Chương 397: Tháp linh và khảo nghiệm
Chương 397: Tháp linh và khảo nghiệm
Lúc này, một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã mang theo thủ hạ lần lượt bay ra khỏi Vạn Lý Hoàng Sa trận, lao thẳng lên tầng ba hắc tháp.
Viên Minh cũng rời mắt khỏi Thiên Sa hồ lô, tỏa thần thức ra khắp tầng ba hắc tháp, vừa nhìn không khỏi trợn to hai mắt.
Đám người Vạn Sĩ Hồng sau khi lũ lượt bay lên tầng ba, mỗi người một thần sắc đứng lại đưa mắt quan sát.
Không gian tầng ba hắc tháp không khác mấy so với hai tầng trước, có điều là cực kỳ trống trải, đến một trụ đá cũng không có, chỉ đảo mắt một cái là có thể bao quát thế cục.
Ở phần cuối tầm mắt mọi người, có thể thấy một bệ đá hình tròn được chế tạo hoàn toàn bằng mỹ ngọc trắng bóng, lờ mờ có quang hoa chớp động.
Trên bệ đá có đặt một tấm bình phong màu máu, trên bình phong thêu năm thân ảnh quỷ dị gồm cả nam lẫn nữ. Huyết quang đỏ thẫm không ngừng biến ảo chớp động trên đó, trông vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Viên Minh khẽ động, tấm bình phong màu máu này dài hai trượng, cao một trượng, kích thước ngoại hình có nét tương đồng Bách Quỷ Dạ Hành đồ, có nhiều chỗ thậm chí giống y như đúc.
“Bình phong này giống Bách Quỷ Dạ Hành đồ của mình như thế, không lẽ đây chính là Tu La Phệ Huyết đồ?” Viên Minh âm thầm suy đoán.
Mà ở khoảng không bên trên bình phong màu máu có hai thân ảnh nhẹ nhàng trôi nổi, không ngờ lại chính là Tô Tử Mạc và thanh niên tóc vàng.
Hai người này hai tay duỗi song song sát nhau, hai chân chụm lại, trông giống như bị thứ gì trói buộc, không thể động đậy, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Một cô gái ảo đỏ mở ảo đứng trước hai người Tô Tử Mạc. Ngũ quan nàng này xem như thanh tú, nhưng hai đầu tràng mày lại mang theo sát khí cực năng, người vận một bộ áo bào đỏ rộng thùng thình dài chấm đất.
Trên thân nàng ta có một tầng lực lượng hung sát bao phủ. Thần thức đám Vạn Sĩ Hồng không thể xuyên qua nó nhưng thần thức do Viên Minh phóng xuống lại có thể giám sát hết thảy, nhẹ nhàng thu hình dáng nữ tử áo đỏ này vào trong mắt.
Khuôn mặt và cánh tay nàng này nhìn thì bình thường, nhưng bên dưới lớp áo kia kỳ thực là một khung xương rỗng, trên xương còn dính ít thịt vụn.
Về việc hai người Tô Tử Mạc lơ lửng giữa không trung là bởi thân thể hai người bị mấy dây thường vô hình vô ảnh quấn chặt.
Những sợi thừng trong suốt kia đến từ một tấm lưới lớn nằm lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn giống như mạng nhên, hai người Tô Tử Mạc nhìn qua tựa như hai con tiểu trùng đâm vào mạng nhện, bị giam cầm không thể động cựa.
Tấm lưới vô hình kia hình như là một món pháp bảo có khả năng ẩn giấu cực cao, thần thức Viên Minh từ Thâu Thiên đỉnh phủ xuống dò xét mà cũng suýt không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nữ tử áo đó với sự xuất hiện của đám Vạn Sĩ Hồng lại như không thấy, hai bàn tay khẽ mở, đầu ngón tay bắn ra từng sợi tơ máu mờ ảo đâm vào trong cơ thể hai người Tô Tử Mạc.
