Chương 401: Tranh đoạt huyết đồ
Chương 401: Tranh đoạt huyết đồ
“Làm càn! Đám tiểu bối các ngươi ăn gan hùm rồi, cho rằng bản tôn không giết được các ngươi?" Trong Tu La Phệ Huyết đồ truyền ra tiếng rống giận dữ. Hai bóng người đỏ tươi từ trong vụ cầu bắn ra, là bộ xương khô màu đỏ và nữ tử mặc đồ đỏ.
Bộ xương khô màu đỏ há mồm phun ra tám hạt châu phiêu phù giữa không trung. Mặt ngoài hạt châu nổi lên ánh sáng đỏ tươi đan xen với nhau, lấp lóe không ngừng, xâu chuỗi thành trận.
Hư ảnh Cửu Khúc huyết hà hiển hiện, mùi tanh hôi hư thối tràn ngập khiến người ta cảm thấy buồn nôn vòng quang ba người Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử.
Ba bóng người đỏ tươi là ảnh ảo của ba người Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ, Kim Hi tiên tử từ trong huyết hà hiện ra, so ra càng thêm chân thật hơn lúc trước. Pháp bảo ba người cũng được huyễn hóa ra nhưng vẫn mang theo màu đỏ như máu.
Ảo ảnh của Độc Cô Phong bấm niệm pháp quyết chỉ qua, hai mươi mốt mũi phi châm màu đỏ tươi đột ngột bắn ra, huyễn hóa ra huyết châm dày đặc đụng thẳng vào hắc châm phóng tới. Lập tức bắn ra từng chùm sáng to nhỏ lập lòe, nhất thời bất phân thắng bại.
Một thanh lôi kiếm đỏ tươi cũng đón đầu bảo kiếm màu đen của Độc Cô Phong, tiếng va chạm nổi lên, khó phân cao thấp.
Tình huống bên phía Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử cũng tương tự như vậy, bị huyễn ảnh của mình ngăn lại, giằng co nhau không cách nào tiến lên được.
Ba người đều cảm thấy nghiêm trọng. Lúc trước bọn họ nhiều lần giao thủ với bộ xương khô màu đỏ kia nhưng đều lưu lại hậu thủ. Hôm nay bọn họ đều đã ứng phó toàn lực nhưng vẫn ở thế hoà bất phân thắng bại, tựa như ảo ảnh huyết hà này gặp mạnh lại càng mạnh mẽ, vĩnh viễn không bị công phá.
"Hắc hắc, Huyết Hà Huyễn Chân đại trận của bổn tọa truyền thừa từ Thượng Cổ, dù tu vi các ngươi có mạnh mẽ thế nào, pháp bảo có tinh diệu thế nào đi nữa cũng đừng mơ phá giải trận này." Bộ xương khô màu đỏ hắc hắc cười lạnh.
Bên kia nữ tử đồ đỏ cũng thi triển ra thần thông Huyết Hải đâm vào kiếm trận màu vàng mà Vạn Sĩ Hồng tế ra, khiến cho cả tòa kiếm trận rung chuyển không thôi.
Vẻ mặt Vạn Sĩ Hồng trở nên nghiêm túc, mười ngón tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết bay vào trong kiếm trận. Mặc dù kiếm trận màu vàng tạm ổn định nhưng kiếm khí bên trong đã tán loạn rất nhiều, đều bị Huyết Hải tiếp được cả.
Khí Linh của Tu La Phệ Huyết đồ cuối cùng cũng buông lỏng một hơi, huyết vụ phía sau huyết đồ ầm ầm khởi động, co rút lại vào bên trong rồi thoáng cái biến mất.
Một khắc sau, giữa bức tranh phệ huyết đồ nổi lên những đường hoa văn màu đen như thể những đường kinh mạch của vật sống, nhanh chóng khuếch tán lan tràn khắp toàn bộ bức tranh.
Bang, bang, bang...
Lực chấn động quỷ dị lan ra khiến thiên địa linh khí quanh đó sôi trào lên, hình thành một vòng xoáy linh khí cực lớn.
