đã lâu.”
Ngải cung phụng và Bắc Nhạn công tử nhao nhao đáp lễ, Sài trưởng lão chỉ khẽ gật đầu, riêng tu sĩ dáng người nhỏ họ Cam thì quan sát trên dưới Viên Minh mấy lượt, xong mở miệng hỏi không chút khách khí: “Ta biết rất nhiều đạo hữu trong Tử Lôi thành, sao lại chưa từng nghe thấy đại danh Viên đạo hữu nhỉ?”
Viên Minh lơ đễnh cười đáp: “Ta trước đây tu luyện ở thành khác cách Tử Lôi thành khá xa, không phải chỗ tai mắt đạo hữu có thể biết tới.”
Lời này vừa ra, Bắc Nhạn công tử lập tức cười khúc khích, còn tu sĩ họ Cam thì nhướng mày, vô thức cảm thấy ý tứ trong câu nói của Viên Minh có gì đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được cớ gì để phản pháo.
Nhan Tư Tịnh ngồi ở ghế chủ tọa cũng nghe ra ý tứ trong câu nói của Viên Minh, chính là chửi khéo tu sĩ họ Cam ếch ngồi đáy giếng, nhưng nàng cũng chỉ khẽ nhếch môi chứ không nói ra, ngay sau đó liền lên tiếng đổi chủ đề.
“Được rồi, mấy vị đều đã đến, vậy để ta nói rõ chi tiết nhiệm vụ cho mấy vị đạo hữu.”
Nghe mấy lời này, tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Viên Minh cùng đưa mắt nhìn Nhan Tư Tịnh.
Nhan Tư Tịnh chỉ ngừng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Lần này các vị cần hộ tống thương đội tới Hắc Nguyệt thành, trên đường sẽ dừng ở Thiên Quân thành và Lục Châu thành mấy ngày để tiếp tế. Trong chỗ hàng hóa được vận chuyển lần này, ngoài vật tư và linh dược cơ bản ra, còn có một nhóm đan dược quý báu do Sa Nhiễm cốc đặt hàng, chỗ đan dược này có liên quan tới tín dự của bản phường, quyết không thể xuất hiện bất kỳ sơ sót nào, do vậy bản phường mới đặc biệt sắp xếp.”
Nói đoạn, nàng phất tay một cái, tức thì có mấy thị nữ bưng khay nối nhau đi vào, đứng trước mặt mấy người.
Trên mỗi khay có đặt một túi trữ vật màu xám, túi nào cũng bị cấm chế phong ấn, không thể dễ dàng mở ra.
“Trong năm túi trữ vật này, chỉ có một túi chứa đơn hàng của Sa Nhiễm cốc, những cái khác chỉ để che mắt, nhưng cụ thể là túi trữ vật nào mang đơn hàng thì đến ngay Sài trưởng lão của bản phường cũng không biết, vậy nên mời các vị mỗi người mang theo một túi, phải chú ý giữ gìn túi trữ vật thật cẩn thận, chỉ cần cuối cùng có thể mang nó nguyên vẹn đưa theo Hắc Nguyệt thành là xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, khi ấy bất kể túi là thật hay không, bản phường đều sẽ tự động dâng thù lao đã hứa lên.”
Nghe nàng nói vậy, ba người nhóm Viên Minh đều bỏ đi tâm từ dò xét, cất luôn túi trữ vật đi.
Bắc Nhạn công tử đột nhiên hỏi: “Nhan đạo hữu, thương đội trước của quý phường là do vận chuyển nhóm hàng hóa này mà bị cướp sao, không biết đã tra ra thân phận phỉ đồ chưa?”
Nhan Tư Tịnh âu sầu lắc đầu, nói: “Trước mắt chỉ biết bọn chúng gọi Phi Vũ, có Kết Đan tọa trấn, còn những cái khác chúng ta hoàn toàn không biết.”
Nghe thế, Bắc Nhạn công tử cầm quạt xếp đè lên một tay khác khép nó lại, lo lắng thở dài: “Ài, dù nói trong sa mạc Hắc Phong chẳng khi nào bình yên, nhưng gần đây liên tục xảy ra chuyện động trời, trước có Hà thành không biết làm sao bị hủy diệt, tiếp đó lại có vụ quặng mỏ của Quy Nguyên tông bị Minh Nguyệt thần gì đó phá hủy, giờ đến cả tu sĩ Kết Đan cũng đi làm sa đạo, nếu cứ tiếp tục thế này, thực không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.”
“Nói tới chuyện này lại phải nói, trên đời này nào có nơi nào không loạn? Bắc Mạc thì tông môn lớn nhỏ không ngừng hỗn chiến, Tây Vực và Tần quốc gần đây cũng nổ ra tranh đấu, phía Nam Cương mấy năm trước thì tiêu diệt một tông môn tai to mặt lớn, Đông Hải càng thêm loạn, tin Tam Tiên đảo xuất thế truyền ra làm cho không ít tu sĩ chạy tới đó, giờ không biết mỗi ngày xảy ra bao nhiêu cuộc phân tranh, đến cả đất Trung Nguyên nhìn có vẻ thái bình mà mấy năm gần đây cũng không ít cao tầng của một số tông môn thế lực bị ám sát, tới giờ còn vẫn chưa ra được hung thủ.” Tu sĩ họ Cam có vẻ vô cùng bi quan, nói.
