Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 356: Táng Hồn Uyên

Chương 356: Táng Hồn uyên Chương 356: Táng Hồn uyên

Một bước cuối cùng của luyện chế pháp bảo sau khi hoàn thành quán linh, đó là phải dùng tinh huyết nhận chủ, sau đó ngay lập tức thu vào trong cơ thể, dùng đan hỏa ôn dưỡng khiến phù văn bên trên dần dần gắn kết một thể với nhau hình thành nên phù trận.

Một bước này rất trọng yếu, nếu không kịp thời thu vào trong cơ thể thì phù văn vừa quán linh xong sẽ mất đi hiệu dụng, khôi phục lại trạng thái pháp khí cực phẩm có bốn đạo phù văn.

Chỉ khi pháp bảo được thu vào cơ thể, ôn dưỡng vài ngày, phù trận hình thành vững chắc mới không cần phải lo bị rớt cấp nữa, tu sĩ mới có thế lấy ra dùng.

Viên Minh ngồi xếp bằng trên đài sẽ, nhắm mắt nhìn vào bên trong, thấy Diệt Hồn kiếm được đan hỏa bao bọc, năm đạo phù văn vận chuyển vững vàng, không hề có bất kỳ xung đột nào trong đó.

Hắn ý thức được mình đánh cuộc lần này đã thành công rồi.

Phù văn "Nguyền Rủa" cũng là phù văn thuộc tính Âm, phù hợp với những phù văn khác trên Diệt Hồn kiếm.

Tuy rằng phải qua nhiều khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng Viên Minh vẫn thành công thăng luyện Diệt Hồn kiếm thành pháp bảo. Vừa nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ mệt mỏi mấy ngày nay đã bị quét sạch. Hắn không kìm được hưng phấn trong lòng mà thoải mái cười to.

....

Mấy ngày sau, ở Linh Minh lâu.

Tòa lầu này nằm ở phần trên của thành Linh Phong, là quán trà lâu được Linh Phù tông xây dựng nên dành cho tu sĩ Kết Đan. Tổng cộng phân thành ba tầng, mỗi tầng lại có tác dụng khác nhau.

Tầng một là một đại sảnh rộng rãi, Linh Phù tông còn đặt không ít quầy hàng, có chỗ phụ trách xác nhận nhiệm vụ, có chỗ phụ trách bán đan dược, còn có chỗ chuyên ghi chép và trao đổi phù điểm của trưởng lão khách khanh.

Tuy rằng đại bộ phận nơi đây đều liên quan tới trưởng lão khách khanh của Linh Phù tông nhưng bọn họ cũng không ngại để những tán tu Kết Đan khác không muốn gia nhập tông môn sử dụng nơi này.

Đặc biệt là những nhiệm vụ Kết Đan kỳ được bọn họ công bố, ngoại trừ yêu cầu bắt buộc phải là thân phận trưởng lão khách khanh ra, những nhiệm vụ khác thì Kết Đan bình thường vẫn có thể nhận được.

Đương nhiên nếu tán tu nhận nhiệm vụ thì thù lao sẽ ít hơn trưởng lão khách khanh một chút, hơn nữa cũng không được thưởng phù điểm.

Tầng hai Linh Minh lâu là phòng trà cho các tu sĩ Kết Đan nghỉ ngơi giao lưu. Bên trong được trang trí lộng lẫy, vách tường và nóc nhà đều có khảm đá nguyệt thạch tản ra ánh sáng nhu hòa mà không chói mắt, dù bên ngoài có ánh sáng hay không thì nơi đây vẫn luôn luôn sáng trưng.

Các tu sĩ Kết Đan thoải mái sử dụng linh trà linh hương trong tầng lầu các này mà không cần phải trả tiền. Thậm chí còn có cả đệ tử Linh Phù tông ở đây làm người hầu, người nào người nấy tinh thông cầm kì thi họa, ngoại trừ việc tu luyện thì phàm là những vấn đề khác, các tiền bối Kết Đan có thắc mắc gì bọn họ đều có thể nói ra năm ba điều.