Tu La Phệ Huyết đồ đón gió tăng vọt lên gấp trăm lần, hơn nữa lại trở nên vô cùng mềm mại. Vòng xoáy linh khí xô đến chín thanh phi kiếm ở trung tâm kiếm trận màu vàng.
Vạn Sĩ Hồng cả kinh vội vàng thúc giục kiếm trận ngăn cản. Vô số kiếm khí màu vàng bắn xuống chằng chịt như gió táp mưa rào. Trên kiếm khí còn hiện ra từng tia lửa màu vàng kim đánh xuống Tu La Phệ Huyết đồ.
Nhưng mà tất cả kiếm khí này đụng vào bức tranh cũng chỉ như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Chốc lát sau, vòng xoáy linh khí phát ra một lực hút vô hình, thoáng cái đã cuốn lấy chín thanh phi kiếm trong kiếm trận.
Nhưng vào lúc này, hư không bên cạnh bức tranh chợt chấn động, một bóng người mặc áo đen xuất hiện, là tu sĩ áo đen của Hắc Mạc tán minh. Y giơ tay lên.
Chiếc chìa khóa màu đen rời tay y, cực kỳ tinh chuẩn bắn vào trong khu vực trung tâm của Tu La Phệ Huyết đồ.
Bên trong Tu La Phệ Huyết đồ lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm, các hoa văn đen trên đó đều biến mất. Lực chấn động quỷ dị kia cũng thu về, vòng xoáy linh khí cũng tiêu tán.
Bức tranh nhanh chóng thu nhỏ lại thành bộ dáng như lúc trước, hóa thành một bức bình phong màu đỏ tươi, linh quang bên ngoài cũng ảm đạm đi, từ trên không trung rơi xuống.
Bộ xương màu đỏ tươi và nữ tử mặc đồ đỏ nhìn thấy mà kinh hãi, bất chấp mọi thứ mà vội vàng lao tới Tu La Phệ Huyết đồ.
Tu sĩ mặc áo đen kia lại lùi ngược về phía sau, thoáng cái đã bay ra khỏi kiếm trận màu vàng. Chiếc chìa khóa màu đen cũng từ trên bức bình phong màu đỏ bay ra, rơi vào tay y.
Hết thảy đều phát sinh nhanh như chớp, dù là bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải giật mình.
Vạn Sĩ Hồng kinh ngạc liếc mắt nhìn tu sĩ mặc áo đen. Mới vừa rồi ông ta không hề mở đường cho y, vậy mà người này dễ dàng rời khỏi kiếm trận màu vàng!
Tình huống lúc này khẩn cấp, không phải lúc rối rắm thân phận tu sĩ áo đen.
Vạn Sĩ Hồng bận rộn điều khiển kiếm trận màu vàng, tản kiếm khí màu vàng rậm rạp chằng chịt từ trên trời đánh xuống ảo ảnh ba người Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ, Kim Hi tiên tử do đại trận huyết hà ngưng tụ thành.
Bộ xương khô bị phân tâm, huyết hà đại trận lại không huyễn hóa ra phân thân Vạn Sĩ Hồng, tuy ba huyết ảnh đã nhanh chóng cản lại nhưng kiếm trận kéo tới quá đột ngột, bọn chúng ngăn cản cũng chỉ phí công vô ích.
Ba huyết ảnh bị vô số kiếm khí xỏ xuyên qua, đại lượng huyết quang tràn ra, nhất thời không thể động đậy được.
Kim Hi tiên tử thấy vậy cực vui vẻ, tay khép lại vẽ lên trên quyển sách.
Ba trang sách màu vàng nhẹ nhàng rớt xuống, trên mỗi trang đều có khắc một đạo phù lục phức tạp, nhìn qua như một đóa sen vàng nở rộ.
Phù chú cấp bốn, Kim Liên Phong Linh phù.
Ba trang sách tản hào quang ra bốn phía, hóa thành ba tấm phù lục màu vàng kim lóe lên, rồi dán lên người huyết ảnh.
Đỉnh đầu huyết ảnh hiện lên một đóa hoa sen màu vàng quay tròn rồi từ đó phóng xuống chi chít tia sáng màu vàng giam cầm ba huyết ảnh tại chỗ.