Bắc Nhạn công tử nghe xong chỉ lắc đầu không tiếp lời, vẻ sầu lo trên mắt vẫn chưa tán đi, trong khi đó Viên Minh lại mặt mày lạnh tanh, nhìn không ra tâm tình gì.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có truyền báo, nói thương đột đã tập kết xong, Nhan Tư Tịnh lập tức đứng lên nói mấy câu, xong liền ra lệnh cho Sài trưởng lão và Ngải cung phụng dẫn mọi người tới chỗ thương đội tập kết.
…
Chập tối mấy ngày sau đó.
Nhân khi màn đêm chưa buông xuống, thương đội Bách Đan phường vừa đi suốt một ngày trời liền dừng chân hạ trại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chỉ có điều, Viên Minh đi theo đội ngũ mà trong lòng dần nảy sinh nghi hoặc.
Hành trình đi đường mấy ngày quá tuy đúng là sóng êm gió lặng, hồn nha mà hắn thả ra tra xét xung quanh cũng chưa phát hiện ra sa đạo hay tu sĩ khả nghĩ nào tiếp cận, nhưng tiến độ đi đường quá chậm của thương đội thực sự vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Theo lý thuyết mà nói, nếu là hàng hóa quan trọng, trên đường còn rất có thể sẽ đụng phải sa đạo, thương đội của Bách Đan phường nếu không đi cả ngày lẫn đêm thì ít nhất cũng phải cố gắng đi nhanh nhất có thể, thế nhưng thực tế lại trái ngược, tốc độ của thương đội này còn chậm hơn cả thương đội phàm nhân mà Viên Minh từng trà trộn lúc vào sa mạc Hắc Phong.
Nhưng khi Viên Minh nói nghi hoặc trong lòng với Ngải cung phụng lại nhận được hồi đáp khiến hắn muốn bật ngửa.
“Viên đạo hữu thứ lỗi, lần trước bị cướp khiến bản phường tổn thất nặng nề, không chỉ mất đi mất vị cung phụng mà những phàm nhân giỏi vận chuyển cũng chết gần hết, thậm chí chỗ lạc đà được chọn lựa tỉ mỉ để vận chuyển hàng hóa cũng đều bị bắt đi, lần này gây dựng lại vốn dĩ là vội vàng gấp gáp, khá nhiều người gần như chẳng có kinh nghiệm gì nên giờ tốc độ mới chậm như vậy.” Ngải cung phụng cười khổ đáp.
“Nếu đã vậy, sao không để chúng ta mang đan dược trọng yếu đi trước rồi phái nhân thủ đưa chỗ hàng còn lại đi sau?” Viên Minh lại hỏi.
Ngải cung phụng thở dài đáp: “Lần trước sau khi thương đội bị cướp, phường chủ lại rút một nhóm nhân thủ đi xử lý sự vụ khác, giờ ngay cả nhân thủ có thể đi theo thương đội cũng…”
Viên Minh giật mình, Bách Đan phường tình cảnh quẫn bách, đương nhiên muốn mời được người có thể làm hai việc cùng lúc, do vậy mới khiến đám tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bọn hắn phải “tiện thể” gánh vác cả những việc vốn dành do tu sĩ Luyện Khí kỳ đảm nhận.
Mấy lời giải thích tương tự cũng được Ngải cung phụng nói với Bắc Nhạn công tử và tu sĩ họ Cam, bọn họ dù nghe xong có hơi bất mãn, nhưng vì thù lao, cuối cùng cũng không thể nói thêm gì.
Màn đêm buông xuống, Viên Minh ngồi trong lều vải yên lặng đả tọa tu luyện, đồng thời cân nhắc lời giải thích của Ngải cung phụng, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dưới tình huống còn chưa tra rõ lai lịch sa đạo mà đã vội vàng tổ chức nhân thủ đi thương lộ, thì dẫu có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tọa trấn vẫn chẳng hề an toàn hơn trước.
Huống hồ Bách Đan phường buôn to bán lớn, sản nghiệp không nhỏ, lại còn có thể xuất ra loại đan dược đẳng cấp cao như Tẩy Đan linh dịch, nói thế nào cũng không thể chỉ vì một lần bị cướp mà suy bại tới mức đó được.
Khi hắn đang suy tư, đất cát dưới chân đột nhiên tách ra, Hoa Chi từ dưới chui lên, đi tới cạnh Viên Minh.
“Chủ thượng, chỗ mấy chục dặm về phía Đông Bắc có tám tu sĩ đang dùng thuật độn địa chạy tới đây.”
“Tu vi bọn chúng thế nào?” Viên Minh nhíu mày hỏi.
“Từ khí tức mà phán đoán thì kẻ dẫn đầu hẳn là một tu sĩ Kết Đan kỳ, ta sợ bị phát hiện nên không dám áp sát quá gần.” Hoa Chi đáp.
Viên Minh gật gật đầu xong lập tức đứng dậy, dẫn Hoa Chi ra tính thông báo với những người khác trong thương đội, nhưng khi vừa ra khỏi lều vải, hắn liền thấy ở chỗ cách đó không xa, Sài trưởng lão thân vận áo bào xám đang đứng chắp tay, ngẩng đầu ngắm sao trên trời.