Chương 357: Đáng để đuổi theo!
Chương 357: Đáng để đuổi theo!
Mọi người ẩn giấu thân hình, lặng lẽ rơi xuống hố sâu, đồng thời mỗi người đều dán lên mình một tấm Dạ Thị phù (Phù lục giúp nhìn trong đêm). Bên dưới hố sâu này chồng chất xương trắng bị cát vàng chôn lấp, có yêu thú cũng có của nhân tộc. Một con châu chấu khổng lồ to bằng hình thể một người lớn đang nằm sấp trên đống xương trắng. Thân thể của nó vàng óng, hai đỉnh đầu có hai sợi râu hình loan đao đong đưa, phần lưỡi đao còn lập lòe chớp sáng.
Trên vách đá sâu bên trong hố này liên tục nhỏ ra từng giọt nước, chậm rãi tụ lại tạo thành một dòng suối trong vắt, bên cạnh dòng suối là bảy tám gốc cây, mọc hoa nhỏ màu trắng nhạt, trong đó có sáu gốc đã nở rộ hoa tản ra mùi dược hương nồng đậm. Hoa nhỏ này tên là Sa Tuyền hoa, là loại linh thảo đặc hữu ở sa mạc Hắc Phong, cũng là tài liệu chính luyện chế đan dược Dũng Tuyền đan cho Kết Đan kỳ.
Bốn người Viên Minh nhìn thấy hình ảnh trong động cũng không tùy tiện động thủ, mà tiếp tục ẩn thân dò xét khắp nơi, tìm kiếm mấy con Độc Đao hoàng khác.
"Bên trái có một con ẩn trong lớp cát, bên phải có một con trong khe hẹp giữa vách đá, ta còn chưa phát hiện ra con cấp ba trung giai kia, các ngươi...." Phương Hựu Đình thả thần thức ra, quan sát chốc lát nói.
Viên Minh khẳng định: "Con còn lại trốn dưới suối nước."
Phương Hựu Đình sửng sốt, vội thả thần thức tìm kiếm bên phía Viên Minh nói. Sau một lát, ông ta nhìn Viên Minh thật kỹ, mắt cũng hiện vẻ kinh ngạc.
Viên Minh không định giải thích gì, nói thẳng: "Con đó giao cho Phương đạo hữu ngươi vậy. Nói xong hắn đưa mắt nhìn qua Phong Thất và Nhã Tiên, lấy Bạch Sắc cốt đao ra đồng thời cùng bọn họ động thủ, mắt nhìn về phía Độc Đao hoàng đang ẩn trong đất cát.
Cốt đao phá không mà đi, gào thét chém vào trong cát. Nhưng Độc Đao hoàng kia lại như đã nhận ra gì đó, trước khi cốt đao chém trúng đã kinh sợ kêu lên một tiếng, bay nhanh ra khỏi lớp đất cát. Hai cánh nó vỗ vỗ bay người lên sượt qua cốt đao nhưng vẫn bị hàn khí trên cốt đao ảnh hưởng, cả người nó run lên, bên ngoài thân thể cũng có thêm một tầng sương trắng.
Giữa không trung, Viên Minh thấy thế bèn ra tay bấm niệm pháp quyết. Một mảng lửa màu trắng từ trong cốt đao chui ra, mãnh liệt phun tới Độc Đao hoàng.
Độc Đao hoàng muốn bay người tránh đi, lại phát hiện nó đã bị hàn khí ảnh hưởng, tốc độ bay giảm mạnh, không cách nào tách ra một khoảng cách với bạch sắc hỏa diễm được cả. Nó bèn lắc lắc đầu, hai sợi râu trên đầu múa may cuồng vũ, chém ra từng đạo ánh đao xanh biếc kín không kẽ hở đánh tan bạch sắc hỏa diễm kéo tới.
Ánh mắt Viên Minh lạnh xuống, nhấc tay lên, Bạch Sắc cốt đao lại lần nữa bay lên trời chém tới Độc Đao hoàng. Độc Đao hoàng lại lặp lại chiêu cũ, lại vung hai sợi râu trên đầu lên. Chỉ là nó chợt thấy hoa mắt, không thấy Bạch Sắc cốt đao đâu cả mà thay vào đó là đồng bạn của mình. Nó sững sờ, vô thức kêu gọi bạn đời của mình nhưng đối phương lại không nói một lời, chỉ đâm thẳng đến, vung xúc tu trên đỉnh đầu chém ngang lưng nó.