Bộ xương khô màu đỏ tươi đỡ bên này mất bên kia, vừa sợ vừa hối hận, lại nhìn thấy nữ tử đồ đỏ đã bảo vệ được Tu La Phệ Huyết đồ, bèn lập tức trở mình bổ nhào trở về.
Ba huyết ảnh kia tốn hơn phân nửa uy năng của Huyết Hà Huyễn Chân đại trận biến ảo thành, không thể không cứu.
"Trận chiến với ta còn chưa chấm dứt, các hạ đã định đổi đối thủ?" Độc Cô Phong lách mình ngăn trước người bộ xương khô màu đỏ. Một thanh bảo kiếm đen mang theo áp lực nặng như thái sơn đánh xuống.
Công kích của Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử cũng theo sát tới, quyết hạ sát thủ thừa cơ một kích đánh tan bộ xương khô.
Bộ xương khô đã bỏ ý định giải cứu ba huyết ảnh mà thúc giục Huyết Hà đại trận, huyết hà chín khúc lượn lờ bao quanh lấy bản thân nó.
"Chúng ta tiếp tục thôi." Vạn Sĩ Hồng cười lạnh, phất tay áo vung lên.
Chín thanh phi kiếm bùng phát ánh sáng vàng rực, cả tòa kiếm trận ầm ầm vận chuyển, vô số kiếm khí ào ào đổ về Tu La Phệ Huyết đồ cùng nữ tử đồ đỏ.
Tu La Phệ Huyết đồ bị trọng thương, khí tức của bộ xương khô màu đỏ và nữ tử mặc đồ đỏ suy yếu không ít. Huyết Hà đại trận và biển lửa màu đỏ tươi cũng đã thu hẹp phạm vi ảnh hưởng, khó khăn lắm mới ngăn cản được thế công của bốn người.
"Khí Linh tiền bối, đã đến lúc này ngươi nên từ bỏ thì hơn! Tòa Tu La cung này không khác gì lao ngục của ngươi, không bằng rời khỏi đây cùng vãn bối. Trường Xuân quan nhất định đối đãi với tiền bối lễ ngộ có thừa, sẽ cung cấp đầy đủ tài nguyên cần thiết để tiền bối tu luyện!" Vạn Sĩ Hồng một mặt khẩn thiết khuyên bảo, hạ thủ lại không chút nương tay.
Huyết hải không ngừng thu nhỏ lại, kiếm khí lăng lệ ác liệt đã tiến sát tới Tu La Phệ Huyết đồ.
Nữ tử mặc đồ đỏ vẫn ra sức thúc giục huyết hải nhưng cũng chỉ tốn công vô ích.
Trong cơ thể của nàng này có một hồn ảnh vô hình đang đứng, là Viên Minh.
Vị trí của Tu La Phệ Huyết đồ đã vượt ra khỏi phạm vi thần thức của hắn cảm ứng. Để có thể dò xét tình huống Tu La Phệ Huyết đồ, hắn bèn dứt khoát đốt nén hương đen, phụ thể lên người nữ tử mặc đồ đỏ.
"Thực lực Vạn Sĩ Hồng quả nhiên là lợi hại. Xem ra Tu La Phệ Huyết đồ không thoát khỏi bàn tay của bọn họ, đáng tiếc!" Viên Minh thầm nghĩ.
"Khí Linh tiền bối, cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Chúng ta bị giam trong Tu La cung mấy ngàn năm, huyết nguyên lực trong huyết đồ đã sớm cạn kiệt. Lúc trước tuy có cướp đoạt được tinh huyết của tu sĩ bên ngoài nhưng căn bản vẫn không đủ dùng. Tiếp theo phải làm sao đây?" Nữ tử mặc áo đỏ lo lắng câu thông với Khí Linh.
Viên Minh phụ thể trên người nàng ta, cho nên cũng nghe được hai bên truyền âm.
Trong lòng bộ xương khô cũng phẫn hận không thôi. Nó cùng nữ tử mặc đồ đỏ đều là huyết thi đỉnh giai bên trong Tu La Phệ Huyết đồ, có chiến lực liên quan mật thiết với huyết nguyên lực trong huyết đồ này.
