Chương 396: Thoát ly
Chương 396: Thoát ly
“Theo ta thấy nếu cứ tiếp tục đánh loạn thế này thì không thể nào phá vỡ đại trận, để giải quyết tình cảnh hiện tại, chỉ còn cách tiến vào Vạn Lý Hoàng Sa trận, hợp sức tấn công một điểm, cứng rắn vượt qua trận này.” Độc Cô Phong trầm ngâm hồi lâu rồi đưa ý kiến.
“Như vậy cũng có thể tính là một cách.” Lôi Minh lão tổ như có điều suy nghĩ đáp.
Kim Hi tiên tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía Vạn Sĩ Hồng tựa như muốn để y quyết định.
Nhưng Vạn Sĩ Hồng lúc lại không đưa ra quyết định ngay mà khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Y đột phá Nguyên Anh trung kỳ đã lâu, mấy năm gần đây đều bế quan tu luyện, nố lực tiến thêm một bước nên không hiểu tình hình Tô Tử Mạc lắm, hơn nữa vừa rồi phi kiếm của y xâm nhập Vạn Lý Hoàng Sa trận đã suýt bị đại trận phong ấn, nếu bản thân trực tiếp đi vào, chỉ e lực phong ấn phải tiếp nhận sẽ càng lớn hơn.
“Sao thế? Mặc Sĩ đạo hữu sợ rồi sao?” Độc Cô Phong nhìn lại, thần sắc như cười mà không phải cười.
“Độc Cô đạo hữu ngươi dám đi, ta sao lại không dám?” Vạn Sĩ Hồng mặt không biểu cảm đáp.
“Nếu đã vậy thì việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức động thủ.” Độc Cô Phong vung tay áo, trường kiếm màu đen từ trong đó bắn ra, thân kiếm hiện ra vô số tia lôi điện, chém lên mây vàng.
Tiếng sấm rền vang lên, mây vàng bị chém mở ra một khe hở lớn dài mười mấy trượng, sâu mấy trượng.
Không chờ khe hở kịp khép lại, Vạn Sĩ Hồng dẫn theo bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ xung phong lướt vào trong trước, cả năm người cùng tế ra pháp bảo đánh vào khắp bốn phía xung quanh.
Viên Minh và những tu sĩ Kết Đan kỳ dù trong lòng không chắc chắn lắm nhưng lúc này cũng chỉ có thể cắn răng đi vào theo, đồng thời mỗi người cũng tự tế ra pháp bảo, phù lục phát động công kích chung với đám Vạn Sĩ Hồng.
Mây vàng quăng cuồng muốn khép lại nhưng không theo kịp thương tổn do pháp bảo của mọi người gây ra, khe hở chẳng mấy chốc đã mở rộng gấp đôi.
Một đoàn người cứ vậy vừa phá hư Hoàng Sa đại trận, vừa đi về phía trước, chỉ chốc lát đã tiến lên hai, ba mươi trượng.
Viên Minh cũng lấy ra pháp bảo ngọc thước công kích mây vàng xung quanh, trong lòng lại âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Không gian tầng hai hắc tháp cũng không có bao nhiêu nên phạm vi Vạn Lý Hoàng Sa trận hẳn là không quá lớn, sao bọn họ đi lâu như vậy mà chưa tới điểm cuối?
Nhưng nghĩ tới Ngũ Hành Huyễn Diệt trận của hắn cũng có hiệu quả chế tạo huyễn cảnh, mở rộng không gian, nếu Vạn Lý Hoàng Sa trận đã là thứ bí truyền của Quy Nguyên tông thì việc nó có hiệu quả này cũng không kỳ quái.
Đúng vào thời khắc này, dị biến bất ngờ xảy ra.
Vạn Lý Hoàng Sa trận đột nhiên chấn động, sóng khí tức do nó tỏa ra tăng vọt, mây vàng cũng nhanh chóng trở nên dày đặc, gần như ngưng tự thành thực chất khiến hiệu quả công kích của pháp bảo lên trên đó giảm mạnh.
Không chỉ có vậy, mây vàng còn cấp tốc ngo ngoe, từ bốn phương tám hướng ép tới.
Đám người vội vàng tăng cường uy lực pháp bảo nhưng vẫn không có hiệu quả mấy, khe hở vốn rộng mấy trượng chỉ phút chốc đã giảm đi một nửa, cứ đà này chẳng mấy chốc cả đám sẽ bị mây vàng bao phủ.