"Rặc rặc."
Thân thể con Độc Đao hoàng lập tức bị chia thành hai đoạn. Hai chi bị chém rời vẫn không ngừng nhúc nhích, hai mắt nó cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào "bạn đời" của mình tựa hồ như muốn biết nguyên nhân. Nhưng mà "bạn đời" trước mắt nó chỉ mờ đi, sau đó biến thành một thanh Bạch Sắc cốt đao bay về phía Viên Minh.
Viên Minh nhìn Độc Đao hoàng trên mặt đất, xác định sinh cơ của nó đã tiêu tán bèn khống chế cốt đao viện trợ đám người Phong Thất.
Độc Đao hoàng là yêu thú cấp ba, bản thể lại cực kỳ yếu ớt, chỉ có phản xạ linh mẫn và tốc độ cực nhanh.
Chỉ là hai lưỡi đao từ sợi râu trên đỉnh đầu nó lại cực kỳ khó giải quyết, tu sĩ Kết Đan bình thường giao thủ với nó dù có chiếm tiên cơ cũng chỉ có thể chiến với nó được vài hiệp đã đổi công thành thủ, không ngừng bị Độc Đao hoàng mài mòn đến khi kiệt sức, hoặc bị Độc Đao hoàng khác mai phục trong bóng tối đánh lén mà chết.
Nhưng với Viên Minh mà nói thì yêu thú trình độ này chỉ cần bỏ thêm chút huyễn thuật là được, không tính là cường địch khó đối phó gì. Dù sao trong mắt người khác thì con Độc Đao hoàng giao đấu với hắn chỉ đột nhiên ngơ ngẩn ra mà thôi, không ai tự hỏi vì sao như vậy cả. Nếu đám người Phong Thất không đi theo thì hắn đã sớm giải quyết hết bầy Độc Đao hoàng nơi đây rồi.
Chẳng qua khi viện trợ đám người Phong Thất, Viên Minh cũng không tùy tiện vận dụng huyễn thuật, tránh để người khác nghi kỵ. Hắn chỉ dùng bạch diễm và khí tức âm hàn trên Bạch Sắc cốt đao không ngừng làm giảm tốc độ của Độc Đao hoàng, để đám người Phong Thất tìm cơ hội một kích chém chết. Rất nhanh, mọi người đã xử lý sạch bầy Độc Đao hoàng này.
Phong Thất thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu thấy Viên Minh vẫn giữ bộ dáng như cũ bèn mở miệng cảm thán: "Không nghĩ tới Viên huynh bình thường không hiển sơn lộ thủy, thực lực cao cường như vậy, nếu không phải chính Phi Tu nói qua ta thật không tin Viên huynh ngươi vừa mới vừa mới bước vào Kết Đan không lâu."
"Phong huynh quá khen, chẳng qua ta ăn hên đạt được một kiện pháp bảo lợi hại mà thôi." Viên Minh khiêm tốn nói.
Phương Hựu Đình nhìn nhìn Bạch Sắc cốt đao trong tay Viên Minh, cũng tán đồng gật đầu: "Pháp bảo thuộc tính Âm không phổ biến, Viên đạo hữu có thể luyện ra vật này đủ thấy được trước khi Kết Đan đã chuẩn bị kỹ, hao tốn không ít tâm tư suy tính. Khó trách vừa đột phá lại có được thực lực như thế."
Viên Minh cười cười, cũng không trả lời.
Mấy người Phong Thất thấy vậy nghĩ hắn ngầm thừa nhận nên không nói thêm nữa. Mấy người thu dọn chiến trường, sau đó Phong Thất đi tới xem xét tình huống liền nói: "Còn hai gốc Sa Tuyền hoa cần thêm mấy ngày nữa mới nở ra. Không bằng chúng ta cùng nhau đợi ở đây để hái hết toàn bộ rồi hãy trở về? Dù sao nơi này là địa bàn của Độc Đao hoàng. Hôm nay toàn bộ yêu thú này bị diệt sạch, có lẽ tạm thời không có yêu thú khác đến đây nữa. Chờ thêm mấy ngày cũng không sao." Phương Hựu Đình gật gật đầu.