Hôm nay Tu La Phệ Huyết đồ đã trống rỗng, bọn nó như thể tu sĩ hao hết pháp lực, căn bản không cách nào xuất ra được thực lực chân chính. Nếu không chỉ dựa vào mấy tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ như Vạn Sĩ Hồng, Độc Cô Phong làm sao có thể là đối thủ của bọn nó.
"Làm sao ta biết được! Bản tôn vốn lừa gạt lão già Tu La thượng nhân kia, trộm giấu không ít huyết nguyên lực trong huyết đồ là để thừa dịp Tu La cung mở ra có thể thoát thân. Ai biết ngươi nhân lúc ta ngủ say mà vụng trộm hấp thu tu luyện, dùng hết sạch huyết nguyên lực rồi, còn mặt mũi hỏi ta sao?" Khí Linh mắng chửi xối xả nữ tử mặc áo đỏ.
Nữ tử kia biết mình đuối lý, không dám cãi lại.
"Còn ngươi nữa, huyết ảnh, Tu La thượng nhân phái ngươi đến tọa trấn thành Ân Đô, làm sao lại chật vật chạy về như vậy? Còn ném mất một viên Huyết Hà châu. Ba kiện bảo vật Thiên Huyễn bảo kính, Huyết Cốt mặt nạ cùng Lôi Công chùy bên trong thành Ân Đô, không mang về được một kiện. Thật sự càng sống càng phế, uổng công ta năm đó lựa chọn hai người các ngươi lưu lại!" Khí Linh chuyển chủ đề, chuyển qua quở trách bộ xương khô màu đỏ.
Bộ xương khô âm trầm cúi đầu không nói câu nào.
Khí Linh mắng một hồi, xả ra không ít oán khí mới chịu ngừng lại.
"Tiền bối thứ tội, cũng không thể trách ta được. Mấy năm nay người chỉ toàn ngủ say, đám huyết thi Kết Đan kỳ kia thì vụng về chậm chạp, không có ai nói chuyện với ta, ta chỉ đành tu luyện giết thời gian." Nữ tử mặc đồ đỏ ngượng ngùng cười cười giải thích.
"Hừ, ngươi lúc nào cũng lý do lý trấu." Khí Linh khẽ nói.
"Trước kia chưa kịp hỏi, huyết ảnh ngươi mấy năm nay thế nào? Ngươi dù sao cũng thoải mái, được Tu La thượng nhân phái đến trấn thủ thành Ân Đô, chỗ đó có không ít yêu vật, ít nhất cũng có kẻ nói chuyện giải buồn. Đúng rồi, gốc huyết liễu bên thành Ân Đô ra sao? Chẳng lẽ chết trong tay đám người ngoại lai này rồi? Còn viên Huyết Hà châu của ngươi là bị ai cướp đi?" Nữ tử mặc áo đỏ quay đầu, bắt đầu thao thao bất tuyệt hỏi tình hình của bộ xương khô.
"Cái rắm ấy! Tu La thượng nhân chặt đứt một nửa liên hệ bản mệnh của ta với Tu La Phệ Huyết đồ! Ngàn năm qua thực lực không có chút tiến triển nào, còn phải vất vả duy trì cấm chế thành Ân Đô, có cái gì thoải mái? Ngươi cho rằng ai cũng thích lắm lời như ngươi sao?" Bộ xương khô bất mãn nói khẽ.
"Chúng ta đều là huyết thi bên trong Tu La Phệ Huyết đồ, có tu luyện thế nào cũng không tiến bộ nhiều được, ngươi cần gì phải hờn dỗi? Muốn ta nói, tranh thủ thời gian nghĩ cách rời khỏi nơi quỷ quái này mới đúng nhất!" Nữ tử mặc đồ đỏ mặc kệ nguy cơ trước mắt, nói liên miên không ngừng, tựa như muốn nhổ hết toàn bộ từ ngữ đã nhẫn nhịn cả ngàn năm nay ra.
"Đã đủ rồi, câm miệng lại! Bản tôn vừa mới thức tỉnh, không bị đám người kia đánh chết cũng bị các ngươi làm phiền chết mất!" Khí Linh gầm lên.