Có thể lôi kéo đến mức này, cũng đủ thấy Linh Phù tông bỏ ra không ít công sức.

Tầng ba Linh Minh lâu là một gian phòng giao dịch nhỏ, cách một đoạn thời gian sẽ tổ chức một buổi giao dịch giữa các tu sĩ Kết Đan với nhau. Quy mô giao dịch không lớn nhưng những thứ đưa ra giao dịch lại không phải là phàm phẩm.

Trong những năm nay, Viên Minh thường xuyên xuất nhập nơi này. Hôm nay hắn đến, quen việc dễ làm, vừa bước vào lầu hai đã thấy mấy tu sĩ Kết Đan quen biết đang ngồi nói cười với nhau.

Khi hắn đến ngồi, một nam tu dáng người cao gầy, tứ chi mảnh khảnh, mặt có râu lưa thưa đang kể về chuyện mình vừa tình cờ rơi vào một bí cảnh. Thấy Viên Minh tới đây, y khẽ gật đầu chào, cũng không ngừng lời lại.

Người này tên là Phong Thất, tán tu ở Triệu quốc, sau khi Kết Đan đã gia nhập vào hàng ngũ trưởng lão khách khanh Linh Phù tông, rất khéo ăn nói, thoải mái dễ gần nên thường xuyên hội họp với tu sĩ trong Linh Minh lâu. Y cùng Viên Minh có quan hệ không tệ, còn giới thiệu hắn làm quen với không ít người.

"Đã lâu không gặp." Viên Minh vừa ngồi xuống đã nghe bên cạnh vang lên một giọng nói với khẩu âm kỳ quặc của một nam tu khác. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là một tráng hán cao to, tay phải bị thương không chỉ quấn băng vải mà còn bôi thêm loại thuốc mỡ nào đó đậm mùi thảo dược.

"hã Tiên đạo hữu, tay ngươi làm sao vậy? Sao lại nhìn nghiêm trọng vậy?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

Nhã Tiên há mồm, vừa định trả lời thì bên cạnh đã vang lên tiếng của Phong Thất.

"Ài, nhắc tới cũng thật không may. Chuyện là lúc trước ta cùng Nhã Tiên đạo hữu ra ngoài tầm dược, đụng phải con yêu thú cấp ba. Lúc ấy chúng ta chỉ cho là có ba con, ai biết còn có một con trung giai ẩn nấp gần đó thình lình tấn công ta. Cũng may Nhã Tiên ngăn cản giúp ta, bằng không hôm nay Viên huynh không còn nói chuyện với ta rồi." Phong Thất nói xong, còn sợ hãi sờ lên cổ mình, sau đó lại cảm kích vỗ vỗ bả vai Nhã Tiên.

"Chuyện nhỏ." Nhã Tiên thản nhiên nói.

"Đúng rồi, gần đây Viên huynh đi đâu vậy? Giao dịch hội lần trước cũng không thấy ngươi tới, ngày đó vừa hay có mấy đạo hữu bên ngoài thành tới, xuất ra không ít thứ tốt, không tới thật đáng tiếc." Phong Thất nói.

"Chỉ là bế quan một đoạn thời gian, giao dịch hội không tham gia được không sao, gần đây ta cũng không thiếu cái gì." Viên Minh giải thích.

"Thật sự? Đan dược cũng không thiếu? Ta cho ngươi biết, hôm đó trong đám người đến có một người mang ra không ít đan dược của Sinh Diệp tông. Vì mấy bình đan đấy mà mấy đạo hữu tranh nhau đến nảy lửa." Phong Thất nói xong rồi chép miệng.

Viên Minh nhướng mày, lại không cảm thấy kinh ngạc.

