Chương 358: Hung thủ năm đó
Chương 358: Hung thủ năm đó
"Viên đạo hữu không cần phải lo lắng, tuy rằng Tam Nhãn ô cưu lợi hại nhưng chúng ta lấy bốn đánh một, chắc chắn có thể thuận lợi bắt được nó." Phong Thất vốn còn do dự, thấy Phương Hựu Đình quyết đoán như vậy cũng không nỡ từ bỏ linh tài có được từ trên người yêu thú cấp ba đỉnh phong, bèn nhanh chóng đuổi theo.
Nhã Tiên cũng hóa thành một luồng sáng màu vàng phi độn đi.
Viên Minh cau mày không biết tại sao Phương Hựu Đình cố chấp như vậy, nhưng nghĩ tới con mắt thứ ba trên trán Tam Nhãn ô cưu có thể phá giải huyễn thuật của mình, lòng cũng không nhịn được hiếu kỳ. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng cũng hiện lên độn quang đuổi theo Phương Hựu Đình.
Tốc độ phi hành của Tam Nhãn ô cưu rất nhanh, bốn người nhất thời không thể đuổi kịp. Trong mắt Phương Hựu Đình đã hiện lên vẻ lo lắng, hai tay bấm niệm pháp quyết chuẩn bị thi triển bí pháp cưỡng ép gia tăng độn tốc.
Nhưng vào lúc này, Tam Nhãn ô cưu đột ngột hạ xuống một khe nứt rộng vài trượng trên mặt đất. Bên ngoài thân Tam Nhãn ô cưu tuôn ra luồng khí đen nồng đậm, thoáng cái đã chui tọt vào bên trong khe nứt. Ba người Phương Hựu Đình đuổi sát, không chút do dự đuổi vào theo. Viên Minh đưa thần thức vào trong khe dò xét, không phát hiện bất ổn gì bèn đi theo ba người vào khe nứt đó. Khe nứt uốn lượn quanh co, như thể bọn họ đang đi sâu vào trong lòng đất.
Bốn người đuổi theo chừng một khắc, không gian phía trước đột nhiên rộng rãi, một động quật thật lớn bên dưới lòng đất hiện ra. Nơi đây đen kịt không có ánh sáng, dù đám người Viên Minh đều có tu vi Kết Đan kỳ nhưng tầm mắt cũng chỉ nhìn xa được mấy trượng.
Trong động quật tràn ngập khí âm sát nồng đậm, thần thức cũng không thể dò xét xa được, mấy người chợt thấy lo sợ bất an.
Phương Hựu Đình tiếp tục rót thêm pháp lực vào trong Tử Sắc cương xoa. Cương xoa lóe lên ánh sáng chói mắt. Những người khác cũng thúc giục pháp bảo phát sáng, đã nhanh chóng chiếu sáng một khu vực lớn.
Không khí trong động quật ẩm ướt, mặt đất kín đặc nham thạch hình răng lược bén nhọn. Đỉnh động cũng rủ xuống từng nhánh thạch nhũ như từng chiếc ranh nanh sói, tất cả lại chỉ có màu đen càng khiến người ta cảm thấy âm trầm quỷ dị.
"Nơi này có chút cổ quái! Tam Nhãn ô cưu kia đã không còn bóng dáng, chúng ta nên rời khỏi đây trước thì hơn." Ánh mắt Viên Minh quét qua mọi nơi, lại lần nữa đề nghị.
"Quả thật có điểm kỳ quặc, cứ lui ra ngoài trước hãy tính tiếp." Phương Hựu Đình cùng hai người kia nghe vậy cũng liếc nhìn nhau, bắt đầu thối lui.
Nhưng ngay khi Phương Hựu Đình vừa mới quay người, một oan hồn màu đen từ trong bóng tối sau lưng ông ta bắn ra, hai bàn tay quỷ nhuốm máu nhanh chóng chụp vào phía sau lưng Phương Hựu Đình.
Phương Hựu Đình đã cảm giác được, quét Tử Sắc cương xoa đâm ngược về phía sau. "xoẹt" một tiếng, oan hồn màu đen kia bị xé rách, biến thành khói xanh tiêu tán đi.
Nhưng mà dưới mặt đất của động quật, vách đá, đỉnh động đều đã xuất hiện bóng đen chớp lên liên tục. Từng con quỷ vật toát ra, nhìn qua có chừng một ngàn con quỷ vật, có nam có nữ, còn có cả quỷ vật hình dáng yêu thú xuất hiện.
Những quỷ vật này có thực lực không yếu, kém nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ, có gần một nửa trong đó đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Trong đó vài con trong một đám quỷ vật lờ mờ đứng ở phía sau còn có khí tức khủng bố, không thua kém gì tu sĩ Kết Đan kỳ.
Sắc mặt đám người Phương Hựu Đình thoáng cái đã tái nhợt lại. Bọn họ chẳng qua chỉ đuổi giết một con Tam Nhãn ô cưu mà thôi, không nghĩ tới gặp phải tuyệt cảnh thế này.
"Giết ra ngoài!" Viên Minh không kinh hoảng, mặt ngưng trọng nói một tiếng, dẫn đầu bay đi. Bạch Sắc cốt đao trên người hắn lướt đi thật nhanh, thân đao bốc lên ngọn lửa màu trắng mãnh liệt, chém về phía đám quỷ vật trên không trung. Bạch Cốt lãnh diễm là âm hỏa, đồng nguyên với đám quỷ vật kia cho nên gây ra thương tổn không ít đến bọn chúng. Bảy tám con quỷ vật bị lãnh diễm quét qua, thân thể tức khắc bị xé rách hóa thành khói đen tiêu tán mất.
Ba người khác thấy vậy không khỏi khâm phục dũng khí của Viên Minh, vội vàng đuổi theo.
Vào lúc này, chợt có bảy tám đốm lửa âm hỏa màu xám từ trong bóng tối gần đó phóng tới hướng ba người, tốc độ cực nhanh.
"Là Tam Nhãn ô cưu kia!" Phương Hựu Đình kinh hô, thúc giục Tử Sắc cương xoa. Thân của cương xoa hiện lên năm đạo phù văn lôi điện, ba tia sét màu tím to bằng cổ tay từ trong cương xoa bắn ra, đánh thẳng vào âm hỏa màu xám tro.
Phong Thất cùng Nhã Tiên cũng vội vàng ra tay, cây thước xanh biếc cùng ba cây cờ nhỏ màu vàng nhanh chóng hiện ra. Mười lưỡi đao gió hình lưỡi liềm màu xanh lá cùng với một cơn gió lốc màu vàng cùng nhau gào thét bắn ra, đánh vào đốm lửa âm hỏa xám. Đốm lửa xám ầm ầm tan nát, tạo thành một luồng gió lốc đẩy ba người về ba phía khác nhau trong động quật.
Quỷ vật gần đó như thủy triều dâng lên, bao phủ thân ảnh ba người. Viên Minh thấy vậy cả kinh, vội vàng xoay người định cứu giúp.
"Vèo!" một quỷ trảo đen nhánh to bằng cái cối xay thò ra khỏi vách đá gần đó, ánh sáng đen sì nơi đầu ngón tay như biến thành thực chất móc thẳng vào lồng ngực Viên Minh. Bạch Sắc cốt đao nhanh như chớp quay lại, thân đao bùng lên ánh lửa màu sáng hung hăng bổ lên quỷ trảo đen nhánh.
Đối mặt với Bạch Sắc cốt đao, quỷ trảo đen nhánh lại không hề né tránh, nhanh như sét đánh chụp lấy Bạch Sắc cốt đao. Bạch Cốt lãnh diễm trên Bạch Sắc cốt đao bùng lên thiêu đốt nhưng quỷ trảo đen nhánh lại không chút hư hao. Viên Minh khẽ hô lên một tiếng, nhanh chóng bắn ngược người về phía sau.
Một cánh tay quỷ trảo đen nhánh khác từ bên vách đá thò ra chụp vào ngay vị trí Viên Minh vừa mới đứng đó, đương nhiên nó đã chụp hụt. Bản thể quỷ trảo đen nhánh cũng đã hiện ra, là một con quỷ vật Kết Đan kỳ cao đến mấy trượng có đầu trâu thân người, như thể quỷ đầu trâu trong truyền thuyết U Minh Địa phủ.
Quỷ đầu trâu vừa xuất hiện đã vặn người nhảy lên, hóa thành một bóng đen vọt tới ngực Viên Minh, còn phun ra một đốm lửa quỷ hỏa màu xanh lá đánh về phía hắn. Viên Minh há mồm phun ra phun ra một đạo kiếm quang màu đen xỏ xuyên qua đống quỷ hỏa xanh lá. Âm hồn lực bên trong quỷ hỏa đã bị tan biến mất hơn một nửa, trở nên lập lòe ảm đạm. Phần quỷ hỏa còn lại căn bản không còn bao nhiêu sức mạnh, bị Viên Minh phất tay phóng ra một hỏa cầu đánh tan đi.
Kiếm quang màu đen tiếp tục đánh về phía trước, lóe lên rồi quấn lấy quỷ đầu trâu đã hóa thành bóng đen chém xuống.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, bóng đen bị chém thành hai đoạn. Quỷ đầu trâu bị cắt cụt hai tay, nó hoảng sợ lui về sau.
Kiếm quang màu đen này nhìn bình thường nhưng lại ẩn chứa lực lượng khủng bố có thể thôn phệ hồn lực bản nguyên. Quỷ đầu trâu đã muốn chạy trốn, đương nhiên Viên Minh không để nó thoát mất bèn thi triển ra huyễn thuật.
Quỷ đầu trâu trở nên mê mang, thân hình đang lui về phía sau cũng khựng lại. Kiếm quang màu đen nhanh như chớp bay đến đâm vào ngực nó.
Thần trí quỷ đầu trâu lập tức khôi phục lại. Nó hoảng sợ kêu thảm thiết, điên cuồng điều động âm hồn lực trong cơ thể khu trừ đi kiếm quang màu đen. Thế nhưng kiếm quang đen như đã bị đóng cứng bên trong cơ thể nó, âm hồn lực vừa mới được quỷ đầu trâu vận chuyển đã bị cắn nuốt mất chứ đừng nói khu trừ được luồng ánh kiếm đó ra ngoài.
"Vèo" "Vèo" “Vèo” "Vèo "
Ngón tay Viên Minh liên tục chỉ xuống, kiếm quang màu đen bắn ra bốn năm đạo kiếm khí đâm vào các nơi trên thân thể quỷ đầu trâu. Âm hồn lực trong cơ thể quỷ đầu trâu nhanh chóng tản đi, thân thể cao lớn của nó như bị bốc hơi, nhanh chóng thu nhỏ lại.
Pháp quyết trong tay Viên Minh lại biến đổi, mấy đạo kiếm khí xoay tròn cắt gọt, chém thân thể quỷ đầu trâu thanh mấy đoạn. Quỷ đầu trâu kêu thảm thiết, bị kiếm quang màu đen hoàn toàn cắt nuốt hết. Kiếm quang màu đen cũng hiện ra bản thể, là một thanh trường kiếm đen nhánh, là Diệt Hồn kiếm đang rung rung chấn động đầy hưng phấn.
Ba người Phương Hựu Đình tuy bị một đống quỷ vật vây công nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ, vẫn có thể tự bảo vệ bản thân an toàn, tạm thời không đáng lo. Nhìn thấy Viên Minh dễ dàng như thế chém giết quỷ đầu trâu như vậy, ba người cực vui mừng, vội vàng tụm lại cùng nhau.
Ô ô ô...
Một tràng quỷ khóc từ sâu trong động quật truyền đến như tiếng oán phụ hét chói tai, hoặc như tiếng trẻ con khóc thét. Âm thanh bén nhọn như xuyên thẳng vào sâu trong thần hồn người ta, khiến tâm thần ba người Phương Hựu Đình chập chờn, suýt chút nữa đã không nhịn được mà khoa chân múa tay vui sướng, pháp lực vận chuyển cũng trở nên hỗn loạn.
"Quỷ âm nhiếp hồn..."
Viên Minh cũng nghe thấy tiếng quỷ khóc nhưng thần hồn lực của hắn cường đại, lại đã kết thành Hồn đan nên hồn lực cô đọng ổn định, tiếng quỷ khóc này không cách nào ảnh hưởng đến hắn.
Hắn chỉ vào Diệt Hồn kiếm trên không trung. Diệt Hồn kiếm bay "vèo" ra, tiến đến thẳng Phương Hựu Đình ở gần nhất. Đến nửa đường, thanh kiếm lăng không trảm ra một kiếm.
Kiếm khí màu đen bắn ra lăng lệ ác liệt vô song, chém về phía quỷ vật bên cạnh Phương Hựu Đình.
Kiếm khí sắc bén vô cùng, Âm khí dậy sóng tựa như thiên hà trút xuống không thể lay chuyển!
Sau khi tiến giai pháp bảo, uy năng của Diệt Hồn kiếm tăng vọt, phóng thích kiếm khí cường đại hơn trước kia rất nhiều.
Quỷ vật bên cạnh Phương Hựu Đình cảm nhận được áp lực kịch liệt mà Diệt Hồn kiếm mang đến, vội vàng chạy thục mạng. Nhưng mà tốc độ lóe lên của kiếm khí nhanh hơn, lóe lên đã đến, chém ngang qua người đám quỷ vật gần đó.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, hai ba mươi con quỷ vật đã bị kiếm khí chém thành hai đoạn, dọn sạch quang cả một mảng đất.
Phương Hựu Đình đã khôi phục thần trí lại, lập tức mừng rỡ không thôi, vận dụng Tử Sắc cương xoa bắn ra mười tia lôi điện màu tím ngăn cản đám quỷ vật, phóng người lên trời, bay đến gần Viên Minh.
Vào lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên cạnh truyền đến, là của Phong Thất và Nhã Tiên!
Viên Minh vội vàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt trầm xuống, chỉ thấy lồng ngực Phong Thất bị một quỷ trảo đỏ tươi xỏ xuyên qua, thân thể nhanh chóng khô quắt lại.
Còn Nhã Tiên thì bị một đoàn sương trắng quỷ dị bao phủ toàn thân, thân thể nhanh chóng đóng băng, trong chớp mắt đã hóa thành một tượng băng.
Pháp bảo của cả hai mất đi linh quang, leng keng rơi xuống đất.
Quỷ trảo đỏ tươi kia rút về, một nữ quỷ mặt quần áo đỏ từ trong không khí hiện ra. Người này ngũ quan thanh tú, mặt trắng bệch chảy hai hàng huyết lệ, nhìn qua mà rợn người.
Một bóng quỷ trắng từ trong tượng băng Nhã Tiên chui ra, là một nam tử áo trắng có vẻ ngoài lạnh lùng, sắc mặt trắng nhợt như băng, còn mơ hồ như trong suốt.
Hai quỷ vật dày đặc âm khí, cũng đã đến cấp độ Kết Đan kỳ.
Viên Minh nhăn mày lại, nhìn số lượng quỷ vật nơi này không ít.
Quỷ vật hung lệ, nếu không có người quản lý thì đã chém giết nhau khắp nơi. Quỷ vật nơi đây không như vậy, tám phần mười là có người khống chế sau lưng.
Nhưng nghĩ đến kẻ có thể thao túng nhiều quỷ vật như vậy, hẳn thực lực không kém, cần phải cẩn thận đối địch.
"Tư Không huynh! Thích phu nhân! Vì sao các ngươi lại ở đây? Làm sao lại biến thành thế này?" Phương Hựu Đình kinh ngạc hô lên.
"Phương đạo hữu, ngươi biết hai quỷ vật này sao?" Viên Minh truyền âm hỏi.
"Bọn họ là hai vị thành chủ Kết Đan kỳ thành Địa Hà, ta từng ở thành Địa Hà hai năm nên có quen biết sơ với vợ chồng bọn họ!" Phương Hựu Đình truyền âm trả lời, trong mắt khó nén khiếp sợ.
"Nghe người ta nói thành Địa Hà mấy năm trước bị diệt vong vô cùng kì lạ." Viên Minh nhớ tới năm đó tới Bách Đan phường nhận nhiệm vụ có nghe qua một tin đồn.
"Đúng vậy, không biết sao mà tất cả mọi người trong thành Địa Hà đều biến mất một cách khó hiểu, toàn bộ thành trì biến thành một tòa thành trống rỗng. Ngũ Lôi tông có phái người điều tra nhưng không tra ra gì." Phương Hựu Đình đã tỉnh táo lại, trầm giọng truyền âm.
Sắc mặt Viên Minh trở nên cực kỳ ngưng trọng. Thành chủ Kết Đan kỳ mất tích nhiều năm trước đã biến thành hai quỷ vật. Xem ra hung thủ hủy diệt thành Địa Hà đang ở đây. Nữ quỷ mặc đồ đỏ cùng với nam tử áo trắng không ra tay với hai người Viên Minh mà nắm thi thể của hai người cùng Nhã Tiên, kéo vào trong bóng tối, lập tức biến mất không còn thấy gì nữa.
Viên Minh thấy vậy bèn vận khởi thần thức khổng lồ tản ra, tay thoáng điểm ra.
Diệt Hồn kiếm lăng không đâm tới, bắn ra một luồng kiếm khí nhỏ dài đánh về một chỗ trong động quật.
Trong bóng tối vang lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó một tiếng trầm đục "bộp" vang lên, rồi mọi thứ khôi phục như bình thường.