Lôi Minh lão tổ miệng khẽ hừ một tiếng, bấm đốt điểm tới Lôi Ấn trên đỉnh đầu.
Pháp bảo Lôi Ấn lập tức bay lên cao nửa trượng, từng đạo lôi điện thô to từ đó bắn ra ngoài rồi rủ xuống, hình thành một màn sáng lôi điện hình tròn bao phủ mọi người vào bên trong.
Ba người Vạn Sĩ Hồng, Độc Cô Phong và Kim Hi tiên tử không để Lôi Minh lão tổ phải chống đỡ một mình, tất cả cùng thôi động pháp bảo hỗ trợ, dung nhập vào trong màn sáng lôi điện.
Pháp bảo của mấy người dù thuộc tính khác nhau, hòa chung một chỗ rất dễ xảy ra xung đột, nhưng bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chút phiền toái nho nhỏ này tất nhiên không làm khó được ba người.
Màn sáng lôi điện dày lên gấp hơn hai lần, bề mặt còn hiện ra đồ án phù văn, kiếm ảnh, đồng thời tỏa ra những tia sáng ba màu vàng kim, tím, đen, hình thành một vòng bảo hộ cực kỳ kiên cố.
Mây vàng ầm ầm ép tới, vỗ mạnh lên trên vòng bảo hộ pháp lực.
Vòng bảo hộ ba ma phát ra tiếng răng rắc như sắp không chống đỡ nổi nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được.
“Tô Tử Mạc chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, làm sao có thể phát huy Vạn Lý Hoàng Sa trận tới mức độ này!” Lôi Minh lão tổ nhíu mày nói.
Vạn Sĩ Hồng và Kim Hi tiên tử không nói gì, ngay cả Độc Cô Phong vốn khá quen thân với Tô Tử Mạc cũng trầm mặc, trong mắt hiện ra nét nghiêm trọng.
Nhưng đúng vào lúc này, từng đường vân màu vàng từ trong mây vàng thẩm thấu ra rồi tiến vào trong vòng bảo hộ pháp lực. Những đường vân này chính là trận văn phong ấn phi kiếm của Vạn Sĩ Hồng khi trước, chỉ khác là hiện tại chúng thô to hơn trước gấp bội.
Vòng bảo hộ vốn dày đặc bỗng chốc trở nên mỏng mảnh, trên bề mặt pháp bảo của bốn người cũng xuất hiện những đường vân màu vàng, linh quang nhanh chóng yếu đi.
Lôi Minh lão tổ thoáng biến sắc, lập tức bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Pháp bảo Lôi Ấn bắn ra từng đạo hồ quang điện chói mắt xé rách những đường vân màu vàng trên bề mặt.
Đám Vạn Sĩ Hồng, Kim Hi tiên tử cũng bắt chước làm theo, phá hủy hết những đường vân màu vàng, màn sáng ba màu lập tức khôi phục độ dày trước đó.
Nhưng cùng với đó lại có càng nhiều đường vân màu vàng từ trong đại trận tuôn ra làm bốn người phải liên tục thi pháp, không cách nào tiến lên được.
Đúng vào thời khắc này, mây vàng xung quanh đột nhiên sôi trào tuôn ra, dù uy năng tăng thêm một chút nhưng linh lực bên trong Vạn Lý Hoàng Sa trận lại trở nên cuồng loạn, không có trật tự được như trước, những đường vân màu vàng mới vừa chen chuc tuôn ra thoáng cái đã giảm đi quá nửa.
Vạn Sĩ Hồng mắt lóe lên, há môm phun ra ba thanh phi kiếm màu vàng sáng lấp lánh, trong lúc đó, hai thanh phi kiếm trong màn sáng ba màu cũng hạ xuống.
Năm thanh phi kiếm hòa vào nhau, lóe lên rồi hóa thành một thanh cự kiếm màu vang kim.
Vạn Sĩ Hồng đằng không bay lên, cả người tỏa ra kim quang dọa người, đoạn nhoáng cái bất ngờ dung nhập vào trong cự kiếm.
Cự kiếm màu vàng kim hóa thành một đường cầu vồng kinh thiên đâm thẳng vào mây vàng phía trước, dễ dàng xé toạc mây vàng lao ra, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Lôi Minh lão tổ thấy cảnh này lập tức vung tay áo cuốn lấy ntt đứng bên cạnh.
Lôi Ấn trên không cũng cấp tốc hạ xuống, đồng thời tỏa ra lôi quang chói mắt bao trùm cả lão lẫn Nhan Tư Tịnh.
Ngao!
Theo tiếng rồng ngâm, một con lôi giao dài mười mấy trượng từ đó bắn ra, theo sát sau Vạn Sĩ Hồng chạy dọc theo chỗ mây vàng bị xé rách còn chưa kịp khép lại vọt ra ngoài, ngay sau đó cũng lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.
Viên Minh trong mắt lộ ra dị sắc, đám tu sĩ Nguyên Anh này quả nhiên lúc trước đều ít nhiều bảo lưu thực lực, thần thông mà Vạn Sĩ Hồng và Lôi Minh lão tổ vừa thi triển hẳn mới là thực lực chân chính của bọn họ.
Nhất là Vạn Sĩ Hồng, thứ y vừa thi triển có vẻ chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất trong truyền thuyết.
Nhân Kiếm Hợp Nhất chính là thần thông cực kỳ nổi danh trong giới kiếm tu, chẳng những tốc độ bay kinh người mà còn có thể tăng uy lực phi kiếm lên mấy lần, là thần thông mà tất cả kiếm tu thiết tha mơ ước.
Chỉ có điều nghe nói thần thông này đã thất truyền từ lâu, rất nhiều năm rồi chưa thấy ai nhắc tới, không ngờ Vạn Sĩ Hồng lại biết, Trường Xuân Quan quả không hổ là đại phái số một Trung Nguyên, nội tình thâm hậu.
Vòng bảo hộ ba màu vốn đã tràn ngập nguy cơ, sau khi Vạn Sĩ Hồng và Lôi Minh lão tổ triệu hồi pháp bảo, nó cuối cùng đã không thể duy trì được nữa, ầm ầm sụp đổ, mấy người bên trong đó bị đánh văng ra ngoài.
Độc Cô Phong đang định theo sát sau Lôi Minh lão tổ nhưng lại bị phong bạo dữ dội từ vụ nổ vòng bảo hộ ngăn cản khiến y chậm mất một nhịp.
Y vội vàng thi pháp bảo vệ cơ thể, đồng thời hai tay bắn ra hai đạo kiếm khí màu đen quấn lấy Tịch Ảnh và một tu sĩ mặc áo bào đen khác, kéo cả hai về bên cạnh mình.
Kim Hi tiên tử cũng vội vàng thi pháp bảo vệ Bi Tu, sau đó phóng một vầng sáng vàng kim chụp tới chỗ Viên Minh.
Nhưng chỗ Viên Minh đứng cách Kim Hi tiên tử khá xa, cộng thêm sức gió dữ dội từ vụ nổ vòng bảo hộ đập vào làm cả người hắn bay ngược ra sau, đập mạnh lên mây vàng trước khi vầng sáng kịp chụp tới.
Viên Minh tựa như một chiếc lá rơi vào giữa dòng sông nước chảy cuồn cuộn, chỉ nháy mắt đã bị nuốt chửng.
Kim Hi tiên tử giật mình, vội vàng thôi động quyển sách màu vang kim, tức thì vô số văn tự bắn ra, kết nối lại với nhau tạo thành một tấm lưới lớn màu vàng kim trùm vào chỗ Viên Minh biến mất, tình cảnh giống như ngư dân quăng lưới vậy.
Kim Hi tiên tử bấm niệm pháp quyết điểm vào quyển sách vàng kim, lưới lớn cấp tốc thu vào nhưng bên trong lại trống không.
Tịch Ảnh khẽ biến sắc, sau đó ánh mắt thoáng chớp động rồi khôi phục vẻ bình tĩnh.
Mây vàng xung quanh càng lúc càng quay cuồng dữ dội, theo sau đó là một cỗ kiếm khí phong bạo cắt tới khiến linh quang bảo hộ của cả Kim Hi tiên tử và Độc Cô Phong cùng chấn động liên tục.
“Uy lực Vạn Lý Hoàng Sa trận này càng lúc càng kinh người, tại hạ đi trước một bước.” Độc Cô Phong chắp tay hướng Kim Hi tiên tử nói một câu, ngay sau đó một cỗ kiếm khí kinh người trùm kín cả ba người Bắc Mạc tán minh, vọt thẳng về phía trước.
Kim Hi tiên tử không thoát đi ngay mà tỏa thần thức ra toan tìm kiếm Viên Minh.
Nhưng uy lực Vạn Lý Hoàng Sa trận tăng vọt khiến sức cản với thần thức cũng mạnh lên rất nhiều, Kim Hi tiên tử mở rộng thần thức hết mức cũng không tìm thấy Viên Minh, cuối cùng đánh bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Quyển sách màu vàng kim rơi vào tay nàng xong liền tỏa ra một vầng sáng vàng lấp lánh, bao trùm nàng và Bi Tu rồi bay về phía trước.
Ở một chỗ nào đó trong Vạn Lý Hoàng Sa trận đang càng ngày càng mạnh hơn, một cái đỉnh nhỏ màu xanh nhẹ nhàng trôi nổi, thỉnh thoảng lại bị phong bạo đẩy lên dìm xuống, chính là Thâu Thiên đỉnh.
Phong bạo từ mây vàng đập lên trên Thâu Thiên đỉnh không thể nào làm nó bị tổn hại dù chỉ một chút.
Viên Minh lúc này đang ở không gian trong Thâu Thiên đỉnh, quần áo trên người rách nát, bị thương không nhẹ nhưng thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh.
Vừa rồi khi bị vụ nổ vòng bảo hộ đánh văng đi, hắn cố ý để mình rơi vào trong Vạn Lý Hoàng Sa trận, từ đó mà thoát thân rời đi.
Khi vừa vào tầng ba Hắc tháp, cả đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhất định sẽ ra tay đánh nhau, Viên Minh không muốn dính vào đó, dù sao cũng có tín đồ Nhan Tư Tịnh đó, nhờ vào nguyện lực của nàng làm dẫn, hắn có thể dễ dàng nắm bắt tình hình, vừa vặn tọa sơn quan hổ đấu.
Viên Minh lấy một viên đan dược trị tương ra ăn vào, ngồi trên đài sen bạch ngọc, kết nối thần thức với Nhan Tư Tịnh, bảo nàng một lần nữa cầu nguyện Minh Nguyệt thần.
Nhan Tư Tịnh lúc này được Lôi Minh lão tổ mang theo, đã bay ra khỏi Vạn Lý Hoàng Sa trận, vừa nghe Viên Minh truyền âm liền vâng lời thầm cầu nguyện trong lòng.
Viên Minh nắm lấy cỗ nguyện lực này đưa thần thức phủ xuống rồi nhanh chóng khuếch tán ra.
Cấm chế bên trong thành Ân Đô còn không ngăn được Thâu Thiên đỉnh phủ thần thức xuống thì nói chi đến Vạn Lý Hoàng Sa trận, toàn bộ tầng hai hắc tháp đều trong phạm vi dò xét của hắn, không để lọt bất kỳ ngóc ngách nào.
Thâu Thiên đỉnh lúc này vẫn đang chìm nổi trong mấy vàng cuồn cuộn, quanh nó không có khí tức khác lạ nào, cũng không có thần thức nào dò xét qua.
Viên Minh thầm thở phải nhẹ nhõm, tập trung nhìn sang chỗ khác.
Ở một nơi nào đó trong Hoàng Sa trận, một cái hồ lô nhỏ màu vàng đất đang dập dờn trôi nổi, miệng hồ lô phun ra một dòng cát óng ánh màu vàng đất. Đám cát này không ngừng dung nhập vào trong mây vàng. Hồ lô này hắn chính là Thiên Sa hồ lô trong lời Độc Cô Phong.
Bên trên Thiên Sa hồ lô bốc lên một tầng lửa màu vàng, theo đó cát vàng nó phun ra càng lúc càng sáng.
“Đây là đang thiêu đốt lực lượng bản nguyên của pháp bảo sao? Khó trách uy lực Vạn Lý Hoàng Sa trận càng ngày càng lớn! Chà chà, đúng là chịu chơi đấy!” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Lấy mức độ hiểu biết về pháp bảo hiện tại của bản thân thì hắn chỉ biết thiêu đốt bản nguyên pháp bảo có thể kích phát uy lực vượt xa bình thương, cái giá phải trả là pháp bảo sẽ bị hư tổn vĩnh viễn, thậm chỉ là hỏng hoàn toàn.
Về phần làm sao để làm được thì hắn không biết.
Có điều không phải pháp bảo nào cũng có thể thiêu đốt bản nguyên, hình như có những pháp bảo sở hữu tám phù văn trở lên mới có thể, cái giá này không thể nói là nhỏ được.