Sa mạc Hắc Phong thiếu thốn linh thảo, đan dược luôn trong tình trạng thiếu thốn, mà đan dược Kết Đan kỳ càng thiếu nghiêm trọng. Dù cửa hàng nào có đan dược Kết Đan kỳ đều trong trạng thái cung không đủ cầu, hơn nữa giá cả cao kinh người, tu sĩ Kết Đan bình thường căn bản không thể nào mua vào nổi.

Đan dược bình thường đã khan hiếm, đừng nói tới đan dược xuất từ đại tông luyện đan như Sinh Diệp tông.

"Vậy thật đúng là đáng tiếc, chỉ là nói đi cũng phải nói lại, dù ta có tham gia, tài lực cũng có hạn, đoán chừng không mua được mấy bình." Viên Minh thở dài một tiếng.

Quả thật hắn cũng đang rầu vì đan dược. Hai năm qua, đan dược trong túi trữ vật lấy từ Quách lão và Hải trưởng lão đã gần hết sạch, bây giờ Trùng đan cho Kết Đan kỳ trên thị trường đã rất ít ỏi, hắn muốn nhặt nhạnh thêm cũng không có chỗ mà nhặt.

Nghe vậy, Phong Thất bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Lại nói tiếp, lần trước ta cùng Nhã Tiên huynh tìm được không ít linh thảo, nếu dùng luyện thành đan dược đoán chừng đủ chia cho năm người đấy. Đáng tiếc lại có yêu thú cấp ba kia thủ hộ, chúng ta sợ không thể lấy được."

Viên Minh bừng tỉnh, cười mắng: "Được lắm, hóa ra ngươi là đang chờ ta."

"Hắc hắc, Viên huynh ngươi cũng chớ tức giận. Kỳ thật ngay từ đầu ta đã muốn tìm ngươi cùng đi, ai biết ngươi đột nhiên bế quan đâu. Tuy chúng ta thất bại dưới tay yêu thú cấp ba kia nhưng Viên huynh ngươi không cần quá lo lắng. Lần này ra tay ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, hơn nữa còn mời thêm một đạo hữu Kết Đan trung kỳ đi theo. Chẳng qua có thêm Viên huynh tương trợ thì xem như chuyến này không có sơ hở gì rồi." Phong Thất nháy nháy mắt nhìn Viên Minh, cười nói.

Viên Minh trầm ngâm một lát, cũng không đồng ý ngay: "Yêu thú cấp ba mà Phong huynh nói, rốt cuộc là loại nào?"

"Là bốn con Độc Đao hoàng, một lớn ba nhỏ, trong đó có một con đã bị chúng ta đánh trọng thương, dù không chết nhưng cũng không còn bao nhiêu chiến lực." Phong Thất đáp.

Độc Đao hoàng là một loại yêu thú họ trùng chỉ có ở sa mạc Hắc Phong, bề ngoài cực kỳ giống chấu chấu nhưng đầu lại có hai sợi râu cực lớn có hình con dao bầu, mỏng như cánh ve mang theo kịch độc có thể ăn mòn da thịt. Một khi bị sợi râu này đánh trúng phải khoét ngay phần da thịt nơi đó đi để ngăn độc tính khuếch tán, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Viên Minh gật gật đầu: "Đã như vậy ta liền đi cùng Phong huynh đến đó một chuyến vậy. Chẳng qua là không biết rốt cuộc linh thảo đó ở đâu?"

Phong Thất cười cười, phun ra ba chữ: "Táng Hồn uyên."

...

Mấy ngày nay, bầu trời phủ đầy mây đen kịt, lấp kín như bức tường thành, xen lẫn trong đó là từng tràng dài sấm sét liên tù tì như tiếng trống trận. Khí tức nặng nề ép xuống khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Dưới mặt đất là cồn cát liên miên, nhấp nhô chập chùng, thế mà lại có một chỗ bị sụp xuống như thể có người dùng thanh trường kiếm chém xiên xuống, khoét đi một mảng "máu thịt" của mặt đất đi, để lại một "vết thương" kéo dài đến chừng mấy dặm.