Thân thể hai người Tô Tử Mạc nhanh chóng khô quắt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy dược. Cả hai cùng há to môm nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Chỉ qua thời gian mấy nhịp thở, hai người sống sờ sờ đã biến thành hai cái xác khô ngay trước mắt đám Vạn Sĩ Hồng.
Một lão tổ Nguyên Anh kỳ ở bên ngoài hô mưa gọi gió cứ thé vô thanh vô tức bỏ mạng khiến tất cả mọi người ở đây phải nhíu mày híp mắt, nhìn nữ tử áo đỏ với ánh mắt kiêng kỵ.
Dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Vạn Sĩ Hồng, Lôi Minh lão tổ cũng không cảm giác được sự tồn tại của tấm lưới lớn, trong nhất thời ai nấy đều đứng yên tại chỗ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người Tô Tử Mạc đã chết nhưng thần hồn bọn họ chẳng hiểu vì sao không rời khỏi cơ thể mà vẫn tồn tại bên trong người.
“Xem ra tiểu tử Huyết Ảnh kia không có nói láo, Tu La cung xuất thế thật.” Nữ tử áo đỏ nhìn về phía đám người đứng ở đầu cầu thang, đồng thời khẽ nhúc nhích hai tay, tức thì đầu ngón tay liền bắn ra mấy đoạn tơ máu.
Mạng nhện trong suốt khẽ rung lên, thi thể hai người Tô Tử Mạc rơi xuống nhưng không rơi lên mặt đất bởi có hai xúc tu mang huyết quang từ trong bình phong màu máu bắn ra, cuốn lấy hai cái xác kéo trở về.
Trên bề mặt bình phong nổi lên từng gợn sóng huyết quang, hai cái xác khô dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
“Các hạ nhìn qua không giống người sống, không biết có phải là người trông coi bình phong màu máu này chăng?” Vạn Sĩ Hồng đảo mắt nhìn bình phong máu máu một lúc rồi khách khí chắp tay nói.
“Ta bị Tu La thượng nhận luyện hóa thành tháp linh, ở lại đã đã hơn ngàn năm chính là để chờ các ngươi, tấm bình phong này chính là Tu La Phệ Huyết đồ, món linh bảo đắc ý nhất của Tu La thượng nhân, cũng là mục tiêu của các ngươi.” Nữ tử áo đỏ nhìn về phía tấm bình phong, nói.
“Tấm bình phong này quả đúng là Tu La Phệ Huyết đồ, chỉ có điều nữ tử áo đỏ này…” Viên Minh thầm gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Lôi Minh lão tổ, Kim Hi tiên tử lúc này trên mặt đều lộ vẻ kích động, không ngờ tấm bình phong màu máu trước mặt lại là một kiện linh bảo!
Hai người thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại phái, hiển nhiên đều biết sự tồn tại của linh bảo, bên trong Trường Xuân quan có một linh bảo tên là Thương Hải Huyền Thủy Châu, trong số ít lần nó hiện đều thể hiện uy năng khủng bố kinh thiên động địa.
Trường Xuân quan mới có được địa vị bá chủ Trung Nguyên chính là nhờ vào thần uy thông thiên của Thương Hải Huyền Thủy châu.
Nếu bọn họ có thể cướp đoạt Tu La Phệ Huyết đồ, Ngũ Lôi tông và Linh Phù tông không hẳn không thể tiến thêm một bước, thậm chí có được địa vị ngang bằng với Trường Xuân quan cũng không phải chuyện bất khả thi.
“Kim Hi đạo hữu, ân oán lúc trước giữa chúng ta tạm không nói, linh bảo ngay trước mắt, ngươi ta đơn đả độc đốc e rằng không phải đối thủ của Vạn Sĩ Hồng và Hắc Mạc tán minh, chi bằng chúng ta liên thủ? Nếu có thể đoạt được Tu La Phệ Huyết đồ này, chẳng như thực lực hai tông chúng ta tăng mạnh mà địa vị tu tiên giới Triệu quốc cũng nước lên thuyền lên, không cần để ý sắc mặt Đại Tấn với Trường Xuân quan.” Lôi Minh lão tổ nén kích động trong lòng, lập tức truyền âm liên hệ Kim Hi tiên tử.
“Đề nghị của Vũ đạo hữu có lẽ không sai, nhưng Tu La Phệ Huyết đồ chỉ có một, nếu chúng ta may mắn có được, vậy nên phân chia thế nào?” Kim Hi tiên tử im lặng một lúc rồi truyền âm đáp.
“Linh bảo có giá trị không thể đo đếm, đúng là không dễ phân chia, đến lúc đó Ngũ Lôi tông và Linh Phù tông ký kết minh ước, cùng nắm giữa linh bảo này là dược, bất luận thế nào cũng không thể để linh bảo này rơi vào tay người Trường Xuân quan hay Bắc Mạc tán minh được!” Lôi Minh lão tổ truyền âm nói.
“Được, cứ theo lời Vũ đạo hữu đi!” Kim Hi tiên tử trả lời.
Lôi Minh lão tổ nghe vậy trong bụng mừng thầm nhưng trên mặt không hề đổi sắc.
Vạn Sĩ Hồng và Độc Cô Phong có hiểu biết khá sâu về Tu La thượng nhân, đều ít nhiều nghe nói người này sở hữu một kiện linh bảo, giờ thấy nữ tử áo đỏ nói vậy, trong mắt đều thoáng hiện nét kích động khó mà che giấu.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh lúc này dù đều động lòng với linh bảo, đều mang tâm tư nhưng lại chẳng thấy ai nhúc nhích gì.
Nữ tử áo đỏ cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng đưa mắt nhìn đám người phía dưới.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lần nữa rơi vào tĩnh lặng tới độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Nếu các hạ đã chờ chúng ta xông quan, cớ gì phải đánh giết hai người Tô Tử Mạc?” Lôi Minh lão tổ lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Muốn lấy Tu La Phệ Huyết đồ thì phải vượt qua kiểm tra của Tu La thượng nhân, vừa rồi hai người này không nghe ta khuyên can, muốn cưỡng ép đoạt bảo, kẻ không theo quy củ đương nhiên phải trả cái giá tương ứng. Các ngươi nếu định cưỡng ép đoạt bảo thì cũng có thể thử một chút.” Nữ tử áo đỏ đáp với ngữ điệu bình tĩnh.
Lôi Minh lão tổ cười gượng một tiếng rồi ngậm miệng lại.
“Chúng ta đương nhiên sẽ không vô lễ giống như Tô Tử Mạc, chỉ có điều Tu La Phệ Huyết đồ chính là linh bảo, giá trị không thể đo đếm, đạo hữu ở đây trông coi cả ngàn năm, thực sự cứ như vậy để chúng ta lấy đi sao?” Độc Cô Phong nói tiếp.
“Ta phụng mệnh trấn thủ nơi này, ngày nào Tu La Phệ Huyết đồ còn ở đây, ngày đó ta vẫn chưa thể rời đi. Các ngươi mang Tu La Phệ Huyết đồ này đi, cũng đồng nghĩa ta thoát khỏi gông xiềng, đây chẳng phải là chuyện ta đang cầu còn không được! Hơn nữa giờ ta là linh tháp chi thân, cũng không thể phát huy uy năng linh bảo, muốn thứ đồ gân gà này làm gì?” Nữ tử áo đỏ đáp.
Mấy người Độc Cô Phong nghe thế thoáng thả lỏng cơ mặt, tựa như tin tưởng lời giải thích của nữ tử áo đỏ.
“Xin hỏi các hạ, khảo nghiệm mà Tu La thượng nhận lưu lại ở đây là gì?” Độc Cô Phong hỏi.
“Tu La Phệ Huyết đồ chính là linh bảo cực âm tà, không phải người tâm trí kiện định thì không thể nắm giữ, mấy người các người trước tiên xông vào Huyết Hồn lĩnh vực này một lần, người thông qua tiếp tục tiến vào khảo nghiệm “Vấn Tâm” bên trong đó, người thông qua cuối cùng sẽ có được Tu La Phệ Huyết đồ.” Nữ tử áo đỏ nói xong liền vung tay áo lên.
Không gian trong tầng ba hiện ra huyết quang dày đặc, âm phong gào rít, sương máu tràn lan, từng quỷ ảnh vặn vẹo biến hình từ trong sương máu nhao nhao phóng ra, phát ra những tiếng quỷ khóc sói gào.
Nữ tử bấm đốt mấy lần, huyết quang âm phòng cùng ngừng lại, hóa thành một tòa quang vực màu máu hình chữ nhật nằm vắt ngang ở chỗ không xa trước mặt đám người Độc Cô Phong.
Mấy người thấy thế, không khỏi tập trung quan sát quang vực màu máu, ánh mắt nhanh chóng bị huyết quang bao phủ, người đỡ đẫn bước tới trước, ngay cả Vạn Sĩ Hồng cũng không ngoại lệ.
“Cô ả áo đỏ này đúng là tâm kế rất sâu, thần thông huyễn thuật cũng rất cao minh.” Viên Minh thầm nghĩ.
Huyết quang âm phong kia chính là một môn thần thông huyễn thuật vô cùng lợi hại, nữ tử áo đỏ trước tiên dùng linh bảo Tu La Phệ Huyết đồ kia để lay động tâm thần mọi người, tiếp đó lại lấy danh khảo nghiệm để dụ mấy người Độc Cô Phong buông lỏng cảnh giác, nhất cử(một lần hành động) dùng huyễn thuật khống chế tất cả mọi người, quả thực là lợi hại.
Nhìn vào hiệu quả huyễn thuật này thì có vẻ nữ tử áo đỏ chỉ đang muốn đưa cả đám tới gần Tu La Phệ Huyết đồ.
Tấm lưới trong suốt nằm lơ lửng ngay trên quang vực màu màu đang rục rịch muốn động, giống như chỉ chờ mọi người tới gần sẽ lập tức chụp xuống đầu, tới lúc đó cả đám sẽ bị hốt gọn một mẻ.
Nhan Tư Tịnh lúc này cũng rơi vào huyễn cảnh, đờ đẫn tiến lớn, lời cầu nguyện Minh Nguyệt Thần bắt đầu đứt đoạn khiến tầm mắt Viên Minh nhanh chóng trở nên mờ ảo.
Viên Minh khẽ biến sắc, nhanh chóng suy tính một hồi xong lập tức thông qua Nhan Tư Tịnh, đưa một luồng thần thức phóng ra khắp bốn phía, đúng là đang thi triển Thập Phương Hồn Lãng, xung kích lên thần hồn tất cả mọi người.
Viên Minh không biết nữ tử áo đỏ này rốt cuộc đang toan tính gì, nhưng hiện tại Tịch Ảnh hình như cũng bị huyễn thuật khống chế, cộng thêm tình hình quỷ dị của tầng ba và thực lực cao minh của nữ tử áo đỏ kia, hắn một thân một mình e là khó mà cướp được Tu La Phệ Huyết đồ trong tay đối phương.
Trước khi xác định rõ tình hình tầng ba, những người khác không thể chết!
Đám người Độc Cô Phong thần hồn run rẩy, cùng tỉnh táo lại!
Nữ tử áo đỏ cũng cảm nhận được cỗ Thập Phương Hồn Lãng kia, trên mặt lộ vẻ tức giận, lập tức vung hai tay vồ tới, bất ngờ là tay ả sau đó lại như chui vào hư không!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng sét đì đùng cùng vang lên, đứng giữa đám người, Bi Tu bị một bàn tay máu xuyên qua. Bàn tay máu này chính là bàn tay ả áo đỏ vừa biến mất, lúc nó nhô ra, trong tay cầm theo một quả tim còn đang đập bình bịch, máu tươi đầm đìa nhỏ xuống.