"Được!" Nhã Tiên vẫn rất kiệm lời.
Nhưng mà Viên Minh nghe xong lại nhíu mày. Táng Hồn uyên không phải vùng đất lành gì, dù hắn không sợ yêu thú xâm nhập nhưng nơi này lúc nào cũng có hắc phong thổi tới. Lúc trước mới tới sa mạc Hắc Phong đã gặp phải hắc phong một lần, thật sự hắn không muốn phải đối mặt thêm lần nào nữa. Hắn còn chưa mở miệng, đột nhiên biến sắc mặt nói: "Không tốt, lại có yêu thú kéo đến."
Mọi người cả kinh, vội vàng lấy pháp bảo của mình ra.
"U..u..uuu...."
Cùng lúc đó, một tràng âm thanh như tiếng nữ tử gào khóc vang lên, cơn cuồng phong từ trong hố sâu kéo tới, cuốn theo cát bụi thốc vào. Bốn người Viên Minh vội thi triển Tị Phong quyết chống đỡ bão cát ập tới.
Ngay sau đó một con đại điểu màu đen từ trên không trung rơi xuống. Nó cao gấp đôi người thường, toàn thân là lông đen nhưng nhìn kỹ lại có từng đường vân đồ đằng hình vuông màu trắng nhạt phủ trên lớp lông vũ, hai móng vuốt nhọn màu vàng sáng tựa như hổ phách, mỏ chim sắc nhọn tản ánh sáng nhàn nhạt. Trên đầu đại điểu là ba con mắt đỏ thẫm to như cái trống, nếu nhìn kỹ vào con mắt đỏ như máu kia còn thấy có đầy tơ vàng hình người như thể những u hồn, còn đồng tử trung tâm màu vàng cam lại như lần lượt từng gương mặt kêu thảm tạo nên.
"Là Tam Nhãn ô cưu, Phương đạo hữu có nhận ra con thú này không?" Viên Minh hỏi.
Phương Hựu Đình còn chưa trả lời đã nghe Phong Thất quát: "Quản nó là cái gì, tranh thủ ra tay đi. Đây là yêu thú cấp ba đỉnh phong, không chuyên tâm đối phó, lát nữa cả đám chúng ta chui cả vào bụng nó hết."
Còn chưa dứt lời, y đã kết pháp quyết, thanh thước ngọc màu xanh biếc bên người y lập tức bay ra.
Thấy vậy Viên Minh cũng chỉ đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, thúc giục Bạch Cốt Đao chém vào đầu Tam Nhãn ô cưu.
Còn Nhã Tiên thì nhanh chóng lấy ra ba lá cờ nhỏ màu vàng từ trong túi trữ vật ra, hai tay điểm vài cái lên lá cờ. Nhất thời lá cờ hiện lên một luồng sương mù màu vàng xoay xoay trên không trung, tiếp đó biến thành vòi rồng cuốn hết toàn bộ cát bụi trong hố sâu lên đánh tới Tam Nhãn ô cưu.
Về phần Phương Hựu Đình thì giơ tay lên, điểm pháp quyết lên pháp bảo Tử Sắc cương xoa của mình. Sấm sét màu tím từ cương xoa (đinh ba thép) lao ra, đánh xuống đầu Tam Nhãn ô cưu.
Đối mặt với công kích của bốn người Viên Minh, Tam Nhãn ô cưu thu cánh lại bên người, tiếp đó nó xòe tung cánh ra, vô số lông đen như mũi tên sắc nhọn từ trong cánh bắn ra, đánh vào thước ngọc cùng Bạch Sắc cốt đao làm chậm đà lao tới của chúng lại.
Tiếp theo, Tam Nhãn ô cưu há mỏ, phun ra bảy tám luồng sương mù màu xám. Sương mù màu xám nhìn mờ ảo nhưng đụng phải vòi rồng do Nhã Tiên gọi ra lại nổ tung lên, hóa thành một bức tường cao màu xám tro, ngăn cản toàn bộ bão cát lại.
Thế nhưng khi gặp tia sét từ pháp bảo của Phương Hựu Đình đánh ra, tường sương mù xám đã bị đánh tan tác, chỉ có thể ngăn cản được trong thoáng chốc. Nhưng chỉ tích tắc đó đã đủ thời cơ để Tam Nhãn ô cưu giương cánh bay lên, hiểm hóc tránh thoát được tia sét.
Tia sét từ pháp bảo Phương Hựu Đình đánh xuống mặt đất để lại một vệt cháy đen. Trong đó còn có một vầng sáng màu tím kỳ dị. Tam Nhãn ô cưu nhìn vệt cháy đen đó, ánh mắt vẫn còn chưa hết sợ hãi. Thấy vậy, Viên Minh lập tức hô: "Phương đạo hữu, ta tới ngăn chặn giúp ngươi, tranh thủ thúc giục pháp bảo đi."
Nói xong Viên Minh bèn điểm lên Bạch Sắc cốt đao. Bên trên đao hóa ra vô số ngọn lửa màu trắng đánh tới Tam Nhãn ô cưu.
Cùng lúc đó, ánh mắt Viên Minh ngưng lại, âm thầm thi triển huyễn thuật lên Tam Nhãn ô cưu. Tam Nhãn ô cưu bị huyễn thuật của Viên Minh mê hoặc, cả người chợt khựng lại một lúc, nhưng lúc này Viên Minh thấy con mắt thứ ba trên trán nó lóe lên ánh sáng đỏ. Tiếp đó nó đã thoát khỏi huyễn thuật, ba mắt đồng thời đều tập trung vào Viên Minh. Có điều trong thoáng chốc khựng người này, ngọn lửa trắng đã bổ nhào lên người Tam Nhãn ô cưu. Nó vội vàng xuất sương xám ngăn cản nhưng vẫn bị cốt hỏa thiêu tới, bên ngoài xuất hiện vài chỗ đóng sương băng.
Cùng lúc đó, Phương Hựu Đình cũng đã thúc giục pháp bảo đánh ra tia sét lần nữa. Tam Nhãn ô cưu vội vã giương cánh né tránh nhưng vẫn bị một tia sét đánh trúng, lông vũ đen kịt thoáng cái đã bị đánh rụng lởm chởm, lộ ra mảnh da thịt cháy đen.
Lúc này công kích của Phong Thất cùng Nhã Tiên cũng đã đánh tới.
Tam Nhãn ô cưu chật vật tránh né, lại dần dần có vẻ chật vật. Mắt thấy đã sắp thắng lợi, đám người Phong Thất đều phấn khởi lên, mà ánh mắt Phương Hựu Đình lại càng sáng ngời, bộ dạng vô cùng kinh hỉ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tam Nhãn ô cưu kêu to ba tiếng, miệng phun ra sương mù xám, cả người nó run lên, lông vũ toàn thân bắn ra như mưa, dồn ép khiến bốn người Viên Minh phải tạm ngừng công kích, tập trung phòng ngự.
Nhân cơ hội này, Tam Nhãn ô cưu trực tiếp quay người, khẽ vỗ cánh, không quay đầu chui qua hố sâu bay ra ngoài mà nhắm thẳng hướng sâu bên trong Táng Hồn uyên mà bay vào.
"Không được, không thể để nó chạy thoát!" Phương Hựu Đình vội vã nói một câu, tiếp đó bèn lập tức chuẩn bị độn quang đuổi theo.
"Phương đạo hữu, giặc cùng chớ đuổi, hơn nữa nó đi vào sâu trong Táng Hồn uyên, lỡ như đụng phải yêu thú lợi hại khác nữa thì làm sao bây giờ?" Viên Minh nảy sinh một tia cảnh giác, khuyên can.
"Viên đạo hữu, tin ta. Đây là Tam Nhãn ô cưu, đáng để đuổi theo!" Phương Hựu Đình lắc đầu, không để tâm đến lời khuyên của Viên Minh mà bay thẳng vào trong.