Bãi cát vàng nơi miệng "vết thương" lõm dần theo vách đá dốc xuống, mãi cho đến khi ánh mắt trời không cách nào chiếu rọi xuống tới bên dưới được, chỉ còn lại đầy bóng tối lạnh lẽo.

Gió lạnh cuốn qua mặt cát, mang theo cát bụi gào thét rơi xuống dưới đáy cốc. Tiếng gió rít chói tai nghe như thể những oan hồn đang kêu rên, khiến người ta phải sởn da gà.

Bốn luồng ánh sáng phá vỡ bão cát, từ phía tây nam mà đến, dừng xuống ngoài rìa cốc.

Ánh sáng dần tản đi, bốn người Viên Minh hiện thân ra. Ba người kia đã từng tới đây rồi nên đã thấy cảnh này bình thường, chỉ trừ Viên Minh lần đầu nhìn thấy hiểm địa như thế, không khỏi cảm thán liên tục.

"Khó trách nơi đây có tên là Táng Hồn, đúng là mang dáng dấp ở Âm Tào Địa Phủ thật."

Nghe vậy, tu sĩ trung niên trắng trẻo anh tuấn nhưng khóe mắt có vài nếp nhăn mỉm cười nói: "Theo như Viên đạo hữu nói, vậy mấy người chúng ta tới đây là chui đầu vô lưới, đến cửa cho người ta câu hồn rồi?"

Phong Thất khoa trương xoa xoa tay: "Ai ôi!! Ta nói Phương huynh ngươi đừng có dọa ta được không? Nhìn xem lông tơ của ta dựng đứng hết cả rồi này."

Nói xong y và tu sĩ họ Phương cùng cười ha ha, ngược lại làm dịu bớt bầu không khí âm hàn nơi đây.

Viên Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cười theo vài tiếng, tâm tình vốn không khẩn trương lại càng thêm hòa hoãn.

Tu sĩ họ Phương tên là Phương Hựu Đình, cũng là một trưởng lão khách khanh của Linh Phù tông, nhìn trẻ tuổi nhưng thật ra đã bước vào Kết Đan đã nhiều năm. Không tính Viên Minh thì ông ta là người có thực lực mạnh nhất trong bốn người.

Sau khi mấy người cười nói xong, Phong Thất mới nghiêm túc nói: "Hai vị, hang ổ mấy con Độc Đao hoàng kia nằm ngay ngoài rìa Táng Hồn uyên, tuy rằng ta và Nhã Tiên huynh đã thăm dò cụ thể số lượng nhưng vẫn nên cẩn thận vẫn hơn, phòng hờ có yêu thú âm thầm đánh lén."

Phương Hựu Đình gật gật đầu: "Phong huynh yên tâm, với thần thức của ta thì dù yêu thú cấp ba thượng giai đến cũng khó mà giấu giếm được ta."

Viên Minh cũng rất tán đồng với lời này. Hắn xem ra, cường độ thần thức của Phương Hựu Đình quả thật mạnh hơn tu sĩ Kết Đan bình thường không ít, chẳng qua vẫn còn thua kém hắn một quãng.

Mấy người không tiếp tục chuyện phiếm nữa. Phong Thất phân phát cho mọi người một ít phù chú đan dược, rồi tiếp tục dẫn cả bọn bay đến gần hang ổ của Độc Đao hoàng.

Nơi đó là một cái hang động nằm dưới lớp đất cát, dù có ánh sáng lờ mờ từ trên đỉnh đầu xuyên xuống nhưng cũng không thể chiếu sáng rõ bất kỳ thứ gì.

Thỉnh thoảng lại có vài hạt cát vàng bị gió thổi cuốn tới, rơi từ vách đá ngoài rìa xuống động rào rào tạo thành một tấm rèm cát mỏng, thế nhưng cũng nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment